Uống Trữ Hạ nghi ngờ hỏi lại. “Bác sĩ nói về tình trạng cơ thể em? Bác sĩ nam hay nữ?”

“Nữ.” Mục Anh Húc thản nhiên trả lời, sợ cô thật sự nghe phong phanh được gì đó.

Cô cười chế nhạo, nheo mắt uy hiếp. “Anh cho rằng em là đồ ngốc? Bác sĩ chính của em là bác sĩ nam. Chẳng lẽ anh lại đi hỏi bác sĩ khoa khác sao?”

Mục Anh Húc cảm thấy bực mình, biết bản thân sập bẫy, càng thận trọng càng lộ nhiều khuyết điểm. Anh đơn giản thuận theo lời cô. “Lúc đó anh nói chuyện với một bác sĩ nữ, tuy không phải bác sĩ chính chữa trị cho em, nhưng cũng được tận tình hướng dẫn nhiều điều bổ ích.”

“Ví dụ?” Uông Trữ Hạ nhướng mày tò mò.

“Chẳng hạn như bước vào thai kỳ thứ hai, quan hệ vợ chồng có thể tăng lên, dùng tư thế nào tốt cho bà bầu, dùng sản phẩm gì mang lại cảm giác thỏa mãn cho sản phụ…”

Uông Trữ Hạ mặt đỏ tía tai đánh vào người anh để giấu đi bối rối. “Anh thật vô sỉ. Dám hỏi bác sĩ những chuyện tế nhị đó.” Mục Anh Húc để mặc cô trút giận, tranh thủ cô không chú ý, cắn hôn mấy miếng lên khuôn mặt đỏ hồng.

Đùa nghịch một lúc, Uông Trữ Hạ lười tính sổ, cô đẩy điện thoại đến trước mặt anh, thẳng thắn hỏi. “Anh biết tin tức này chưa?”

Mục Anh Húc nhìn tin tức trên điện thoiaj, không thể giả vờ ngu ngốc, anh thú nhận. “Tôi biết chuyện này ngay hôm đó.”

“Vậy sao không nói em biết? Có gì phải giấu giếm chứ? Tình hình này, Trữ Mộc chắc chắn hận em chết mất. Khương Giang từ bỏ chức vụ chủ tịch cũng vì em ép buộc hối thúc…”

Cảm xúc của Uông Trữ Hạ xuống thấp đúng như dự đoán của Mục Anh Húc, đây là lý do anh không nói chuyện này với cô ở bệnh viện, sợ cô bị kích thích ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Anh vội vàng cầm tay cô vỗ về. “Đây là chuyện kinh doanh của Khương thị, em không liên quan gì đến chuyện này. Tại sao em phải chịu trách nhiệm về việc từ chức của một ông chủ lớn?”

“Không đúng.” Uông Trữ Hạ bướng bỉnh lắc đầu, kéo tay anh, từ chối sự an ủi. “Là em nhất quyết đưa Trữ Mộc rời khỏi biệt thự. Bây giờ Khương Giang từ chức quản lý công việc của công ty Khương gia, bà Khương sẽ càng đổ tội lên đầu Trữ Mộc. Là em quá miễn cưỡng ép buộc anh ta phải lựa chọn. Trữ Mộc sẽ càng bị bà Khương chán ghét.”

Mục Anh Húc cũng bất lực trước tình cảm luôn dạt dào to lớn của Uông Trữ Hạ. Cô luôn lo nghĩ cho người khác, đôi khi ngu ngốc đến mức bị lợi dụng cũng không biết. Anh hiểu cô và càng yêu cô, nên rất đau lòng khi thấy cô tự trách.

Anh ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ khuyên nhủ. “Không được nghĩ lung tung, chuyện này không liên quan em, đừng tự chuốc lấy phiền muộn vào lòng. Em không thể ôm đồm chuyện người khác. Hãy tin tưởng bọn bọ có thể giải quyết được.”

Ánh mắt anh trở nên thâm thúy, lời nói ẩn ý. “Tôi tin A Giang đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này.”

Uông Trữ Hạ vẫn không yên tâm, cô liên tục gọi điện cho Cao Trữ Mộc các ngày tiếp theo, nhưng không ai trả lời.

“Em không rõ mất tín hiệu hay do chị ấy không muốn nói chuyện với em. Đã vài ngày không gặp rồi, em sợ chị ấy gặp chuyện.”

“Cô ta an toàn.” Mục Anh Húc cau mày trả lời khi bị Uông Trữ Hạ thăm dò tin tức Cao Trữ Mộc vào bữa tối. “Đừng nói em định chạy khắp nơi tìm người?”

Nhìn vẻ mặt chột dạ của cô, sắc mặt anh đen kịt khó chịu. “Em không cần hỏi nữa. Tôi sẽ không nói cho em biết nơi ở của Cao Trữ Mộc. Cô ta có chân có tay, là một người trưởng thành, không cần đồ đần như em bận tâm lo lắng. Tốt nhất hãy chăm sóc thân thể của mình thật tốt. Đừng nhiều chuyện!”

Uông Trữ Hạ biết anh nổi cáu không phải vì bị cô làm phiền mè nheo, mà anh đơn giản là lo lắng cho sức khỏe của cô. Lần suýt sảy thai này đã để lại ấn tượng rất sâu trong lòng Mục Anh Húc.

Thái độ của anh dứt khoát khiến cô im lặng nghe lời. Dù sao Mục Anh Húc mới là gia đình của cô.

Trong một khách sạn năm sao, Cao Trữ Mộc nhìn chính mình trong gương, cảm giác thật xa lạ.

“Mặt nạ đạo đức giả trên mặt mình đeo lâu đến nỗi, mình cũng quên mất bộ mặt thật của mình từng có biểu hiện gì.” Cao Trữ Mộc cười tự giễu. “Mục Anh Húc, anh thật ác độc với tôi.” Nếu không có Mục Anh Húc, bây giờ ả cũng không đứng ở đây.

Sau khi rời bệnh viện hôm đó, Cao Trữ Mộc lang thang không mục đích, không biết đi đâu về đâu. Trong thành phố này, người duy nhất sẵn lòng cho ả dựa chính là Khương Giang, nhưng hắn hiện tại cũng là hai bàn tay trắng.

Ả không muốn Khương Giang từ chức, không muốn hắn và bà Khương tranh chấp, nhưng dường như đã quá muộn để sửa chữa.

Tuy Mục Anh Húc tỏ ra chán ghét thờ ơ nhưng anh ta vẫn giúp ả thuê khách sạn và trả tiền phòng để ả có nơi ở. Chung quy, mọi việc Mục Anh Húc làm đều nhìn trên mặt mũi Uông Trữ Hạ.

“Mục Anh Húc, anh biết rõ tôi không cần điều này.”

Cao Trữ Mộc cả ngày xoay quanh các luồng suy nghĩ, ban đêm giật mình bởi tiếng gõ cửa.

“Người duy nhất biết địa chỉ của mình là…” Cao Trữ Mộc mang theo hy vọng nhìn ra ngoài qua mắt mèo. Khuôn mặt quen thuộc khiến ả sợ hãi, bàn tay run rẩy không muốn mở cửa.

Tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, ả sợ làm ồn các phòng khác nên đành thỏa hiệp.

Câu nói đầu tiên khi Khương Giang nhìn thấy Cao Trữ Mộc mang theo nhiều niềm vui .”Mộc Mộc, anh rốt cuộc tìm được em.”

Ánh mắt Khương Giang tràn đầy tự tin, giọng hắn rắn rỏi. “Anh đã rời khỏi Khương gia. Từ nay chuyện của anh và em không cần nghe theo ý kiến của bất kỳ ai.”

Cao Trữ Mộc đọc được kiên định cùng hạnh phúc trong mắt người đối diện, nhưng đây không phải điều ả muốn thấy. Ả liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, vẫn là vộ vest sang trọng nhưng chỉ là lớp vỏ bên ngoài. Cao Trữ Mộc bật cười mỉa mai.

“Anh thật tự tin. Không có thân phận Khương thiếu gia của Khương gia, không phải chủ tịch hội đồng quản trị cấp cao, tại sao tôi phải ở cùng anh?”

Nụ cười cứng đờ trên môi Khương Giang, hắn không tin vào tai mình. “Em nói cái gì?”

Cao Trữ Mộc khoanh tay trước ngực, tựa vai vào thành cửa, nhếch miệng nói nhiều lời nhạo báng. Hiện tại trong mắt tôi, anh không có bất cứ giá trị nào. Thời điểm anh là Khương thiếu gia, là Khương tổng, tôi còn cảm thấy ngứa mắt, nói gì lúc trắng tay.”

Từng câu từng chữ thoát khỏi miệng Cao Trữ Mộc như từng nhát dao gắm sâu vào lòng Khương Giang. Hắn chịu đựng đau đớn trong tim, đặt câu hỏi. “Cuối cùng, em thích tôi hay thân phận của tôi?”

“Khương Giang, anh bớt ủy my như đàn bà đi được không? Anh cần phải để tôi nói rõ ràng huych toẹt ra sao? Bây giờ anh không nhà, không công việc, anh không có gì trong tay. Tại sao tôi phải đi theo anh? Cuộc sống hiện tại của anh có gì để đảm bảo lo được cho tôi? Anh muốn tôi chịu khổ cùng anh?”

Cao Trữ Mộc nói ra thực tế trước mắt. Khương Giang cắt đứt quan hệ với Khương gia, hắn không có nhà, không việc làm, thậm chí thẻ ngân hàng cũng bị bà Khương đóng băng, sự thật này chính hắn là người hiểu rõ nhất.

Khương Giang cúi đầu cười nhạo chính mình. “Mộc Mộc, em nói đúng. Là tôi đã đánh giá quá cao bản thân.” Hắn nhìn ả thêm lần cuối, rồi quay đi. “Là tôi vọng tưởng.”

“Chờ đã!” Tiếng gọi với theo sau lưng vang lên đột ngột, hắn theo bản năng dừng chân.

Giọng nói cảnh cáo cùng khuyên nhủ của Cao Trữ Mộc vang lên. “Tôi khuyên anh không nên cắt đứt quan hệ với gia đình, kẻo rơi vào đường cùng, chết không có chỗ chôn”

Khương Giang thở dài, nụ cười trên mặt hắn xấu xí như đang khóc. “Cảm ơn em vì có lòng tốt nhắc nhở.”

“Chúng ta ly hôn đi.”

Câu nói lãnh đạm của Cao Trữ Mộc triệt để hạ gục bao gắng gượng của hắn. Cơn giận không kìm nén được, bộc phát ra ngoài như lũ tràn về. Hắn quay ngược trở lại, trước khi Cao Trữ Mộc kịp trốn vào nhà, đã bị hắn ép sát lên tường phòng khách.

Lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo, tia hoảng sợ thoáng qua trong mắt Cao Trữ Mộc nhưng nhanh chóng bị ả cất giấu. Giọng nói kiêu hãnh miệt thị hắn.

“Anh định làm gì? Định từ vợ chồng chuyển thành kẻ thừ?”

Khương Giang đấm mạnh vào tường, cú đấm sượt qua tai khiến mặt ả xanh mét. Hắn cay đắng nhìn Cao Trữ Mộc, lời nói có chút run. “Cao trữ Mộc, loại người nào mới đúng là em?”

“Không phải anh luôn biết sao?”

Cao Trữ Mộc trầm ổn trả lời. “Tôi đúng như mẹ anh nói, tham lam tiền tài địa vị, hám vinh hoa phú quý, là người chỉ biết thu lợi vê cho bản thân. Anh nghĩ một người như tôi sẽ theo anh cùng chịu sống cuộc sống gian khổ? Đừng khiến tôi buồn cười.”

Cánh tay Khương Giang buông thống, đau đớn trong tim hắn không thốt nổi thành lời. Cả cơ thể rã rời như bị xe nghiền qua, hắn rất đau, rất đau.

Đột ngột, hắn kéo mạnh Cao Trữ Mộc vào lòng, hít mạnh lần cuối hương vị đặc trưng của ả, trầm giọng nói.

“Được, tôi tôn trọng lựa chọn của em.

Tôi đồng thuận ly hôn. Tôi sẽ chuẩn bị thủ tục ly hôn, lúc đó chúng ta đi ký giấy.”

Khương Giang rời khỏi phòng, không nhìn Cao Trữ Mộc thêm lần nào.

Cửa phòng đóng sập lại cũng là lúc cơ thể ả rũ xuống ghế sô pha.

Những giọt nước mắt cay đắng chảy dài trên mặt Cao Trữ Mộc. Giọng chậm rãi vang lên trong căn phòng vắng lặng.

“Cuối cùng em đã đưa ra được lựa chọn cho anh. Hy vọng anh đừng khiến em thất vọng…”