Sau khi giải thích rõ ràng hiểu lầm, tâm trạng Uông Trữ Hạ thoải mái hơn rất nhiều.

Nhờ tin nhắn mà hai người đều cảnh giác với Quách Thẩm Ngạn, cũng nhận ra mối liên hệ của hai người ngày càng sâu.

Sự chăm sóc ân cần của Mục Anh Húc ngày càng chi phối và ảnh hưởng đến cô. Chỉ bằng vài bức ảnh chụp anh và người phụ nữ khác, cô sẽ nổi nóng, ủ rũ và cư xử ngu ngốc, cô hiểu bản thân đang ghen.

Lăn qua lăn lại trên giường, trần trọc mãi không ngủ được, Uông Trữ Hạ quyết định tìm người nói chuyện.

Lâm Mộng Như bắt máy với giọng mơ hồ ngái ngủ, hiển nhiên cả ngày làm việc đã vắt kiệt sức cô ta. “Ai vậy? Muộn rồi, có chuyện gì vậy? Có thể để ngày mai không?”

“Đừng ngủ, dậy chịu tội.” Uông Trữ Hạ ăn nói ngang ngược vô lý.

Lâm Mộng Như nhổm dậy, mở mắt nhập nhèm nhìn thời gian, hạ giọng cầu xin. “Người đẹp, có thể để tớ ngủ tiếp không? Sáng mai tớ hứa sẽ nghe cậu lảm nhảm. Giờ tớ buồn ngủ, não thiếu ô xi, nghe không hiểu đâu.” “Đừng hòng. Để trừng phạt kẻ phản bội chị em, đêm nay cậu đừng hòng ngủ ngon với tớ.”

Lâm Mộng Như hoàn toàn từ bỏ mộng đẹp, ngồi dậy ngáp dài, rũ vai hỏi. “Kẻ phản bội gì ở đây? Làm sao tớ chọc tức cậu rồi, nói ra nghe coi.”

“Ai là người gọi điện báo cáo tình huống của tớ cho Mục Anh Húc?”

Lâm Mộng Như không có thời gian bào chữa, ngượng ngùng cười. “Tớ thấy sắc mặt cậu không tốt, nên… tất cả đều vì lo lắng cho cậu.”

“Cậu trở thành gián điệp của anh ta từ lúc nào? Tớ không tin việc gọi điện báo cáo chỉ diễn ra hôm nay, khai tất cả ra.”

“Không không, chỉ có duy nhất hôm nay.”

“Tớ nói với cậu rồi, tớ thực sự không có quan hệ với anh ta. Nếu tớ ốm thật, tớ có thể tự mình đến bệnh viện. Lần sau đừng vì chuyện của tớ mà làm phiền người dưng nữa, nghe chưa?”

Nghe giọng điệu nhẹ nhàng, giảm bớt gay gắt, Lâm Mộng Như biết Uông Trữ Hạ đã nguôi giận, liền nghiêm túc khuyên nhủ.

“Tớ không hiểu hết chuyện giữa hai người, nhưng những gì tớ tận mắt chứng kiến, anh ta đối xử với cậu là thật lòng. Thâm tâm cậu cũng nhận ra bản thân chưa quên được, đúng không? Cậu chỉ là không chịu thừa nhận suy nghĩ của chính mình.”

“Cậu không hiểu.” Uông Trữ Hạ lí nhí phản bác yếu ớt.

“Tại sao phải cố tình tổn thương đối phương, tự hành hạ bản thân? Tại sao phải vì lỗi lầm trong quá khứ mà vứt bỏ hạnh phúc?”

Câu nói của Lâm Mộng Như khiến Uông Trữ Hạ chấn động.

Sau khi trò chuyện với Lâm Mộng Như vài câu, vướng víu và thiếu tỉnh táo trong lòng Uông Trữ Hạ vơi đi rất nhiều. Cô nói vào điện thoại. “Cậu ngủ đi, tớ không quấy rầy nữa.”

Việc tắt điện thoại nhanh chóng khiến Lâm Mộng Như khó hiểu, hôm nay được buông tha dễ dàng như vậy, mà không biết Uông Trữ Hạ đã trằn trọc cả đêm.

Ngày hôm sau, toàn bộ nhân viên Mục thị đều rất sốc vì thư ký Trần Hiên trở về.

Khi nhìn thấy Thư ký Trần Hiên và Mục Anh Húc cùng nhau bước ra khỏi thang máy, trái tim Quách Thẩm Ngạn nhảy lên tới cổ họng.

Hắn không phải đang điều trị ở nước ngoài sao? Không phải hắn đã trở thành người thực vật, vô tri vô giác, làm thế nào mà khỏe mạnh đứng đây? Tại sao hắn không nhận được thông tin gì?

Bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Quách Thẩm Ngạn, Trần Hiên hừ lạnh trong lòng, nén hận thù vào trong. Nếu không phải số hắn chưa tận, e rằng hắn đã chết ngay khi tấm biển quảng cáo rơi xuống.

Thư ký Trần Hiên hạ mắt, giấu cảm xúc vào trong, vẻ ngoài bình tĩnh phối hợp diễn xuất với Mục Anh Húc.

Mục Anh Húc trực tiếp dẫn Trần Hiên đi tới trước mặt Quách Thẩm Ngạn, giọng nói thoải mái. “Đây là Quách Thẩm Ngạn, người mà cậu sẵn lòng bị thương cũng muốn cứu.”

“Anh ta…” Quách Thẩm Ngạn sửng sốt nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Trần Hiên.

Mục Anh Húc giả bộ tiếc nuối. “Bác sĩ nói vết thương trên đầu để lại di chứng khiến một vài ký ức bị mất, anh ta không nhớ gì đến tai nạn, cũng quên đi rất nhiều người thân và bạn bè. Ngay đến tôi, cậu ta cũng không nhớ được.”

“Anh ta vĩnh viễn không nhớ được, hay…”

Mục Anh Húc tiếp lời. “Chỉ là mất trí nhớ tạm thời, có thể nửa năm, một năm hoặc vài năm sau mới nhớ lại được. Bác sĩ cũng không có câu trả lời chính xác.”

Quách Thẩm Ngạn không tin lời Mục Anh Húc, nhưng nhìn ánh mắt vô tư như lần đầu gặp nhau của thư ký Trần Hiên, hắn bắt đầu dao động. Nhìn kẻ muốn hại chết mình với ánh mắt không thù hận, lại có thể mỉm cười thân thiện, vai diễn này không phải ai cũng diễn đạt.

Quách Thẩm Ngạn vươn tay về phía thư ký Trần Hiên. “Thật đáng tiếc, trong xui xẻo mà anh tỉnh lại cũng là điều may mắn. Cảm ơn lúc đó anh đã cứu tôi. Thấy anh tỉnh lại khỏe mạnh, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm.”

“Anh Quách quá khách sáo!” Kỹ năng diễn xuất của thư ký Trần Hiên rất hoàn hảo. “Tôi có thể dùng cả tính mạng để cứu anh, chứng tỏ anh là một người quan trọng với tôi, dù tôi không nhớ rõ anh là ai.”

Lời nói thân thiện nhưng Quách Thẩm Ngạn nghe ra ẩn ý trong đấy, hắn cẩn thận nhìn xoáy cặp mắt không có oán hận của Trần Hiên, sống lưng lạnh toát không lý do.

“Anh vừa mới khỏe, lại không có ký ức trọn vẹn, quay về làm việc, có vấn đề gì không?” Quách Thẩm Ngạn thăm dò.

“Không sao, tôi quên các mối quan hệ và sinh hoạt hàng ngày, nhưng chuyên môn thì ăn sâu vào máu rồi.

Mục tổng đã cho tôi làm thử vài bài kiểm tra, tôi nghĩ mình đủ năng lực làm việc ở Mục thị.” Giọng thư ký Trần Hiên vẫn hài hòa dễ gần.

“Vậy là tốt rồi. A Húc, cậu có thể đưa anh ấy đi làm quen công ty một lần nữa. Tôi còn việc phải làm, gặp lại sau.”

Nhìn bóng lưng Quách Thẩm Ngạn, ánh mắt Trần Hiên lập tức lạnh lẽo mang theo căm hận. Mục Anh Húc vỗ nhẹ vào lưng hắn nhắc nhở. Hắn thu lại ánh mắt, lặng lẽ đi theo anh vào văn phòng chủ tịch. Các đồng nghiệp xung quanh nhìn cửa phòng chủ tịch khép lại, bắt đầu quay ra bàn tán.

“Mọi người có nghĩ thư ký Trần Hiên quay về lần này hơi kỳ quái không?”

“Anh ta vẫn giữ chức vụ thư ký trưởng của Mục tổng, khác mỗi việc là anh ta không nhận ra chúng ta thôi. Mất trí nhớ thật đáng sợ.”

” Nhưng sao tôi cảm thấy Thư ký Trần Hiên mang đến cho người khác cảm giác lạnh sống lưng?”

“Tôi cũng thấy vậy. Ánh mắt hờ hững của anh ta rét lạnh làm tôi không dám nhìn thẳng.”

Suy đoán của đồng nghiệp khá chuẩn, Trần Hiên thay đổi rất nhiều. Sau khi trốn thoát khỏi bàn tay tử thần, thư ký Trần Hiên không còn dễ gần, dễ tính như trước, thay vào đó là lãnh đạm xa cách, khó gần.

Trong văn phòng, Mục Anh Húc hiểu tâm tư hắn, nặng nề vỗ vai Trần Hiên.

“Tôi biết anh nóng lòng muốn vạch trần tội ác của cậu ta, nhưng chúng ta không có chứng cứ hiện trường tai nạn. Bây giờ kiện cáo, cậu ta cũng không phải chịu tội trước pháp luật, nếu xử lý lỗ mãng sẽ khiến cậu ta cảnh giác, không đào móc được sơ hở. Vì vậy hãy cố chịu đựng.”

Thư ký Trần Hiên biết kế hoạch của Mục Anh Húc, hắn hiểu đấy không phải nỗ lực qua loa, nên gật đầu. “Tôi biết. Tôi sẽ không hành động hấp tấp.”

Hắn ngay cả vượt qua cái chết cũng làm được, nói gì đến việc thu liễm tính tình thêm vài ngày.

Hắn tựa lưng vào ghế sô pha, miệng lẩm bẩm điều vừa lóe lên trong đầu. “Mục tổng, bây giờ tôi rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Uông Trữ Hạghét bỏ anh như vậy.”

Mục Anh Húc nhìn hắn.

“Thời khắc chỉ còn cách cái chết một centimet, sự tuyệt vọng không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Vì tuyệt vọng và quá thống khổ, tôi càng hận người mang đến cảm xúc tiêu cực đó.”

Mục Anh Húc trầm ngâm không đáp lời. Không phải anh không hiểu nguyên nhân sự căm ghét của Uông Trữ Hạ, cũng hiểu phần nào cảm xúc trong lòng cô, bởi vì hiểu rõ, nên dù cô ghét anh, hận anh, anh vẫn kiên trì tiếp cận cô.

Trong tòa nhà của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thụy Giai, Uông Trữ Hạ đang đánh máy bản thảo thì bất ngờ nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ Lâm Mộng Như.

“A Hạ, cứu tớ. Có một nghệ sĩ bị thương khi quay cảnh hành động, đoàn làm phim không tìm được người thay thế có thân hình phù hợp trong thời gian ngắn. Tớ chỉ có thể câu cứu cậu.”

Uông Trữ Hạ day day thái dương, không tin được đáp lời. “Lâm Mộng Như! Não cậu bị úng nước hả? Cậu nói tớ quay phim? Lại còn là thế thân hành động?”

“Đừng lo lắng, thiết bị của đoàn làm phim rất an toàn, cậu chỉ cần đến. Uy tín của công ty trông cậy vào cậu. Tớ cần thân hình của cậu, làm ơn, làm ơn!”

Lâm Mộng Như lải nhải không ngừng bên tai, ngỏ ý nếu cô dám cúp điện thoại, cô ấy sẽ gọi lại liên tục quấy rối đến khi đồng ý mới thôi. Cuối cùng Uông Trữ Hạ đầu hàng thỏa hiệp. “Được rồi, để tớ vào báo với sếp trước.”

Tuy nhiên, Ngụy Bác Văn từ chối không cần suy nghĩ. “Không! Làm sao cô có thể đóng thế được. Nếu để Mục tổng biết chuyện, chắc chắn sẽ gây khó dễ với tôi.”

“Chỉ là một đoạn thế thân, không có gì nguy hiểm…”

Ngụy Bác Văn cắt ngang lời giải thích của cô, đập tay xuống bàn. “Lâm Mộng Như ngày càng lớn quyền, dám đào thư ký trong công ty đến làm việc.

Không quản tốt nghệ sĩ dưới tay để bị thương, đợi cô ta trở về, xem tôi xử lý thế nào.”

Nghe sếp mắng Lâm Mộng Như, Uông Trữ Hạ kiên nhẫn thuyết phục.

“Sếp, ngài cứ để tôi thử. Chắc Như Như đã vận dụng hết các con đường rồi, mới phải tìm đến tôi giúp. Chúng ta không thể để danh tiếng Thụy Giai bị ảnh hưởng vì vài chuyện cỏn con.”

“Mục tổng…”

“Đây là công việc của tôi, tôi tự nguyện làm, không phải do cấp trên hay công ty ép buộc.”

Thái độ kiên quyết của cô khiến chút băn khoăn trong lòng Ngụy Bác Văn cũng biến mất. Trước khi cô rời đi, Ngụy Bác Văn liên tục dặn dò. “Chú ý cẩn thận!”

Uông Trữ Hạ vội vàng đi đến đoàn phim theo địa chỉ trong tin nhắn. Nhìn thấy cô, Lâm Mộng Như sáng rực hai mắt, vui vẻ ra hiệu. “A Hạ! Ở đây!”