Trong một thời gian ngắn, toàn bộ đội tuyên truyền của công ty giải trí Thụy Giai đều bận rộn liên hệ với các bên truyền thông để thu hồi tin tức về Lộ Thanh Phong, thậm chí còn dùng tin tức riêng tư của vài nghệ sĩ có tiếng trong công ty để đánh lạc hướng dư luận. Đủ cho thấy nỗi khiếp sợ về sự tàn nhẫn của Mục Anh Húc trên thường trường không phải chỉ là tiếng gió.

Đáng tiếc mọi chuyện không xoay chuyển như dự tính. Tìm kiếm ba tiêu đề ngày càng tăng, nhân viên Mục thị đều trong tâm trạng nơm nớp lo sợ ông chủ của mình sẽ nổi bão trút giận xuống cấp dưới.

Người duy nhất hài lòng trước diễn biến là Lộ Thanh Phong.

Nhìn bình luận tràn ngập tò mò trên mạng, Lộ Thanh Phong mỉm cười thỏa mãn. Thứ hắn muốn chính là kết quả này.

Rầm.

Cửa văn phòng làm việc riêng của hắn bị đá văng, Lộ Thanh Phong hoảng hốt xoay người, đúng lúc tránh được cú va chạm khi Lâm Mộng Như tức giận xông thẳng vào phòng.

Hắn giấu nhanh sự chột dạ, cười lấy lòng. “Quản lý Lâm, có chuyện gì vậy?”

Lâm Mạnh Như hừ lạnh, trong mắt là ngập lửa giận. “Lộ Thanh Phong, cậu thật đáng sợ, cậu khiến tôi quá thất vọng.”

“Tôi không hiểu ý tứ của quản lý Lâm.” Lộ Thanh Phong cười hiền, vẻ mặt xấu hổ ngây thơ.

“Hóa ra diễn xuất của cậu tốt đến mức ngoài đời cũng có thể đeo hai bộ mặt khác nhau. Tại sao cậu không dùng kỹ năng diễn xuất này mang vào vai diễn để gặt hái thành công, mà lại áp dụng vào các thủ đoạn nham hiểm hả?” Lâm Mộng Như quát lên, không bị lừa bởi vẻ mặt vô tội của hắn. “Tôi luôn tin tưởng cậu, không nghĩ đến cậu lại lợi dụng cả tôi. Cùng làm việc mà lòng tin không có, canh chừng bẫy rập nhau, thử hỏi làm sao có thể tiếp tục hợp tác?”

Lộ thanh Phong không nghĩ cô phóng đại mọi chuyện lên như thế, hắn bước đến muốn đưa tay trấn an. “Bình tĩnh, nghe tôi giải thích. Tôi không lừa gạt cô, tất cả đều do paparazzi trùng hợp ở đó…”

Lâm Mộng Như hất tay tay hắn ra, cô dùng hết sức ấn hắn ngồi lên ghế. Mang tâm trạng của người phị phản bội, hành vi của Lâm Mộng Như rất hung dữ, cô túm cổ áo hắn, ghì sâu vào lưng ghế, gắn từng chữ. “Ngay đến việc công ty gọi tôi quay lại cũng là cậu sắp xếp. Cô nàng diễn viên kia đã thú tội vì sợ bị hủy hợp đồng. Cậu tình cờ đến quán trà khi tôi hẹn gặp A Hạ, rồi lại tình cờ bị paparazzi chụp ảnh. Ảnh hai người vừa tung lên mạng, cậu lập tức xuất hiện làm sáng tỏ quan hệ, để bảo toàn an toàn của bản thân trước sự truy xét của Mục Anh Húc.”

Lâm Mộng Như cười gắn. “Cậu thật sự nỗ lực để đạt được mục tiêu của mình. Diễn xuất quá hoàn hảo, đến cả một quản lý cùng hợp tác lâu năm với cậu cũng trở thành con cờ để cậu sử dụng.”

Mọi chuyện bại lộ, Lộ Thanh Phong cũng không muốn giả vờ, hẳn giật mạnh tay Lâm Mộng Như, chụp lấy vai cô rồi xoay 360° đẩy ngược cô ngồi xuống ghế. Hắn túm hai tay Lâm Mộng Như giữ chặt lên cao, sảng khoái thừa nhận.

“Đúng vậy, tôi cố ý diễn trò. Tất cả những gì cô nói đều đúng.”

Do bất ngờ, cô không phản ứng kịp, bị kìm giữ bởi một người ghê tởm, mặt Lâm Mộng Như đỏ lên giận dữ. Trái tim cô như rơi vào hầm băng trước bản chất của nghệ sĩ do chính mình dẫn dắt, cô giễu cợt hỏi.

“Tại sao phải làm như vậy? Con đường đi theo lối diễn xuất của cậu rất thuận lợi, tại sao phải dùng thủ đoạn này? Cậu có biết động đến người của Mục Anh Húc sẽ gặp hậu quả gì không?”

“Từ khi ra mắt đến nay, cô ở bên tôi cũng ba năm, ba năm đủ để tôi có tình cảm với một cô gái luôn kề vai sát cánh. Nhưng, Lâm Mộng Như, cô là người hiểu rõ hiện thực tàn khốc của ngành giải trí, nếu mù quáng đi theo con đường kỹ năng diễn xuất, tôi sẽ phải mất thêm bao nhiêu lần ba năm nữa để chờ đợi và phấn đấu?”

Lâm Mộng Như khựng người trước câu hỏi của Lộ Thanh Phong. Hắn nhìn cô chằm chằm, đọc được chán ghét khinh thường trong ánh mắt của người phụ nữ từng có cảm tình, tim hắn co quắp đau đớn.

“Đó là lỗi của cô! Cô có biết các nghệ sĩ ra mắt cùng thời điểm đều vượt lên trước và quay lại cười nhạo tôi như thế nào không hả?” Lộ Thanh Phong bực tức buông ta cô, gào lên ấm ức.

“Tôi muốn phát triển theo con đường nào đều phải do tôi quyết định. Tại sao cô lại tự ý sắp xếp cuộc đời tôi? Bộ phim hiện tại cũng không có bất kỳ tiếng vang hay người nổi tiếng nào tham gia, tại sao ép tôi nhận vai nam thứ?”

Lâm Mộng Như chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, nhìn Lộ Thanh Phong như một người xa lạ. Rõ ràng là nghệ sĩ do cô dẫn dắt ngay từ ngày đầu ra mắt, tại sao bây giờ biến chất thảm bại thế kia?

“Cậu chắc không biết tôi phải nỗ lực rất nhiều để dành được vai nam thứ này đâu. Tuy cậu không phải nhân vật chính nhưng vai diễn này là nhân vật then chốt trong toàn bộ phim. Nếu phim được phát sóng, chắc chắn sẽ thu hút được lượng lớn người hâm mộ. Đạo diễn phim là một người đặc biệt, chỉ cần phim do ông ấy làm đạo diễn, đều có tỉ suất người xem cao. Tiếc là…”

“Tôi không cần cô đấu tranh vai diễn nhảm nhí đó. Nếu cô không thể khiến tôi nhanh chóng được biết đến, tự tôi đến tìm cơ hội cho bản thân.” Lộ Thanh Phong hống hách cắt ngang lời Lâm Mộng Như.

Cô bật cười nhạo báng, chỉnh lại trang phục trên người, nhìn hắn như một kẻ ngu, gầm lên. “Cậu muốn chết thế nào đều là chuyện của cậu. Tại sao có thể lợi dụng bạn bè của tôi? Hả?”

“Bởi vì cô không còn giá trị lợi dụng. Nhưng Uông trữ Hạ, bạn cô có giá trị sử dụng rất lớn.”

Câu nói này khiến Lâm Mộng Như lạnh sống lưng, cơ thể run lên tê dại, lồng ngực nghẹt thở nóng bức, cảm xúc muốn bùng nổ nhưng không cách nào thoát ra.

“Được, sẽ như ý muốn của cậu. Tôi không làm quản lý của cậu, không can dự vào quyết định và con đường cậu chọn. Cậu gieo nhân nào, sẽ gặt quả nấy.” Lâm Mộng Như tức giận rời khỏi phòng, đóng sập cửa lại.

Lộ Thanh Phong đứng yên giữa phòng, nắm tay siết chặt. Bây giờ quá muộn để quay lại hay phán xét đúng sai. Hắn đã chọn và đã làm, hắn sẽ không lùi bước. Nhưng lần này, nước cờ hắn tính toán trên danh tiếng của Mục Anh Húc là sai và ngu ngốc.

Uông Trữ Hạ là người phụ nữ của Mục Anh Húc, bất cứ ai động vào đồ của anh ta đều không có kết cục tốt đẹp.

Trong vòng nửa giờ sau khi Mục Anh Húc biết tin tức, truyền thông đưa tin về câu trả lời của anh.

“Bèo nước gặp nhau cũng gọi là bạn bè? Khẩu vị Hạ Hạ nhà tôi không kém như vậy.”

Câu nói đơn giản nhưng đầy đủ tuyên bố chủ quyền. Dân cư trên mạng lập tức bùng nổ các lời châm biếm.

“Hóa ra Lộ Thanh Phong cố tình la liếm danh tiếng của bạn gái Mục Anh Húc”

“Tự nhận là bạn bè, đúng là lăng xê ngu dốt.”

“Lộ Thanh Phong là đồ đạo đức giả.”

Tất cả các ý kiến đều theo một chiều chửi bởi châm biếm Lộ Thanh Phong. Nhiều người còn đào móc các bộ phim và chương trình hắn tham gia để soi mói nhân phẩm cũng như diễn xuất.

Danh tiếng Lộ Thanh Phong chìm trong nước miếng chửi bới của dư luận.

Lướt mắt quan sát bình luận và hướng đi trên internet, Mục Anh Húc căn dặn trợ lý. “Gọi cho Ngụy Bác Văn, tôi muốn ông ta nhanh chóng cho tôi câu trả lời thích hợp.”

“Vâng, thưa ngài.” Trợ lý cúi đầu ra khỏi phòng làm việc.

Mục Anh Húc muốn sớm kết thúc tin tức lùm xùm này, anh không muốn Uông trữ Hạ xem được tin đồn. Cô từng khiến anh kinh hoàng khi tinh thần bị kích động, anh không muốn cô xảy ra sự cố tương tự nào nữa.

Tại Mục gia, Uông Trữ Hạ đang đi dạo trong vườn thì Cao trữ Mộc hớt hải chạy từ phòng khách gọi tên cô.

“A Hạ! A Hạ!!!” Màn hình điện thoại với nhiều bức ảnh được đưa ra trước mặt Uông Trữ Hạ, giọng Cao Trữ Mộc cao vút đầy hoảng loạn.

“Em xem tin tức mới chưa? Tại sao có thể xuyên tạc sự thật như vậy? Nếu Mục Anh Húc xem được, anh ta sẽ hiểu lầm về em mất.”

Uông trữ Hạ ngơ ngác cầm điện thoại, lướt tay qua các bức ảnh và nội dung bài viết. Cơ thể cô run lên vì giận dữ.

“Đây là quán trà hôm đó… tại sao có thể suy đoán sai sự thật chỉ thông qua một bức ảnh? Không phải là tình cờ sao.” Cô dừng lại khi đọc đến tin tức Lộ Thanh Phong thanh minh hai người chỉ là bạn bè. Não xoay chuyển nhớ đến lý do hắn giả vờ không quen cô khi có mặt Lâm Mộng Như.

“Hôm đó em cũng đoán anh ta có âm mưu… không nghĩ đến chỉ vì muốn lăng xê.”

Mắt Uông Trữ Hạ quắc lên. “Không được! Em phải gặp hắn ta.”

“Em đừng nói lung tung. Nếu em gặp Lộ Thanh Phong lúc này, bị paparazzi chụp được ảnh sẽ càng phiền phức.”

“Em sẽ cẩn thận. Sau hôm đó, em cũng cảm nhận hắn không phải người tốt, hóa ra đều đã được sắp đặt. Có thể nhanh chóng giải thích sáng tỏ quan hệ kịp thời, đủ biết hắn chuẩn bị từ trước rất lâu.”

Uông Trữ Hạ càng phân tích, càng khó chiu, cô gạt mạnh cánh tay đang ngăn cản của Cao Trữ Mộc. “Chị tránh ra!”

“Không được…” Cao Trữ Mộc vừa mở miệng thì bị Uông Trữ Hạ ấn điện thoại vào tay, ả câm trượt điện thoại khiến nó rơi xuống đất. Khi ả lóng ngóng nhặt lên thì Uông Trữ Hạ đã biến mất sau cổng biệt thự.

Ả đuổi theo vài bước nhưng đột nhiên dừng lại, nắm tay để bên hông siết chặt, quay trở vào trong biệt thự.

Cao Trữ Mộc đi đi lại lại trong phòng khách, vài người hầu lén lút quan sát hành vi của ả. Trước khi ả quyết định đi tìm Uông Trữ Hạ thì Mục Anh Húc về tới.

Vừa vào nhà, anh nhíu mày khó hiểu. “Cô làm gì ở đây? Hạ Hạ đâu?”

“Em ấy đi ra ngoài.” Cao Trữ Mộc thận trọng trả lời, cắn môi, phân vân có nên nói thật với anh hay không.

“Em ấy đi đâu? Trần Trương có đi cùng không?” Mục Anh Húc có linh cảm xấu khi nhìn vẻ lượng lự trên mặt ả, giọng anh gấp gáp lo lắng.

Đột nhiên người làm ở gần đó đi đến cung kính trả lời. “Ông chủ, cô Cao cho phu nhân xem tin tức trên mạng khiến phu nhân kích động giận dữ, tự mình đi tìm đối phương đối chất.”

Chỉ một tích tắc, ánh mắt từ lo lắng chuyển biến thành tàn nhẫn thâm độc, Mục Anh Húc nhìn xoáy vào mặt Cao Trữ Mộc, giọng chất vấn như ác quỷ.

“Cô cố ý cho em ấy xem tin tức?”

“Tôi không có…” Cao Trữ Mộc rất căng thẳng trước áp lực tỏa ra từ người anh. Từng tế bào trong người kinh hãi tột cùng trước ánh mắt nguy hiểm. “Tôi quá tức giận và bất bình giùm em ấy nên mới không kịp suy nghĩ…. Tôi không ngờ A Hạ dễ kích động đến vậy. Tôi có đuổi theo ngăn cản nhưng không kịp…

Người hâu đứng bên cạnh bĩu môi xem thường, ánh mắt không thiện cảm ném về người chị gái đáng ghét này.

“Cô không cần giải thích.” Mục Anh Húc cắt ngang lời bào chữa, cảnh cáo bằng giọng lãnh đạm xa cách. “Tôi không quan tâm mục đích của cô là gì.

Nếu hôm nay Hạ Hạ chỉ bị một xây xát nhỏ, cô cũng không cần tiếp tục tồn tại.”