Nghe Cao Trữ Mộc hỏi, trái tim Uông Trữ Hạ trùng xuống, vẻ mặt cô có chút mất tự nhiên, cô giả vờ thản nhiên hỏi. “Sao chị biết?”

Cao Trữ Mộc cắn môi dưới gật đầu, dưới rèm mi là tia sáng khác thường lóe nhanh. “Tối hôm qua chị có nghe thấy khi đi ngang phòng em.”

Ngừng lại sắp xếp lời nói, Cao Trữ Mộc cẩn thận nói ra suy nghĩ trong lòng. “A Hạ, chị biết em lo nghĩ cho chị. Nhưng không cần ép buộc A Giang phải lựa chọn giữa chị và mẹ. Để anh ấy mắc kẹt giữa hai người phụ, chị sẽ áy náy và thấy có lỗi..”

“Đó là việc anh ta phải làm, phải lựa chọn.” Uông Trữ Hạ cao giọng nói, cô không đồng ý việc Cao Trữ Mộc nhượng bộ một cách nhu nhược. Giọng cô mang theo tức giận.

“Nếu em không ép buộc anh ta dứt khoát, một khi chị quay về đó, bà Khương sẽ càng coi thường và chèn ép chị. Chị không cần tự làm khổ mình.”

“A Hạ, em không hiểu.”

“Em không hiểu cái gì?” Uông Trữ Hạ đặt mạnh đũa xuống bàn, tức giận nhìn Cao Trữ Mộc, sẵng giọng hỏi.

“Bao nhiêu tàn nhẫn ác độc ngày trước chị nhắm vào em để hãm hại đi đâu hết rồi? Mọi thủ đoạn cao tay thâm độc của một người thông minh biến đâu rồi hả? Ngày trước xử lý em với lòng dạ nham hiểm như thế nào thì bây giờ cũng mang ra đối phó bà Khương. Tại sao phải trưng bộ dáng yếu đuối nhu nhược thế này?”

Vừa dứt lời, Uông Trữ Hạ nhìn thấy sắc mặt Cao Trữ Mộc thay đổi, liền nhận ra bản thân quá nặng lời. Nhưng lời nói như bát nước hắt đi, không cách nào lấy lại được. Cô chưa kịp giải thích thì Cao Trữ Mộc đã đứng phắt dậy xoay người đi nhanh khỏi phòng ăn.

“Trữ Hạ, nghe em nói…” Uống Trữ Hạ bắt trượt cổ tay Cao Trữ Mộc, cô đẩy ghế đi theo ra tới cửa bếp. Cao Trữ Mộc hất mạnh tay khi bị kéo lại, không quay đầu nhìn Uông Trữ Hạ đập lưng vào cửa phòng ăn, đi thẳng ra cửa, rời khỏi Mục gia. “Đừng đi theo tôi!”

Uông Trữ Hạ dậy muộn, chưa kịp ăn sáng nên bị tuột huyết áp, lại va người vào cửa, cô đột nhiên thấy một cơn đau như kim đâm ở bụng khiến cô không thể đứng thẳng dậy. Ngồi xổm trên sàn nhà ôm bụng, Uông Trữ Hạ vẫn gọi với theo bóng lưng dứt khoát của Cao Trữ Mộc.

“Trữ Mộc! Quay lại… là em sai..”

Người làm nghe tiếng ồn ào liền buông chổi lông gà trên tay, chạy đến lo lắng hỏi. “Cô Uông, có chuyện gì vậy ạ? Cô bị đau bụng? Trời đất ơi!”

Sắc mặt Uông Trữ Hạ tái nhợt, lông mày xoắn chặt vì đau. Cô đau đến mức mắt hoa lên choáng váng, cơ thể lả đi đúng lúc người làm nhào đến đỡ kịp.

“Quách quản gia! Giúp tôi với… bà chủ..” Người làm gào lên gọi người.

Mục Niệm đang tung tăng đi xuống cầu thang tìm mẹ để cùng vẽ tranh, nhìn thấy Uông Trữ Hạ nhắm mắt nằm trong lòng người làm, sợ hãi lao bình bịch xuống.

“Mẹ Hạ Hạ? Mẹ làm sao vậy?” Bé đẩy tay người làm, sờ vào khuôn mặt trắng bệch của mẹ, mếu máo hỏi.

“Tôi không biết thưa Mục thiếu gia. Tôi nghe thấy cô Uông gọi tên Cao tiểu thư, chạy đến thì đã thấy cô Uông đang ôm bụng đau đớn.”

Mục Niệm nghe chưa hết lời giải thích, bị tình cảnh thân dưới của Uông Trữ Hạ dọa sợ. Bé run rẩy chỉ vào quần Uông Trữ Hạ, hét toáng lên. “Mẹ chảy máu rồi.”

“Mục thiếu gia, con nhanh gọi cho bố. Gọi điện bảo ngài ấy đến thẳng bệnh viện trung tâm thành phố.” Quách quản gia xuất hiện đúng lúc, bình tĩnh chỉ huy mọi người. “Trần Trương, nhanh bế cô Uông ra xe. Cần phải đưa đến bệnh viện gấp.”

“Dạ.” Mục Niệm bối rối gật đầu, chạy ra phòng khách lấy điện thoại bấm số.

Trong khi chờ điện thoại kết nối, Trần Trương đã bế Uông Trữ Hạ ra xe, cùng Quách quản gia nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

“Tại sao bố không nghe điện thoại?” Mục Niệm hoảng đến muốn khóc, bé cố kìm nước mắt, bấm số thư ký Trần Hiên.

Bên ngoài phòng họp các quản lý cao cấp, thư ký Trần Hiên ngạc nhiên nhìn số điện thoại cố định của Mục gia.

“Bác Trần Hiên, bố con đâu?”

Ngay khi kết nối, giọng nói lo lắng non nớt của Mục Niệm khiến Trần Hiên thấy bất an không giải thích được. “Mục tổng đang họp, có chuyện gì vậy Mục thiếu gia?”

“Đưa điện thoại cho bố! Nhanh!” Mục Niệm ra lệnh theo bản năng, cảm giác mạnh mẽ độc đoán giống tính cách Mục Anh Húc khiến Trần Hiên bất giác nghe theo.

Hắn xông thẳng vào phòng họp, trước ánh mắt bất mãn bực bội của các quản lý cao cấp, Trần Hiên gật đầu không chút áy náy. “Xin lỗi, là cuộc gọi quan trọng từ Mục gia.”

Mục Anh Húc vừa nghe, không hỏi hai lời, cầm điện thoại thật nhanh, tim anh thắt lại ngay giây đầu tiên khi nghe tiếng gào khóc của Mục Niệm.

“Bố ơi! Mẹ bị ngất, mẹ chảy rất nhiều máu. Bố nhanh về cứu mẹ”

Mục Niệm nhanh chóng nói tên bệnh viện mà Quách quản gia dặn dò, thúc giục. “Bố về nhà đón con đi cùng, được không? Chú Trần đưa mẹ và Quách quản gia đi rồi. Con sợ.”

Chân tay Mục Anh Húc lạnh ngắt khi nghe thấy Uông Trữ Hạ xảy ra chuyện, nhưng tiếng khóc của Mục Niệm đã đánh tỉnh anh, anh giả bộ bình tình an ủi đứa nhỏ năm tuổi đang hoảng loạn. “Niệm Nhi, đừng lo lắng. Bố sẽ đến bệnh viện ngay. Con ngoan ngoãn ở nhà đợi, được không?”

Trong khi nói chuyện, Mục Anh Húc đứng dậy và đi thẳng ra khỏi phòng họp trong những cặp mắt dò xét của các quản lý cao cấp.

“Con lo lắng cho mẹ, con muốn đến bệnh viện. Phải nhìn thấy mẹ, con mới yên tâm.”

“Mẹ sẽ không sao. Con đến bệnh viện lúc này sẽ chỉ khiến mẹ Hạ Hạ không tập trung khám bệnh. Con ngoan, mẹ Hạ Hạ mới nhanh khỏi bệnh” Mục Anh Húc kiên nhẫn dỗ dành.

Mục Niệm là đứa bé thông minh, bé hiểu bản thân là phiền phức nếu kiên quyết đòi theo, bé gật đầu đồng ý. “Được rồi, con ở nhà đợi. Bố nhớ ngoan ngoãn chăm sóc mẹ và em trai của con.”

Trên đường đi, Mục Anh Húc lái xe vượt toàn bộ đèn đỏ, dùng tốc độ nhanh nhất đến bệnh viện. May không có tai nạn nào xảy ra.

Trước cửa phòng đóng kín, Quách quản gia và Trần Trương đứng bên ngoài với vẻ mặt lo lắng.

“Hạ Hạ đâu? Em ấy làm sao? Bác sĩ nói gì? Tại sao phải lại chảy máu?”

“Ông chủ, đừng lo lắng. Hiện cô Uông đang ngủ bên trong phòng.” Quách quản gia đứng ra giải thích. “Bác sĩ nói cô Uông vì kích động, cảm xúc dao động quá lớn khiến tử cung co bóp dữ dội nên chảy ra chút máu, nhưng người lớn và đứa trẻ đều an toàn.”

Mục Anh Húc thở phào nhẹ nhõm, thậm chí trên đường đến đây, anh đã chuẩn bị tinh thần mất đi đứa con.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Trần Trương bối rối khi bắt gặp ánh mắt tàn nhẫn của ông chủ, hắn khẩn trường nhìn Quách quản gia cầu cứu.

“Theo người làm kể lại, cô Uông vì đuổi theo cô Cao Trữ Mộc nên bị đau bụng ngất xỉu. Cô Uông và cô Cao đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều không rõ.” Quách quản gia thành thật trả lời.

Nắm đấm siết chặt, quai hàm Mục Anh Húc bạnh gia dữ tợn, anh không nói một lời.

Một lúc lâu sau, tâm trạng bình ổn, anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi vào. Nhìn Uông Trữ Hạ tái nhợt nằm trên giường, khóe mắt muốn nứt ra vì đau đớn.

Anh bước đến bên giường, cúi xuống hôn lên đôi môi bợt bạt. “Đồ ngốc! Em khiến anh sợ muốn chết.”

Mạnh mẽ như anh cũng biết sợ. Anh sợ thần kinh của chính mình sẽ hỏng nếu Uông Trữ Hạ xảy ra chuyện. Sức nặng của cô trong tim lanh lớn hơn cô nghĩ rất nhiều.

Ngồi xuống bên giường, anh nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, cố gắng truyền hơi ấm từ bản thân sang sưởi ấm, ánh mắt dịu dàng mang theo kiên định. “Xem ra sau này nhất định phải trói chặt em với anh.”

Về phía Khương Giang, những ngày gần đây hắn coi biệt thự chỉ là nơi trọ, về thay đồ rồi đi. Bà Khương cam chịu sự lạnh nhạt của con trai được vài ngày, cuối cùng không kiên nhẫn chắn ngang đường hắn trước khi đến công ty.

“Con muốn giữ thái độ này với mẹ đến bao giờ? Có phải trong mắt con, không còn người mẹ này không?”

“Mẹ có lập trường của mẹ, con có chính kiến của con.” Khương Giang cau mày nhìn bà Khương, lãnh đạm nói. “Con và Mộc Mộc đều lĩnh giấy kết hôn, cuộc hôn nhân này là được pháp luật thừa nhận, Tại sao mẹ không mở lòng để chúc phúc trọn vẹn cho con trai mẹ? Mộc Mộc là người con chọn, con hiểu rõ em ấy.”

Nghe đến tên Cao Trữ Mộc, biểu cảm trên mặt bà Khương rất dữ dội, lời nói ác liệt mang theo chán ghét.

“Mẹ đã thấy rất nhiều phụ nữ ham vinh hoa phú quý, cô ả không thể leo vào Mục gia, nên mới đánh chủ ý đến Khương Gia. Tình cảm rẻ tiền của con không đủ thuyết phục con mắt nhìn người của mẹ. Chỉ cần mẹ còn là Khương phu nhân, mẹ sẽ không để Cao Trữ Mộc đặt chân vào Khương gia.”

Bà Khương nhìn thẳng mắt Khương Giang, nhấn mạnh. “Trừ khi mẹ chết, cô ả mới đoạt được vị trí con dâu Khương gia.”

Lồng ngực Khương Giang phập phồng lửa giận, hắn không nói một lời, lách qua người bà Khương, đi thẳng đến công ty. Trong đầu hắn đã hình thành kế hoạch.

Một tiếng sau, bà Khương nhận được tin nhắn từ cấp dưới thân tín. “Cậu Khương Giang đã từ chức vị trí Chủ tịch hội đồng quản trị. Phu nhân nhanh đến cứu vãn tình hình.”

Bà Khương choáng váng trước quyết định đáng sợ của con trai, nhanh chóng gọi lái xe riêng chạy đến công ty.

“Có phải mình đánh giá Cao Trữ Mộc quá thấp? Mình chưa bao giờ nghĩ đến đứa con trai lý trí tỉnh táo của mình lại u mê một cô gái đến cố chấp như vậy.”

Bà Khương vội vàng chạy đến công ty, mở cửa văn phòng chủ tịch, quát lớn giận dữ. “A Giang, con dám rời bỏ công ty?”

Khương Giang không ngờ mẹ mình sẽ xuất hiện, một tia kinh ngạc xẹt qua mắt, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

“Con lèo lái công ty để duy trì Khương gia, nhưng đến người vợ hợp pháp duy nhất của con cũng không được Khương gia thừa nhận. Mọi cố gắng của con đều trở nên vô nghĩa.”

“Vô nghĩa cái gì? Làm sao con có thể vì một ả đàn bà mà vứt bỏ sự nghiệp, quay lưng lại cả gia tộc?” Bà Khương tức đến mức không còn giữ được phong cách quý phái, chỉ tay thẳng mặt mắng hắn. Ngón tay run rẩy theo câu nói của bà Khương. “Tôi nói cho anh biết, anh dám rời bỏ công ty, tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với anh!”

“Mẹ!!!” Khương Giang bất lực quát lên, đúng lúc thư ký thò đầu vào rồi sợ hãi rụt lại. Hắn gắt gỏng. “Có chuyện gì?”

Thư ký rụ rè đi qua bà Khương đang thở phì phò vì giận dữ, đến gần bàn làm việc, nói nhỏ. “Khương tổng, cô Cao Trữ Mộc đang chờ ngài bên dưới.”

“Em ấy đến đây? Đang đợi ở đâu?” Vừa nghe đến tên Cao Trữ Mộc, mắt Khương Giang sáng rực, sốt sắng hỏi.

“Cô Cao Trữ Mộc không lên phòng đợi, cô ấy đứng dưới tầng triệt đợi ngài, dù tôi đã mời cô ấy lên phòng..” Cô thư ký cúi đầu sợ sệt.

“Cô ả dám đến tận công ty?” Bà Khương dỏng tai nghe ngóng, chưa kịp xoay người xuống tầng triệt đuổi người thì đã bị Khương Giang như một cơn gió chạy vụt khỏi phòng quệt nhẹ vào người. Bà Khương lảo đảo suýt ngã, may cô thư ký đỡ kịp, cơn giận lớn đến mức chửi không ra hơi.

Trong thang máy, tâm trạng Khương Giang bình tĩnh trở lại, hắn nghĩ đến lời đe dọa ép buộc của Uông Trữ На.

“Mình vẫn chưa giải quyết triệt để vấn đề mẹ chồng nàng dâu. Cho dù Mộc Mộc có quay lại Khương gia vẫn không được mẹ công nhận. Chắc chắn sau lưng mình sẽ lại tiếp tục oan ức.”

Khi thang máy đến tầng một, cửa thang máy mở ra nhưng hắn đứng im không nhúc nhích. Vài giây chần cừ, rốt cuộc đè nén được ham muốn nhìn Cao Trữ Mộc trong lòng, Khương Giang ấn nút, thang máy từ từ đi lên tầng cao nhất.

“Uông Trữ Hạ, tôi sẽ tuân thủ thỏa thuận của cô. Xử lý triệt để rồi đi đón vợ về nhà.”

Cao Trữ Mộc đứng đợi ở tầng triệt gần một tiếng đồng hồ nhưng không thấy bóng dáng Khương Giang.

Cô lễ tân đã trông thấy bà Khương xông lên tầng cao nhất, nhìn Cao Trữ Mộc với ánh mắt thương hại, liền lịch sự đến gần. “Cô Cao, tôi xin lỗi. Khương tổng đang bận việc, có thể không có thời gian gặp cô.”

Cao Trữ Mộc đoán được suy nghĩ của Khương Giang, nhưng cô không định từ bỏ ý định khi đến đây. “Vậy tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”

Nói xong, Cao Trữ Mộc định rời đi, nhưng lại nghe được giọng lẩm bẩm của cô lễ tân. “Mai cô đến cũng vô ích, Khương tổng không đến công ty nữa rồi.”

“Cô có ý gì? Tại sao A Giang không đến công ty?” Cao Trữ Mộc dừng lại, kinh ngạc quay đầu hỏi.

“Khương tổng hôm nay đã họp toàn bộ các giám đốc điều hành cấp cao, tuyên bố từ chức chủ tịch hội đồng quản trị, rời khỏi vị trí cao nhất của công ty.”

“Cái gì?” Con ngươi trong mắt Cao Trữ Mộc giãn ra không tin điều vừa nghe. Cơ thể cô hoạt động nhanh hơn lý trí, trước ánh mắt ngỡ ngàng của lễ tân, Cao Trữ Mộc chạy thẳng vào thang máy, ấn lên tầng cao nhất tòa nhà.

Mặc kệ những ánh mắt tò mò hiếu kỳ của các nhân viên trong công ty, Cao Trữ Mộc nhanh chóng tìm ra phòng chủ tịch nhưng lại bị thư ký ngăn lại.

“Cô Cao, tôi xin lỗi. Hôm nay Khương tổng không tiếp khách.”

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh ấy.” Vẻ mặt Cao Trữ Mộc tối đen, cô gắn giọng nhấn mạnh. “Cô vào nói với anh ấy, nếu hôm nay không ra gặp tôi, thì tương lai cũng đừng tìm đến.” Cô thư ký cũng nghe được ít nhiều về chuyện riêng tư của cấp trên, nên rất hoảng sợ trước lời đe dọa, vội vàng đi truyền đạt.

Mắt Khương Giang hiện lên tia do dự, nhưng chỉ vài giây là quay về bình tĩnh. Hắn bình thản nói. “Hôm nay không gặp khách. Bảo em ấy về đi.”

Nghe thấy Khương Giang vẫn không chịu gặp, Cao Trữ Mộc thấp giọng chửi bới, tức giận quay đi.

“Phu nhân Khương tổng thật cá tính.” Cô thư ký thầm đổ mồ lạnh cho cấp trên vì có người vợ đanh đá ghê gớm.

Sau khi rời khỏi công ty, càng nghĩ càng thấy khó chịu, Cao Trữ Mộc cảm thấy vì Uông Trữ Hạ bắt ép Khương Giang phải lựa chọn giữa mình và bà Khương, mới khiến Khương Giang từ bỏ công ty, vứt bỏ sự nghiệp.

“Đàn ông không có sự nghiệp thì còn có tích sự gì?”

Cao Trữ Mộc biết Uông Trữ Hạ đều vì lo nghĩ cho lợi ích của cô, nhưng tình hình hiện tại không phải là kết quả cô mong muốn. Không thoải mái và bực bội, Cao Trữ Mộc bấm số Uông Trữ Hạ, trách móc ngay khi có tín hiệu kết nối.

“Sau này em đừng xen vào chuyện của chị, được không? Vì em ép buộc mà A Giang thậm chí từ bỏ chức chủ tịch công ty. Đây có phải kết quả em mong muốn không?”

Không nghe thấy hồi âm, Cao Trữ Mộc ngập ngừng hỏi. “A Hạ?”

Trước khi cô định cúp máy vì nghĩ tín hiệu kém thì một giọng nói lạnh lẽo nghiêm khắc vang lên bên tai. “Nếu cô cảm thấy Hạ Hạ có lỗi với cô, thì cô thật sự không đáng để em ấy quan tâm. Cô gọi điện chỉ để chỉ trích Hạ Hạ? Vậy tôi cúp máy.”

Nghe giọng nói quen thuộc, trái tim Cao Trữ Mộc run lên từng hồi. “Mục Anh Húc?”

Tuy tò mò tại sao người trả lời điện thoại là anh, nhưng tiềm thức khiến Cao Trữ Mộc tự bảo vệ mình. “Tôi chỉ muốn nói em ấy đừng quan tâm chuyện của tôi nữa. Tôi tự có quyết định của riêng mình.”

“Yên tâm. Từ nay về sau, tôi sẽ không để Hạ hạ quản chuyện của cô.

Cô sống chết thế nào là chuyện của cô.

Để em ấy quan tâm lo lắng cho cô, lòng tốt đều bị cô mang cho chó ăn.”

“ Tôi… tôi không có ý đó… Cao Trữ Mộc lắp bắp giải thích, không hiểu tại sao Mục Anh Húc lại trút giận vào cô.

Rõ ràng những ngày gần đây, cô đủ ngoan ngoãn để mọi người không còn hiềm khích về cô.

Tiếng khit mũi coi thường vang lên rõ trong điện thoại, giọng Mục Anh Húc không hề giảm lạnh nhạt, trịnh trọng nói. “Tôi cảm thấy lòng tốt của Hạ Hạ dùng sai người. Em ấy hết lòng vì cô, nhưng cô đã khiến em ấy kích động đến mức suýt sảy thai. Thời điểm cô rời Mục gia, có nghĩ đến đứa em gái bị vứt bỏ phía sau không?”

“Cái gì? Sảy thai?” Cao Trữ Mộc kinh hãi hét lên, lòng sâu lo sợ hãi.

Từ trong điện thoại vang lên lời cảnh cáo âm u như thần chết đến đòi mạng. “Cao Trữ Mộc! Cô nên mừng vì Hạ Hạ và đứa bé đều bình yên, nếu không tôi sẽ đòi trên đầu cô cả nợ cũ thù mới. Lúc đấy cô không còn sinh mạng mà nói chuyện như lúc này đâu.”