Nghe giọng điệu cố ý khiêu khích của Mục Anh Húc, Lâm Tịnh Hương bất mãn trừng mắt, trách móc. “Hai đứa đừng có khoe khoang tình cảm trước mặt hai lão già này.”

“Hai người chưa già nên không thể gọi lão già được.” Mục Anh Húc mặt dày đáp lời. “Và vợ chồng con không khoe khoang, đây là biểu hiện bình thường của tình yêu.”

Lời vô sỉ của anh làm Uông Trữ Hạ đỏ mặt, cô xấu hổ cúi đầu, lén lút vòng tay qua eo véo thật mạnh, ám chỉ anh một vừa hai phải thôi.

Mục Phong cưng chiều tính khí trẻ con của vợ, hàm hậu nói. “Đừng đứng nói chuyện, đến uống trà.”

Người làm mang trà lên, hương thơm thanh mát quẩn quanh phòng khách với nội thất cổ điển rất dễ chịu.

Lâm Tịnh Hương là người nói nhiều nhất. “A Hạ, đêm qua bố mẹ đã xuống sân bay, muốn đến thẳng Mục gia thăm con và Niệm Nhi. Nhưng A Húc sống chết không cho qua. Con thấy có đáng ghét không.”

Bà thở dài thườn thượt, không ngừng than thở ai oán. “Nó bảo đêm muộn làm phiền con nghỉ ngơi. Đúng là không coi tấm lòng của bố mẹ ra gì.”

Uông Trữ Hạ giật mình, cô nghĩ Lâm Tịnh Hương ám chỉ mắng xéo cô điều khiển Mục Anh Húc, nhưng lời tiếp theo khiến cô yên tâm hơn.

“Nhưng nghĩ đến con vừa nằm viện, cần tĩnh dưỡng, không thể khiến con mệt nhọc. Nên mẹ mới dặn A Húc rảnh rỗi đưa con qua ăn cơm. Không nghĩ ngay hôm nay đã xuất hiện.”

Lén lút dấu hơi thở phào nhẹ nhõm vào trong, Uông Trữ Hạ cười dịu dàng. “Con cũng vậy, đến khi xe dừng trước biệt thự, con mới biết là bố mẹ về nước, nên chưa kịp chuẩn bị gì cả…”

“Người nhà với nhau, đừng khách sáo.” Lâm Tịnh Hương cầm tay cô, ân cần hỏi thăm. “Vì chuyện công ty mà chuyển ra nước ngoài thăm chúng ta bị gác lại, rồi nghe tin con suýt sảy thai, mẹ quá lo lắng, nên giục bố cùng về nước xem mấy đứa thế nào. Thật may con bình yên”

Lâm Tịnh Hương cảm thán thật nhiều, sau khi nhìn Uông Trữ Hạ có da có thịt, liên tục hỏi han tình hình đứa nhỏ trong bụng và tình huống cơ thể hiện tại. Uông Trữ Hạ cảm nhận được ấm áp của người mẹ, cô cảm tưởng toàn thân như được tiếp thêm rất nhiều hạnh phúc.

Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc ở lại dùng bữa tối, và Lâm Tịnh Hương thúc giục hai người quay về Mục gia khi gần đến nửa đêm.

“Hai đứa về cẩn thận. Gửi nụ hôn chúc ngủ ngon đến bảo bối Niệm Nhi cho mẹ nhé.”

Ngồi trên xe, Uông Trữ Hạ hâm mộ. “Tình cảm của bố mẹ thật tốt. Bố tuy ít nói nhưng đều nghe theo ý mẹ, ánh mắt nhìn mẹ rất dịu dàng. Cảm giác trong mắt ông, mẹ chính là bảo vật vô giá.”

Uông Trữ Hạ cảm nhận được sự lãng mạn ngọt ngào.

“Em ghen tị?” Mục Anh Húc hờ hững hỏi.

Uông Trữ Hạ chu miệng than thở. “Húc, tại sao anh không thừa hưởng tính cách của bố và mẹ? Bố hiền lành ít nói, mẹ vui tính trẻ trung, anh lại lạnh lùng lãnh đạm, độc đoán. Thực ra hồi nhỏ anh từng té giếng nên tính cách mới khác thường, đúng không?”

Cô chế bai tính cách anh không thương tiếc, nhận lại là câu trả lời phủ nhận.

“Thời trẻ bố lạnh lùng hơn tôi rất nhiều. Ông chỉ trầm tính sau khi cưới mẹ.” Xe dừng chờ đèn đỏ, Mục Anh Húc quay sang nhìn cô, điềm tĩnh nói mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh.

“Tôi giống bố. Dịu dàng của tôi thuộc về gia đình tôi. Hạ Hạ, em và hai con là gia đình tôi.”

Cặp mắt ưng chuyên chú nhìn cô, bên trong chỉ có duy nhất bóng dáng cô, Uông Trữ Hạ cảm giác tai mình nóng ran khó hiểu, cô vội quay đầy nhìn ra cửa xe để tìm lại bình tĩnh.

“Mục Niệm cũng lạnh nhạt khó gần với người ngoài. Gen huyết thống nhà anh thật đáng sợ.”

Mục Anh Húc nhìn thẳng, nhấn chân ga, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. “Cho phép con gái trong bụng em theo gen ngốc nghếch của em.”

Uông Trữ Hạ khịt mũi xem thường.

Hai người im lặng trong không khí ngọt ngào bình yên.

Xe gần tới Mục gia, Uông Trữ Hạ từ xa thấy một bóng người quen thuộc đứng bơ vơ ven đường, như đang đợi người.

“Cao Trữ Mộc?” Uông Trữ Hạ sửng sốt, vội vàng mở cửa ngay khi xe dừng.

Mục Anh Húc ngồi trong xe, ánh mắt nheo lại nguy hiểm. “Tại sao cô ta đến đây?”

Cao Trữ Mộc nhìn thấy Uông Trữ Hạ đến gần, ngay lập tức nói. “A Hạ, chị xin lỗi!”

“Sao chị lại xin lỗi em?” Uông Trữ Hạ chớp mắt ngơ ngác không hiểu.

“Đều là lỗi của chị. Nếu không phải chị không tốt, em sẽ không kích động đến mức suýt sảy thai. Chị thật đáng trách… xin lỗi em..” Cao Trữ Mộc cầm tay cô, khổ sở nói từng lời.

“Không thể trách chị, cũng là do em khiến chị không vui. Em bị kích thích vì thần kinh quá yếu. Hiện tại không sao rồi.” Uông Trữ Hạ nhìn thấy khuôn mặt đông lại vì lạnh và mắt ngấn nước của Cao Trữ Mộc, an ủi ngược lại.

“Hừ! Chỉ một câu xin lỗi là có thể phủi tay rũ bỏ mọi trách nhiệm?” Giọng lạnh lùng của Mục Anh Húc cắt ngang câu chuyện.

“Húc!!!” Uông Trữ Hạ vội quát nhỏ, cô thoáng rùng mình vì một cơn gió đêm thổi qua, trên vai cô được khoác lên áo vest có mùi thuốc lá đặc trưng.

“Bên ngoài lạnh lắm. Vào nhà nói chuyện” Mục Anh Húc không chào đón Cao Trữ Mộc, nhưng anh xót xa cơ thể mỏng manh của Uông Trữ Hạ, sợ cô cảm lạnh.

Cao Trữ Mộc cúi xuống tránh đi ánh mắt dò xét của Mục Anh Húc.

Trong biệt thự, Cao Trữ Mộc lắng lặng nhìn Mục Anh Húc đặt cốc sữa nóng trước mặt Uông Trữ Hạ, ra lệnh. “Uống đi!”

Uông Trữ Hạ ngoan ngoãn cầm lên uống cạn, đưa cốc cho người làm, không nhận ra tia ghen tị trong mắt Cao Trữ Mộc.

Mục Anh Húc tuy nhìn chòng chọc Uông Trữ Hạ uống sữa, nhưng khóe mắt vẫn kịp bắt gặp tia sáng khác thường được Cao Trữ Mộc che dấu khéo léo. Khóe môi anh nhếch lên đầy thâm ý.

“Mấy ngày nay chị ở đâu? Tại sao em gọi điện lại không nghe máy?” Uông Trữ Hạ nói ra băn khoăn mấy ngày gần đây.

“Chị… chị ở khách sạn.” Cao Trữ Mộc cúi đầu cắn mối, tránh ánh nhìn như thiêu đốt mang ý tứ giễu cợt của Mục Anh Húc. Á khó khăn chuyển dời đề tài với giọng buồn bã. “Chị chia tay Khương Giang rồi. Sắp tới sẽ cùng đi ký giấy ly hôn.”

“Cái gì?” Uông Trữ Hạ sốc, ngay cả Mục Anh Húc cũng ngạc nhiên. Anh nhìn Cao Trữ Mộc với nhiều suy đoán trong lòng.

Uông Trữ Hạ đứng dậy, sang ngồi bên cạnh Cao Trữ Mộc, lo lắng hỏi với cảm giác áy náy. “Có phải vì em can thiệp vào chuyện hai người không?”

Nụ cười của Cao Trữ Mộc trông như khóc, ả lắc đầu giải thích. “Là chị chủ động yêu cầu ly hôn. Chị không muốn anh ấy vướng vào trận chiến mẹ chồng nàng dâu. Phải đứng giữa hai người phụ nữ, anh ấy rất khổ sở. Chị không muốn anh ấy mất đi những thứ vốn dĩ thuộc về mình chỉ vì ở bên chị.”

Uông Trữ Hạ ngưỡng mộ nhìn Cao Trữ Mộc. Cô không nghĩ một người kiêu ngạo từ trong xương như Cao Trữ Mộc lại có thể hy sinh vì Khương Giang. Chắc chắn tình cảm Cao Trữ Mộc dành cho hắn rất lớn và sâu đậm.

“Vậy sau này chị định làm gì? Chị thật tình muốn rời xa anh ta? Không thể cố gắng hay tìm một biện pháp nào khác sao?” Uông Trữ Hạ không muốn hai người chia tay.

Cao Trữ Mộc mỉm cười, đưa tay gài tóc ra sau tai, lén chùi đi giọt nước mắt ứa trên mi, giả bộ thoải mái. “Đừng làm lớn chuyện. Chị có chân có tay, có bằng cấp, sợ gì không tìm được việc?”

Sau khi Cao Trữ Mộc kết hôn với Khương Giang, Mục Anh Húc đã dứt khoát cắt chức vị của ả tại Mục thị.

Thời điểm đó vì bà Khương làm loạn, ả cũng không có tâm trí đi làm nên thuận theo yêu cầu thôi việc.

Nhìn thấy Cao Trữ Mộc giả vờ thoải mái, Uông Trữ Hạ càng mặc cảm tội lỗi trong lòng, hối hận vì xen vào chuyện của họ. Cô khổ sở nói.

“Trữ Mộc, em không phải muốn bức ép Khương Giang từ chức chủ tịch. Em chỉ là muốn anh ta sớm đưa ra lựa chọn và giải quyết chu đáo để chị không bị ấm ức khi làm vợ anh ta.”

Cao Trữ Mộc bật cười. “Chị hôm nay đến đây để xin lỗi em về chuyện đứa nhỏ, tại sao lại đổi thành em xin lỗi chị rồi?”

Uông Trữ Hạ cũng cười, trong lòng thả lỏng theo nụ cười tự nhiên của Cao Trữ Mộc. “Việc chị và Khương Giang ly hôn là kết quả em không ngờ đến. Em rất tiếc! Chị có nên suy nghĩ kỹ hơn không? Dù sao Khương Giang nặng tình với chị bao nhiêu năm trời.”

“Ban đầu chị cũng muốn thay đổi để phù hợp yêu cầu của mẹ anh ấy, nhưng nếu thay đổi thì chị không còn là chị. Người bà Khương vừa lòng không phải Cao Trữ Mộc này. Chị không muốn miễn cưỡng bản thân. Khương Giang xứng đáng với người tốt hơn chị.”

Cao Trữ Mộc nói ra quan điểm của bản thân nhưng bị Mục Anh Húc nãy giờ không giam gia vào cuộc nói chuyện của hai người, đột nhiên đặt câu hỏi. “Đã bao giờ cô đứng ở vị trí A Giang và suy nghĩ cho anh ta chưa?”