Ôn Thể vòng tay ôm eo Uông Trữ Hạ kéo đi, không nhìn đến tia sáng nguy hiểm toan tính thoát ra trong mắt Cao Trữ Mộc.

Uông Trữ Hạ bị cưỡng chế lôi đi, cô vẫn không ngừng ngoái lại nhìn cậu bé Mục Niệm đáng thương đang lã chã nước mắt.

“Để em tạm biệt người bạn nhỏ kia, được không Thế ca?” Cô cầu xin nhìn Ôn Thể bước chân cố tình chậm lại.

Ôn Thể bước nhanh hơn, giọng vội vàng. “Có thể là con cháu nhà giàu nào đó. Mình nhiệt tình quá sẽ bị hiểu lầm là lợi dụng… Mục Anh Húc! Anh không khác gì con đỉa đeo bám.”

Nhìn thân ảnh thình lình xuất hiện ngay trước mặt, Ôn Thể đẩy Uông Trữ Hạ ra sau lưng. Cô không hiểu hằn bị làm sao, nhận thấy Ôn Thế rất chán ghét người đứng chắn đường.

“Mục tổng, vui lòng tránh đường. Chúng ta không cùng quan điểm, tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.” Ôn Thế chịu đựng cơn giận trong lòng, cố điềm tĩnh nói thật lịch sự.

Mục Anh Húc đứng yên không trả lời, mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Uông Trữ Hạ. Anh có cảm giác vòng eo mảnh khảnh đó rất quen thuộc và gần gũi với mình.

“Mục tổng, anh đừng dùng ánh mắt sở khanh đói khát nhìn vị hôn thê của tôi. Thật bẩn thỉu!” Ôn Thể kéo Uông Trữ Hạ vào lòng thể hiện chủ quyền.

Cao Trữ Tịch sẽ không bao giờ để người đàn ông khác chạm vào người trước mặt anh, Mục Anh Húc khẳng định suy nghĩ này.

“Thật tiếc, tôi nhầm người.”

Cười khẩy tự chế giễu mình, Mục Anh Húc đứng lui lại, nhường đường cho hai người đi.

Ôn Thế dắt Uông Trữ Hạ đi qua, nói nhỏ đủ Mục Anh Húc nghe thấy. “Cuộc đời Mục tổng sẽ gặp được nhiều người, nhưng người như em ấy sẽ không bao giờ gặp lần nữa đâu.”

Mục Anh Húc chấn động, chôn chân tại chỗ nhìn cử chỉ thân mật của hai người khuất sau ngã rẽ. Chỉ đến khi có tiếng gọi non nớt của Mục Niệm mới kéo tỉnh anh.

“Bố ơi! Con vừa nhìn thấy mẹ. Mẹ xinh đẹp hơn trong ảnh cũ ở nhà.”

“Mục Niệm, con vừa gặp ai? Nói lại cho bố nghe.” Mục Anh Húc liếc mắt nhìn Cao Trữ Mộc đang bước vội đến, ngồi xuống trước mặt con trai.

Hồ sơ và thông tin về Cao Trữ Tịch vẫn là ẩn số ba năm nay với Mục Anh Húc. Hắn chưa tra được tư liệu về cô, nên những gì truyền lại cho Mục Niệm về mẹ nó đều rất mơ hồ.

Mục Niệm vốn sợ vẻ lạnh nhạt thờ ơ của Mục Anh Húc, nhưng hôm nay được gặp mẹ khiến bé can đảm cầm tay bố, lắc lắc.

“Mẹ Tịch Tịch đó. Nhưng nãy mẹ đi theo chú đẹp trai kia rồi.” Mục Niệm chớp mắt, ngây thơ hỏi. “Bố ơi, sao bố để mẹ bỏ bố con mình đi theo người khác vậy? Bổ bắt mẹ về cho con đi. Con muốn có mẹ.”

Cao Trữ Mộc sợ hãi chen ngang.

“Mục Niệm, con nói linh tinh gì vậy? Đẩy không phải mẹ con. Cô ấy cũng nói là con nhận nhầm mà.”

Ả nhìn Mục Anh Húc giải thích.

“Con giận em vì không cho ăn kẹo buổi tối, nên trốn ra đây chơi, gặp ai cũng gọi là mẹ. Em từng gặp cô gái vừa rồi đến công ty hẹn phỏng vấn xin việc. Chắc chắn cô ta muốn thông qua Mục Niệm để tiếp cận anh, muốn được nhận vào công ty. Đây là âm mưu, Mục Niệm còn bé nên dễ bị lừa.”

“Cao Trữ Mộc nói dối. Rõ ràng đó là mẹ của Mục Niệm.” Mục Niệm dầu môi cãi lại. “Trẻ con không được nói dối. Mục Niệm hư sẽ không được ai yêu mến đâu.”

“Đó là mẹ con, mẹ của con. Cao Trữ Mộc đáng ghét, tại bà nên mẹ Tịch Tịch mới không chịu nhận Mục Niệm.”

Mục Anh Húc cau mày nhìn con trai, lãnh đạm hỏi Cao Trữ Mộc. “Trữ Mộc, em dạy dỗ Mục Niệm kiểu gì vậy? Tại sao nó ăn nói vô phép với người lớn thế này? Em có chăm sóc nó được không? Nếu không thể, anh sẽ sắp xếp bảo mẫu.”

“Sắp xếp bảo mẫu chăm sóc Mục Niệm, rồi anh đuổi em ra khỏi Mục gia?” Cao Trữ Mộc tròn mắt sửng sốt, nước mắt bắt đầu trào lên đọng trên khóe mi. Giọng ả buồn bã thương tâm. “Ba năm qua, em luôn nghe lời anh, yêu thương Mục Niêm hết lòng. Đổi lại thì em được gì? Sống trong Mục gia ba năm, anh chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với em.”

Mục Anh Húc lạnh lẽo nhìn å, biểu cảm hờ hững đến mức tuyệt tình. Cao Trữ Mộc níu lấy gấu áo anh, ngón tay run rẩy trông rất đáng thương.

“Mục Anh Húc, cuộc sống của anh chưa từng lên kế hoạch kết hôn với em đúng không? Anh để con trai gọi em là mẹ, nhưng không cho em một danh phận chính thức. Tại sao anh đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Ba năm qua, chân tình của em chưa đủ để làm Mục phu nhân sao?”

Cao Trữ Tịch ngồi thụp xuống đất, ôm mặt òa khóc. “Mục Anh Húc, anh khiến em đau lòng. Mục Niệm cũng chấp em là mẹ nó rồi, đến bao giờ anh mới thừa nhận em là thành viên trong gia đình?”

Mục Anh Húc mặt vô cảm cúi nhìn Cao Trữ Mộc. Anh nghĩ đến thông tin Cao Trữ Mộc vừa lộ ra về cô gái đi cùng Ôn Thế. Có lẽ anh cần đến công ty một chuyển.

Mục Niệm lén lút lè lưỡi làm mặt quỷ về phía ả. Bé thường xuyên bị Cao Trữ Mộc chèn ép sau lưng bố, bây giờ thấy ả khóc thì vui thích vô cùng.

Buổi tiệc tối mang đến bao nhiều luồng suy nghĩ khác nhau cho mỗi người.

Ôn Thế đưa Uông Trữ Hạ về nhà trong im lặng. Cô nhận thấy tâm trạng hắn khó chịu nhưng không tìm ra nguyên nhân.

“Có chuyện gì khiến anh không vui à? Vì người đàn ông lạnh lùng cứ bám theo anh gây sự kia?”

Ôn Thể nhìn đôi mắt ngây thơ của cô, yên tâm vì cô không nghi ngờ.

“Hạ Hạ, nghe anh dặn. Người đàn ông em gặp hôm nay từng có xích mích với anh trong quá khứ. Anh ta không phải người tốt. Nếu em tình cờ gặp thì cũng tránh mặt đi, không cần giao tiếp với thành phần nguy hiểm đó.”

“Em đâu quen anh ta, có gặp lại chắc gì đã nhớ mà giao tiếp.” Uông Trữ Hạ bĩu môi, cảm thấy Ôn Thể hôm nay thật dài dòng.

“Anh rất nghiêm túc, Hạ Hạ. Tại sao em không ngoan ngoãn nghe lời?” Thấy Ôn Thể có chiều hướng tức giận, cô vội vàng khoác tay anh, chuyển đề tài.

“Thế ca, hôm nay em gặp chuyện này kỳ cục lắm.”

Ôn Thể không hài lòng trước thái độ trốn tránh của cô, nên im lặng không đáp lời.

“Có một cậu bé khoảng ba tuổi nhận nhầm em là mẹ. Em đã giải thích mình không phải, nhưng bé con cứ khóc toáng lên nhất quyết gọi mẹ. Nghe kỳ lạ đúng không anh? Hay mẹ bé con có quen em nhỉ? Dù sao em cũng không nhớ được chuyện ngày trước, có khi là người quen không chừng.”

Mặt Ôn Thế cứng lại, ban nãy hằn chỉ mong đưa Uông Trữ Hạ rời khỏi buổi tiệc, tránh xa Mục Anh Húc nên không chú ý xung quanh. Đứa bé ba tuổi, không nhẽ..

“Đúng như anh nghĩ. Mục Anh Húc là điểm xấu, chỉ cần gặp anh ta là mọi thứ đều trở nên tệ hại. Đầu tiên là em không đáp ứng anh nếu gặp lại anh ta sẽ tránh đi. Bây giờ còn bị một đứa trẻ ba tuổi mê hoặc, tin vào những lời vớ vẩn vô lý của nó. Hạ Hạ, anh thật hối hận vì đưa em đi dự tiệc vào tối nay.”

Vô cớ bị mắng oan, Uông Trữ Hạ thấy tủi thân, ngang bướng cãi lại.

“Em đâu có bị mê hoặc. Khuôn mặt trẻ thơ của Mục Niệm có gì đó nửa quên nửa lạ. Thắng bé khoảng ba tuổi, trùng khớp với thời gian mất trí nhớ của em. Nó luôn miệng khẳng định em là mẹ, em cũng sẽ suy nghĩ chứ.”

“Suy nghĩ? Suy nghĩ cái gì?” Ôn Thể tức điên lên, ép sát Uông Trữ Hạ vào tường, hắn chống một tay ngăn không cho cô trốn. “Em tưởng bản thân là nữ chính bất hạnh trong phim ngôn tình đấy à? Làm gì có ai sinh con rồi mà không nhớ hả?”

“Em mất trí nhớ mà. Ngay đến anh là vị hôn phu, em cũng có nhớ đâu.”

“Em còn biết anh là vị hôn phu? Em có anh là vị hôn phu thì sinh con được với ai hả?”

Cãi nhau tới đây, Uông Trữ Hạ đỏ bừng mặt xấu hổ. Cô chớp chớp mắt cười lấy lòng, nhìn đáng yêu đến mức cơn giận của Ôn Thế xẹp xuống nhanh chóng.

Hắn hôn trán cô, giục nhanh đi tắm rồi ngủ.

Uông Trữ Hạ thoát khỏi tình trạng ngượng ngùng vì sự tưởng tượng ngu ngốc, như cơn gió lao vào phòng tắm.

Cởi chiếc đầm dạ hội xinh đẹp ra, mở nước nóng đầy bồn. Thời điểm cô nhấc chân bước vào, ánh mắt liếc thấy vết sẹo trên bụng.

“Ba năm rồi mà vẫn không mờ.”

Ba năm? Trùng khớp với độ tuổi của Mục Niệm. Uông Trữ Hạ nhớ Ôn thế nói với cô rằng, vết sẹo trên bụng là di chứng tai nạn giao thông cũng như sau ca phẫu thuật viêm ruột thừa.

Nghĩ đến đây, cô bật cười khanh khách, trầm mình xuống nước. “Thế ca nói đúng. Mình nghĩ nhiều quá rồi.”

Uông Trữ Hạ lắc lắc đầu, xua đuổi mấy thứ suy nghĩ kỳ quái.

“Tầm nhanh, ngủ sớm, để đầu óc thanh tỉnh thôi.” Uông Trữ Hạ vừa tắm vừa lầm nhẩm bài hát thịnh hành nào đó, thì chuông điện thoại ồn ào vang lên trong phòng ngủ.

“Đêm hôm rồi, ai phá mình đây?” Mặc vội áo choàng tắm, cô chạy ra cầm điện thoại.

“Chào cô Uông! Tôi là người của tập đoàn Mục thị, muốn thông báo với cô rằng: hồ sơ xin việc của cô đã được thông qua.”

“Nhưng tôi chưa đến phỏng vấn mà? Không phải buổi phỏng vấn đã hoãn lại sao?”

“Đích thân Mục tổng sẽ phỏng vấn cô. Mục tổng rất bận, chỉ có thể gặp cô vào trưa ngày mai. Mục tổng muốn mời cô ăn trưa, tiện thể bàn về công việc sắp tới.”

Uông Trữ Hạ choáng váng. Bây giờ đi xin việc được mời cả ăn trưa?

Tuy rất thích trước tin vui này nhưng cô nghĩ đến Ôn Thế, nhớ rằng hắn rất chán ghét Mục thị. Cô đắn đo một lúc rồi buồn bã nói lời từ chối. “Công ty chúng tôi đánh giá cao bằng cấp chuyên môn của cô, muốn cho cô cơ hội phát triển.”

Điện thoại nói liền một tràng, chủ yếu tâng bốc bằng cấp của Uông Trữ Hạ, cấp trên đặt nhiều kỳ vọng sau khi đọc bản kế hoạch trong hồ sơ xin việc của cô. Tâm hư vinh bị chín công ty từ chối đơn xin việc, cuối cùng Uông Trữ Hạ không chịu nổi lời mời chào đầy cám dỗ, chấp nhận đến Mục thị làm việc.