Không để Uông Trữ Hạ từ chối, Ôn Thể đã cúp điện thoại.

“Mẹ Tịch Tịch.” Mục Niệm kéo áo cô, mềm mại nói. “Mẹ đừng bỏ con. Mẹ đi đâu cũng mang con theo, được không?”

Nhìn đôi mắt ướt nước sưng đỏ vì khóc, tâm Uông Trữ Hạ mềm nhũn.

“Cô đưa con đi tìm mẹ nhé? Con có nhớ số điện thoại của mẹ không? Để cô gọi điện thông báo, rồi cô đưa con đến bệnh viện bôi thuốc…”

Vừa nghe thấy Uông Trữ Hạ đưa đi tìm mẹ, Mục Niệm sợ hãi kéo mạnh tay áo xuống khiến đất cát và mủ vàng trộn lẫn nhau gây ra đau đớn. Cô hoảng hốt giữ tay thắng bé, nhưng nó vùng vẫy quyết liệt.

“Con không gọi điện. Buông con ra… mẹ Tịch Tịch không yêu con, con không cần..”

“Niệm Nhi không khóc. Nếu con không gọi điện xin phép mẹ, cô không thể cho con đi theo được.”

“Vậy mẹ cứ để mặc con chết dần chết mòn ở đây đi.” Mục Niệm tránh khỏi tay cô, đứng thẳng, trợn mắt gan lỳ.

“Con học câu này ở đâu?”

“Trên tivi.”

Khóe miệng giật giật câm nín, Uông Trữ Hạ không còn cách nào khác, đành đưa bé đến phòng làm việc. Dù sao Mục Anh Húc cũng là bố của bé, đứa bé chạy ra ngoài như thế này, gia đình chắc chắn sẽ lo lắng lắm.

Uông Trữ Hạ đưa Mục Niệm đến nhà vệ sinh trong tòa nhà, cô muốn trước hết rửa sạch vết thương trên tay Dù cô cố gắng nhẹ nhàng nhưng vết thương vỡ ra, nhiễm trùng dẫn đến dịch vàng chảy nước, Mục Niệm không kìm được nước mắt, khóc nấc lên.

“Con đau đau.” “Niệm Nhi chịu khó, thêm một chút là được.”

“Con đau lắm. Mẹ liếm liếm tay con đi, đừng rửa nước. Mèo bị thương chỉ cần liếm vài cái là khỏi… hu hu. đau mà..”

Uông Trữ Hạ cẩn thận từng chút một gột sạch đất cát trên tay. Do quá chăm chú nên cô không biết tiếng la khóc của Mục Niệm dẫn người khác đến.

“Uông Trữ Hạ! Cô làm gì con tôi?”

Mục Anh Húc bị tiếng khóc quen thuộc kéo vào nhà vệ sinh, hình ảnh nhìn thấy khiến trái tim anh đau xót. Uông Trữ Hạ đang ôm chặt Mục Niệm, ngón tay vặn xoắn trên cánh tay thẳng bé, mặc cho nó vùng vẫy nức nở.

Giật Mục Niệm khỏi lòng Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc tát mạnh lên mặt cô.

“Cô có còn là người không?”

Uông Trữ Hạ mất đà, trượt chân đổ nghiêng, đập mạnh đầu vào thành bồn rửa tay. Cô ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, ôm cục u sưng tím bên thái dương lồm cồm đứng dậy.

Lúc này Mục Anh Húc mới nhìn thấy vết thương chằng chịt trên tay con trai. “Mục Niệm, tay con sao thế này? Có phải cô gái độc ác kia muốn bắt cóc con không? Mấy vết thương này là cô ả gây ra?”

“Mục Anh Húc! Anh nói điên khùng cái gì vậy? Tôi bắt cóc Niệm Nhi hồi nào?”

“Niệm Nhi? Loại hạ tiện như cô mà cũng xứng đáng gọi tên con tôi? Cô bắt con tôi với mục đích gì? Vì tiền, hay vì…” Vẫn ôm chặt Mục Niệm trên tay, Mục Anh Húc ra tay nhanh đến nỗi Uông Trữ Hạ chỉ thấy vụt một cái, cổ cô bị siết chặt đau đớn. “.. muốn bò lên giường tôi bằng cách lợi dụng Mục Niệm, giàn dựng cảnh bắt cóc?”

Uông Trữ Hạ cào cấu bàn tay đang siết cổ, cô không thở được.

Mục Niệm thấy bố bắt nạt mẹ Tịch Tịch, vội vàng kéo áo bố. “Bố, mẹ Tịch Tịch không phải..”. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt hung ác đầy sát khí của Mục Anh Húc liền sợ hãi không phát được tiếng.

Mục Anh Húc nghe tiếng con trai nên cúi xuống nhìn, Uông Trữ Hạ tranh thủ anh thả lỏng tay liền gồng sức đạp mạnh vào đầu gối anh.

Ăn đau, mắt Mục Anh Húc đỏ ngầu, anh tàn nhẫn ném cô xuống đất, lần nữa đầu Uông Trữ Hạ lại đập vào bồn rửa tay.

Cô mặc kệ đầu ong ong nhức buốt, đứng phắt dậy lùi về sau cảnh giác.

“Mục Anh Húc khốn kiếp! Tôi không bắt cóc con anh. Ai cho anh quyền đánh người hả?”

“Vậy cô giải thích vì sao con tôi không quen biết gì cô mà lại ở chỗ cô với hai cánh tay đầy thương tích.”

“Không phải anh bạo hành chính con trai anh hả? Được! Anh muốn chứng minh đúng không? Tôi gọi cảnh sát, để xem họ bắt loại bố ngược đãi con cái hay bắt một người qua đường thấy con anh bị đau rồi đưa vào đây rửa vết thương?”

Uông Trữ Hạ hùng hổ lấy điện thoại ra gọi cảnh sát. Cô cũng muốn cảnh sát làm rõ việc bạo hành trẻ con, Mục Niệm quá nhỏ, nếu nó bị bạo hành gia đình thì cảnh sát nên can thiệp.

Không khí trong nhà vệ sinh trở nên ngột ngạt, Uông Trữ Hạ nhìn chằm chằm Mục Anh Húc như kẻ ác ôn không có tình người. Mục Anh Húc coi cô như kẻ bắt cóc trẻ con nên không cho Mục Niệm chạy đến bên cô.

Mục Niệm bị sát khí hung ác tỏa ra từ người Mục Anh Húc dọa cho run lẩy bẩy. Nó ngước mắt cầu cứu Uông Trữ Hạ. “Mẹ Tịch Tịch…”

“Không được gọi linh tinh.” Mục Anh Húc gầm lên dọa thằng bé nín khóc, nước mắt chạy ngược vào trong đến nấc cụt.

Hai đồng chí cảnh sát đến, Uông Trữ Hạ cướp lời báo án trước. “Đồng chí cảnh sát, anh ta bạo hành ngược đãi trẻ con. Ngài nhìn cánh tay bị thương của đứa bé đi, loại bỏ nhẫn tâm không có tình người, ngài cần bắt lại đánh cho một trận, nhốt vào tù, rồi lại tẩn tiếp.”

Mục Anh Húc lạnh lẽo nhìn Uông Trữ Hạ, nhấn mạnh từng chữ. “Cô gái này đã bắt cóc con trai tôi rồi hành hạ đánh đập thằng bé. Đề nghị các anh điều tra rõ.”

Hai đồng chí cảnh sát nhìn nhau ái ngại, họ cũng không ngờ cuộc điện thoại báo án lại liên quan đến Mục tổng nổi tiếng tàn nhẫn của Mục thị, nếu xử lý không thỏa đáng, công việc của họ cũng mất luôn.

Uông Trữ Hạ vì mấy lần bị đánh ngã nên quần áo xộc xệch, cô lại lớn tiếng chỉ trích Mục Anh Húc nên bị đồng chí cảnh sát nhận định mọi chuyện do cô gây ra.

“Mời cô về đồn cảnh sát để phối hợp điều tra.”

“Tại sao lại bắt tôi? Anh ta mới là kẻ cần bị bắt bỏ tù.. này này… các anh đừng có động vào người tôi.”

“Mẹ Tịch Tịch không có bắt cóc con. Con không có bị mẹ đánh.” Mục Niệm thấy Uông Trữ Hạ chật vật tránh thoát cảnh sát, liền lo lắng la lên.

Bé níu tay Mục Anh Húc. “Bố ơi, người rạch tay Mục Niệm không phải mẹ Tịch Tịch.”

Mục Anh Húc đang hài lòng nhìn Uông Trữ Hạ bị bắt, nghe con trai nói liền cúi xuống nhìn. Ánh mắt vẫn còn sự hung ác nhẫn tâm khiến người Mục Niệm co lại sợ hãi theo bản năng, nhưng bé vẫn cố nói hết lời.

“Cao Trữ Mộc đã rạch tay con. Bà ta lấy roi đánh lên tay, nếu chỗ nào không còn chảy máu thì lại đánh để nó vỡ ra tiếp.”

Mục Anh Húc chấn động, người anh cứng đơ, quai hàm bạnh ra, hàm răng nghiến lại khiến tiếng nói trở nên rín rít.

“Cao Trữ Mộc?”

Mục Niệm gật mạnh đầu rồi cúi gắm, không dám nhìn vào ánh mắt đáng sợ của bố.

Đồng chí cảnh sát bước đến để lấy thêm lời khai.

Uông Trữ Hạ nghe đến tên Cao Trữ Mộc liền biết là chuyện xấu gia đình người khác.

“Xin lỗi, tôi có thể rời đi không? Đây là chuyện riêng của gia đình Mục tổng.

Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến gia đình người khác.”

Mục Anh Húc nghe thấy Uông Trữ Hạ chán ghét liên quan đến gia đình anh, cảm thấy tức giận, nhưng cũng không thể ép cô lại.

“Cô đi đi. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau.”

Uông Trữ Hạ lườm Mục Anh Húc rồi quày quả rời khỏi phòng vệ sinh.

“Hống hách cái gì. Làm bố mà không bảo vệ được con trai, đúng là thứ vô dụng. Mục tổng nổi tiếng tàn bạo hung ác vẫn bị một ả đàn bà điêu ngoa che mờ mắt, con trai bị hành hạ dưới mí mắt mà không phát hiện… hừ hừ, nếu để Cao Trữ Mộc rơi vào tay mình, mình sẽ lấy lại công bằng, báo thù cho Niệm Nhi đáng thương”

Lời mắng chửi chán ghét của Uông Trữ Hạ không rơi được vào tai Mục Anh Húc, vì lúc này anh ta đang cố gắng ôm lấy Mục Niệm, không cho bé chạy đuổi theo cô.

“Mẹ Tịch Tịch lại chạy mất rồi. Tại sao bố con mình luôn bị mẹ Tịch Tịch vứt bỏ?” Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh, Mục Niệm oán trách nhìn Mục Anh Húc. Nếu không phải bố giữ chặt thì nó đã có thể đuổi kịp mẹ rồi.

Hai đồng chí cảnh sát gãi gãi mũi liếc mắt nhìn nhau, hình như họ nghe được tin tức sốt dẻo về người mẹ bí ẩn lâu nay của con trai Mục tổng.

Mục Anh Húc mặt lạnh nhìn vẻ mặt bà tám của cảnh sát.

“Cảm ơn đồng chí cảnh sát đã tới. Đây là chuyện riêng của gia đình, tôi sẽ xử lý. Hai đồng chí có thể đi.”

Quyền lực của Mục tổng Mục thị vốn lớn hơn thủ trưởng của họ, hai đồng chí cánh sát giơ tay chào rồi nhanh chóng rời đi.

Mục Anh Húc bế Mục Niệm trở về văn phòng của mình.

Anh đặt bé ngồi trên số pha, ngồi xổm trước mặt bé, nghiêm khắc hỏi. “Mục Niệm, tại sao con không nói chuyện Cao Trữ Mộc đánh con với bố?”

Mục Niệm mím môi, không trả lời.

“Bố đã biết việc này, sẽ không bao giờ để Cao Trữ Mộc tổn thương con nữa.” Mục Anh Húc nhấn mạnh.

“Không phải bố bảo Cao Trữ Mộc đánh con à?”

Giọng nói non nớt thật thà như trăm nghìn mũi tên găm thẳng vào tim Mục Anh Húc. Cơ thể anh gồng cứng, căng chặt trong bộ vest sang trọng, con thú dữ trong người trở nên hung bạo tàn ác bất kham.

Mục Niệm nhìn khuôn mặt ngày càng khủng bố của Mục Anh Húc, nước mắt rơi ra từng giọt, giọng nói rõ ràng mạch lạc. “Cao Trữ Mộc mỗi lần đánh con đều nói bố cho phép bà ta đánh con nếu con không nghe lời.”

“Con không gọi bà ta là mẹ, sẽ ăn đòn.”

“Con nói bà ta không phải mẹ, sẽ ăn đòn.”

“Con nói mẹ con tên Tịch Tịch, sẽ ăn đòn.”

Giọng Mục Niệm òa lên nức nở. Mục Anh Húc ôm bé vào lòng, cơ thể anh rừng rực ngọn lửa tức giận và đau đớn như bị xát muối. Từ trong lòng anh bật ra tiếng nói ấm ức tủi thân của con trai.

“Bố ơi, bố luôn muốn đánh con là vì bố chán ghét con phải không? Cao Trữ Mộc gọi con là nghiệt chủng. Nếu bố chán ghét con thì có thể mang con cho mẹ Tịch Tịch nuôi không ạ?