Nếu như là trước kia mà nói Trình Y sẽ không có bức thiết vì muốn thay đổi hoàn cảnh sinh hoạt cho chính mình mà phiền não..., nhưng hiện tại cô có con gái thì bắt đầu chân chính rối rắm.

Tuy nói hoàn cảnh ở đây không tệ, cô đối với nơi này cũng có chút ít cảm tình, càng đừng nói đến những tộc nhân kia vẫn luôn sinh hoạt ở đây, tình cảm của bọn hắn tuyệt đối rất thắm thiết.

Tuy có nhiều ưu điểm, nhưng mùa đông quá phiền toái, thức ăn thiếu thốn không nói, ở bên ngoài làm việc thật sự là lạnh chết người. A Man bọn họ từ nhỏ luôn sinh hoạt ở đây đã thành thói quen hơn nữa da dày thịt béo, dù mùa đông phải dùng nước lạnh rửa cái gì cũng không sao. Chỉ là Trình Y thì không được, cô chạm vào nước lạnh sẽ bị chết vì lạnh, mặc dù là nước đun nóng rồi, giặt rửa đệm chăn da thú cũng rất không thuận tiện, mỗi lần giặt xong những vật này cô vừa mệt mỏi lại vừa lạnh.

Trình Y quan sát qua, khí trời ở đây cùng với thời đại cô sống hơn hai mươi năm trước không khác. Nói như vậy hẳn là có Phương Nam, Phương Nam bốn mùa như mùa xuân, hơn nữa nếu như là gần biển thì càng tốt. Nước biển mặn, cô có thể dùng nước biển lắng đọng làm ra muối. Nếu như có thể sinh hoạt bốn mùa như mùa xuân, không lo thiếu thốn thực vật, hơn nữa trong hoàn cảnh còn có muối để ăn, thật là có bao nhiêu tốt, cũng không cần lo lắng về sau bọn nhỏ của cô sẽ chịu khổ.

Chiến tranh giữa các bộ lạc ở đây đơn giản là bởi vì tranh đoạt thực vật và nữ nhân, nếu như sinh hoạt tại địa phương căn bản không có động vật ngủ đông cũng không cần lo lắng chuyện đói no, như vậy sẽ không có chiến tranh, an toàn có sự bảo đảm thì so với cái gì đều tốt hơn.

Trình Y bắt đầu có mục đích hỏi thăm nữ nhân trong bộ lạc, để cho các nàng có rảnh thì hỏi thăm nam nhân của các nàng đã từng đi qua Phương Nam hoặc là nghe nói qua chưa. Lại dùng lời nói khách sáo thử thăm dò các nàng đối với chuyện lúc này rời khỏi nơi này đi tới nơi khác sống sẽ có thái độ gì. Kết quả lần này chịu đả kích, không ai nguyện ý lúc này rời khỏi nơi này đi tới địa phương hoàn toàn chưa quen thuộc lại không biết rõ có tồn tại hay không. Chỉ có hài tử tuổi còn nhỏ thích sự mới lạ nên đối với cái gọi là “Phương Nam” rất hiếu kỳ. Nhưng bọn hắn đi theo người lớn, người lớn đi chỗ nào thì bọn họ liền đi theo, người lớn không muốn đi thì cho dù bọn họ hiếu kỳ cũng sẽ không đi.

“Ai.” Sau khi về phòng, Trình Y cho Noãn bú sữa, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần trở nên trắng nõn của con gái thở dài: “Noãn bảo bối, tất cả mọi người không muốn đi Phương Nam thì làm sao bây giờ. Chẳng lẽ để con cả đời đều sinh hoạt ở nơi lúc nào cũng ăn không đủ no như vậy, còn phải đối mặt với mùa đông lạnh lẽo hoặc là trong hoàn cảnh chịu đựng bộ lạc khác khi dễ sao?”

Noãn nghe không hiểu lời mẹ nói, bất quá cái miệng nhỏ nhắn đang ngậm sữa ừ ừ hai tiếng như là đáp lại, sau đó tiếp tục vùi đầu hút sữa tươi tràn đầy tình yêu của mẹ.

“Ha ha, Noãn là muốn đi Phương Nam hay là ở đây?” Trình Y bị phản ứng của con gái đáng yêu chọc cho muốn cười, trêu ghẹo hỏi.

Lần này Noãn không có để ý tới Trình Y nói không ngừng, từ từ nhắm hai mắt vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn vui thích ăn sữa, hài nhi bú sữa mẹ bẩm sinh liền có đủ kỹ năng, mà người khác nói bé cũng nghe không hiểu.

Trình Y không có tiếp tục hỏi, chỉ là trong lòng dâng lên nhàn nhạt phiền não. Các tộc nhân không nguyện rời đi, A Man thân là tộc trưởng thì càng sẽ không đi. Hàizzz, khó khăn lắm mới nghĩ ra được biện pháp lại không thể áp dụng, thật sự là đả kích mà, xem ra chỉ có thể phải nghĩ những biện pháp khác.

Ôm con gái mềm mềm nho nhỏ, Trình Y không chỉ lần thứ nhất cảm thấy may mắn Noãn sinh ra trong một năm không có phát sinh tai nạn gì. Nếu như cuối mùa thu và mùa đông năm trước lại có ôn dịch lại có mưa to sau đó còn cùng người ngoại tộc đánh ngươi chết ta sống như vậy..., cô không dám suy nghĩ nữ nhi bảo bối của cô nên làm cái gì bây giờ.

Năm trước mưa to qua đi trái cây rau dại liền giảm đi không ít, mà vào mùa đông vốn đã rất ít thực vật lại bị người ngoại tộc chia cắt một phần. Vì vậy các tộc nhân càng đói bụng, dưới tình huống như thế trẻ con mới ra sinh đã rất khó bỗng nhiên lại không được ăn no, người lớn không đủ dinh dưỡng thì làm sao có thể cho hài tử được no bụng?

May mắn năm nay còn không có người ngoại tộc đến tập kích, mặc dù thực vật không đa dạng phong phú như ba mùa xuân hạ thu, nhưng so với năm trước thì tốt hơn nhiều. Tối thiểu các tộc nhân sẽ không bị đói đến nỗi ngực dán vào lưng, cộng thêm bắt cá, mỗi ngày các tộc nhân đều được ăn no một chút, không no bảy tám phần nhưng có thể no năm sáu phần.

Bởi vì Trình Y vừa sinh hài tử, mà lại là nữ nhân tộc trưởng, nên mỗi ngày đều có thể ăn no. Các tộc nhân rất tự giác, đều muốn dành nhiều thực vật tặng cho những nữ nhân đang có thai hoặc là cho con bú, như vậy Trình Y ăn được nhiều nên sữa cũng đủ, vì vậy Tiểu Noãn không chịu khổ.

Hi vọng cả mùa đông đều bình an vượt qua như vậy, không cần lại có người ngoại tộc đến xâm phạm.

Nhưng mà cho dù năm nay có thể bình an trôi qua, vậy thì sau này? Ai, thứ phiền não này không thèm nghĩ nữa, đều không có chuyện gì, một khi rối rắm thật đúng là không dứt ra được, Trình Y rất là bất đắc dĩ.

Ông trời phảng phất như nghe được tâm tư của Trình Y, phá lệ khai ân, mùa đông này không có mang đến cái gì phức tạp cho các tộc nhân, cả mùa đông xem như đơn giản trôi qua như vậy.

Trong nháy Noãn đã được bốn tháng, bắt đầu biết lật người, nhưng dù sao cũng là trẻ mới sinh, cả ngày vẫn là ăn ngủ, ngủ ăn, tỉnh không lâu.

Xuân về hoa nở, Miểu giằng co không tới nửa ngày liền sinh ra một tiểu tử béo, hai vợ chồng A Thái và Miểu vô cùng vui vẻ. Thân thể của Miểu cực kỳ khỏe mạnh, sinh hài tử xong không tới hai ngày không có chuyện gì muốn ra phòng, nhưng bị Trình Y cương quyết mệnh lệnh ở cữ ở trong phòng.

Cho dù Miểu không nhẫn nhịn được ở đủ ba mươi ngày trong tháng, nhưng tối thiểu cũng được mười ngày nửa tháng. Dù sao A Thái còn có ba nữ nhân khác, căn bản việc gì cũng không cần Miểu đi làm, không cần phải vội vã đi ra ngoài.

Trình Y lo lắng đến mùa đông hàng năm cái ăn sẽ không đủ, tiếp tục như vậy không tốt. Vì vậy liền để cho A Man mệnh lệnh tộc nhân đắp vài cái chuồng gà bằng cỏ tranh, cô nghĩ nuôi súc vật.

Trong bộ lạc cho tới bây giờ cũng không có nuôi qua súc vật, nghe Trình Y nuôi tất cả mọi người không phải rất đồng ý, bởi vì súc vật đều rất dã tính, nuôi nhốt không tốt còn phiền toái.

Trình Y để cho A Man bọn họ chuyên chọn những động vật ăn cỏ, tốt nhất là có thể đẻ trứng, như vậy nuôi súc vật sẽ không uổng phí thức ăn, còn có thể đẻ trứng..., bình thường bọn họ luộc trứng ăn thì thuận tiện nhiều hơn. Vì để sinh sôi nẩy nở, tự nhiên phải săn cả trống và mái ghép thành đôi.

A Man bắt đầu săn trở về hai con động vật có lông vũ dài màu hồng biết đẻ trứng lớn hơn so với gà rừng, một mái một trống. Vì không cho chúng nó làm ầm ĩ công kích người cho ăn, Trình Y dùng kéo cắt đi móng vuốt bén nhọn trên chân bọn nó.

Mấy ngày đầu chúng nó không thuận theo bị người nuôi nhốt, cáu giận đỏ mắt ra sức lăn qua lăn lại trong chuồng. Sau khi bị bỏ đói hai ngày thì thành thật, đại khái cũng ý thức được móng vuốt trên chân gãy nếu như đi ra ngoài tránh khỏi vận mệnh bị dã thú nuốt chững. Vì vậy liền thành thành thật thật ở lại nơi tạm thời an toàn trong chuồng, đồng bạn đi cùng thật đáng thương làm thức ăn cho người ta.

Qua vài ngày quan sát, thấy hai con này hết náo loạn, hơn nữa mỗi ngày đều đẻ trứng thì các tộc nhân liền tán thành quyết định của Trình Y, mỗi ngày các tộc nhân bắt đầu ngoại trừ tìm cái ăn sẽ tìm thêm vài con động vật còn sống để nuôi nhốt.

Nuôi nhốt động vật không chỉ mỗi ngày ăn trứng luộc dễ dàng, mà trong lúc thời tiết không tốt không đi săn được thì còn có thể vô chuồng trực tiếp bắt động vật giết ăn, các tộc nhân đều thật vui vẻ.

Ban đầu phương thức nuôi nhốt các loại động vật như vậy quả thật có nhiều chỗ tốt, nhưng qua một thời gian các loại phiền toái xuất hiện. Trời nóng thì vấn đề vệ sinh có phiền toái, mỗi ngày các nữ nhân đều phải dành ra một ít thời gian đến quét dọn phân và nước tiểu trong chuồng. Cách vài ngày nam nhân còn phải mang chúng nó đi trong sông tắm, nếu không sẽ có mùi. Trên thân những động vật phát ra mùi khó ngửi ảnh hưởng đường hô hấp các tộc nhân không nói, thời điểm mùa hè còn dẫn đến muỗi, chỉ có thể thường xuyên vệ sinh sạch sẽ chuồng nuôi và trên thân động vật.

Trình Y luôn chú ý đến tình huống vệ sinh những động vật này, nuôi động vật không phải dễ dàng như vậy, chỉ cần có một con ỉu xìu mơ màng cô lập tức sẽ kéo nó ra khỏi chuồng nhốt riêng một mình, nếu nó tiếp tục bệnh thì nhanh chóng giết chết rồi đem chôn.

Đây là cô phòng ngừa bệnh ôn dịch, ở hiện đại khi gà bị cảm cúm, heo cảm cúm..... ảnh hưởng rất lớn. Hiện tại phương án nuôi động vật là cô nói ra, nếu như xảy ra chuyện gì lương tâm của cô khó có thể bình an. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì cô không cho tộc nhân nuôi tự nhốt động vật, từng chuồng đều tách ra một khoảng cách, tối đa nuôi hai ba mươi con, nếu nhiều hơn nữa khi xảy ra sự cố hậu quả rất không thể lường được.

Nuôi dưỡng tiểu động vật, ngày thường sẽ trông coi hài tử, loại cuộc sống bình thản gia đình tạm ổn này Trình Y cảm thấy rất không tồi, dần dần cô cũng buông tha cho suy nghĩ đi Phương Nam sinh sống.

Qua hơn nửa năm, những động vật bị nuôi nhốt cũng đã có thói quen, đã giảm bớt dã tính hung mãnh, có hai ổ trứng được ấp nở ra con nhỏ.

Tuy rằng bình thường sẽ giết thịt vài con, nhưng các tộc nhân sẽ không gián đoạn đi săn động vật. Hơn nữa chúng nó ấp trứng hoặc đẻ con làm cho số lượng gia tăng, khi mùa đông tiến đến thì số lượng “Gia cầm” đã nhiều đến gần trăm con. Con lớn chiếm nhiều hơn, ngẫu nhiên có thể cung cấp thức ăn cho các tộc nhân no bụng khi không đi săn, con còn nhỏ các tộc nhân không nỡ ăn.

Noãn đã một tuổi, biết gọi mẹ và Ada rồi, lớn lên rất giống Trình Y, trắng trẻo nõn nà, cái trán và con mắt lớn lên giống A Man, còn lại đều xinh xắn giống như mẫu thân, tiếng nói chuyện giòn vang, cả ngày ở trong phòng bò qua bò lại, nước miếng chảy đầy đất, y y nha nha không ngồi yên.

“Mẹ.” Noãn bò đủ, liền chảy nước miếng bò về phía Trình Y, cố gắng dùng sức muốn bò lên chân Trình Y.

Noãn chưa biết đi, nếu có người vịn thì bé có thể đứng lên đi hai bước, nhưng vừa buông bé sẽ lập tức mềm chân ngồi dưới đất.

Trình Y ôm Noãn, cẩn thận đặt bé ở trên đùi tránh đi bụng của mình, cầm khăn lau miệng cho bé nhẹ khiển trách: “Lại bò loạn, đầu gối đỏ thì làm sao bây giờ?”

“Bò, bò.” Noãn đưa tay lôi kéo tóc Trình Y chơi, mông nhỏ nhích lên phía trước cọ cọ muốn gần mẫu thân thêm chút nữa, nhưng luôn bị Trình Y khống chế được không cho bé quá gần, tiểu tử kia ủy khuất dẹp miệng lên án nhìn Trình Y: “Mẹ, ôm.”

Trình Y cười khổ, không phải cô không muốm ôm Noãn vào trong ngực, thật sự là bé quá tinh nghịch, được ôm là động đến động đi không ngồi yên, mà cô lại......

Ngay lúc con mắt Noãn hồng hồng, hít sâu một hơi chuẩn bị lớn tiếng khóc lên phát tiết tâm tình bất mãn thì A Man đã trở lại.

“Ada ôm Noãn.” A Man vén rèm đi vào, lại gần ôm lấy con gái đang buồn bực giơ cao khỏi đầu trêu chọc bé: “Xem, thích Ada ôm hay mẹ ôm?”

Noãn được dỗ cười khanh khách không ngừng, vui sướng kêu: “Ada tốt, Ada tốt.”

Trình Y yêu cầu Noãn gọi cô là mẹ, biết rõ A Man không quen được gọi “Ba ba”, vì vậy liền dạy Noãn theo tập tục ở đây gọi hắn Ada.

Thấy A Man dỗ tiểu công chúa vui vẻ, Trình Y nhẹ nhàng thở ra, nhẹ nhàng sờ bụng khóe môi nở nụ cười ôn nhu.

Thấy động tác của Trình Y, A Man không đùa con gái nữa nhìn về phía Trình Y: “Hôm nay tiểu tử trong bụng có làm khó ngươi không?”

“Không có.” Trình Y lắc đầu, nhìn thấy con gái bởi vì A Man dừng lại mà chu môi cười khẽ: “Hôm nay không có nôn, tiểu tử kia thành thật.”

Trình Y lại mang thai, vừa được hai tháng, cho nên mới không dám ôm Noãn mập mạp lại không thành thật, sợ động thai khí.

“Vậy là tốt rồi.” A Man cười đến nheo mắt, giơ Noãn đang duỗi chân kháng nghị lên cao nói: “Noãn sắp có tiểu đệ đệ rồi, đến lúc đó Noãn phải chiếu cố tiểu đệ đệ.”

Chẳng muốn hỏi lại vấn đề “Làm sao ngươi dám khẳng định là con trai”..., Trình Y bất đắc dĩ cười, cô cũng hi vọng cái thai này là con trai, trai gái song toàn thật đẹp mĩ mãn.

“Về sớm vậy, lại không săn được sao?” Trình Y sầu lo hỏi.

“Ta nhớ Noãn nên về trước, bọn họ còn chưa trở lại, yên tâm, hôm nay thu hoạch không tệ, giết thêm mấy con gà nuôi trong chuồng có thể làm cho tất cả mọi người ăn no nê.” A Man một bên dỗ con gái chơi đùa một bên trả lời. Mùa đông lạnh đại bộ phận động vật nuôi chịu không được, trong chuồng chồng chất rất nhiều cỏ khô, chu vi bốn phía được che rất nghiêm cẩn. Dù sao không dùng không bao lâu cũng sẽ giết thịt chúng nó, không quá bận tâm có đông chết chúng nó hay không, cho dù đông chết cũng không sợ, vừa vặn giết thịt ăn.

“Vậy là tốt rồi.”

“Ngươi còn đang suy nghĩ muốn đi cái gì ‘Phương Nam’ sao?” Tuy Trình Y không có nói cho hắn biết suy nghĩ này, nhưng về sau A Man nghe các tộc nhân nói Trình Y rất tò mò với “Phương Nam“. Vì vậy liền đoán được là nàng muốn đến địa phương mà bọn họ chưa nghe nói qua cũng không biết để sinh sống.

“Ta là đi theo ngươi, ngươi ở đâu thì ta liền ở đó, địa phương ngươi không muốn đi thì tất nhiên ta cũng không nguyện ý đi.”

A Man nghe vậy giống như say rượu, trong nội tâm ấm áp, ôm Noãn ngồi xuống cạnh Trình Y. Đặt nữ nhi nhẹ nhàng lên da thú cho nàng tự chơi, duỗi cánh tay ôm Trình Y cười nói: “Ngươi nói đúng, ta ở đâu thì ngươi liền ở đó, ‘Phương Nam’ kia cho dù tốt ta cũng vậy không lạ gì, vẫn là sinh hoạt ở đây thoải mái.”

Đối với địa phương hoàn toàn lạ lẫm hơn nữa xa xôi, mọi người tự nhiên là lựa chọn địa phương quen thuộc sống từ nhỏ. Đây là chuyện thường tình, cho nên Trình Y đối với suy nghĩ muốn đi Phương Nam sống cũng không có cố chấp.

Đã qua một lần mang thai, lần mang thai này Trình Y đã có kinh nghiệm, có phản ứng bất thường cũng không giống như lúc mang thai Noãn lo lắng kinh hoảng như vậy. Lần thứ hai mang thai cũng không có hành nhiều, nôn nghén không lợi hại.

Mấy tháng sau Trình Y như nguyện sinh được một bé trai, lần mang thai này thoải mái qua ngày như ngày bình thường, Trình Y cũng không ngoại lệ, đứa con trai này không có đau bao lâu thì sinh ra.

A Man ôm con trai cao hứng cười không ngừng, Noãn đã hai tuổi ôm chân A Man ngửa đầu xem đệ đệ, ngọt ngào ngây thơ nói: “Đệ đệ, nhỏ.”

“Con vừa sinh ra cũng nhỏ như đệ đệ.” Tâm tình A Man thật tốt nói với con gái.

Trình Y vừa sinh xong thân thể rất suy yếu, nhìn thấy con trai đang ngủ trong ngực A Man mỉm cười: “Ôm tới ta nhìn xem.”

A Man vội vàng đặt con trai vào trong ngực Trình Y, cười híp mắt nói: “Xem tiểu tử này thật đáng yêu.”

Nói thật, hài nhi vừa sinh ra vừa xấu vừa nhỏ, thực nhìn không ra đáng yêu ở đâu, A Man thuần túy là vui vẻ quá mức, cho nên nhìn con trai của mình thế nào cũng tốt.

Vuốt vuốt ngực nở, Trình Y ôn nhu nhìn con trai: “Bảo Bảo mau tỉnh, mẹ chờ con tỉnh lại cho con uống sữa non.”

Noãn tò mò ghé vào bên cạnh tiểu đệ đệ, vươn tay muốn sờ hắn, kết quả bị A Man ngăn trở nói: “Noãn đừng đụng, đệ đệ đang ngủ.”

“Sờ, sờ.”

“Chờ đệ đệ tỉnh lại rồi sờ, Noãn là tỷ tỷ phải nghe lời.” Trình Y nhỏ giọng dụ dỗ Noãn.

Noãn không được sờ đệ đệ cũng không tức giận, leo lên cạnh Trình Y làm nũng một lát sau liền mệt nhọc, ngáp một cái rồi nhắm hai mắt.

A Man thấy thế nhẹ nhàng ôm con gái đến đặt ở một bên khác của Trình Y, đắp kín chăn cho bé vỗ nhẹ phía sau lưng Noãn dỗ bé chìm vào giấc ngủ.

Noãn đang ngủ, con trai lại không có dấu hiệu tỉnh lại, vừa sinh xong Trình Y rốt cục cũng nhịn không được nói với A Man: “Con trai tỉnh lại thì nhớ rõ đánh thức ta dậy cho nó bú.”

“Được, ngươi ngủ đi.”

Trình Y mệt mỏi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.

Trong lúc Trình Y ngủ, hai đứa con nằm ở hai bên người cô, một lớn hai nhỏ ngủ ngon lành. A Man nhìn vẻ mặt vợ con ngủ ngon không nỡ chớp mắt, trong ánh mắt toát ra nồng đậm hạnh phúc và thỏa mãn.

Cúi đầu xuống nhẹ nhàng mà hôn lên mặt tất cả ba người, sau đó mở ra một tấm lớn da thú trải ở bên cạnh con trai, nằm trên đó cùng ngủ với bọn họ.

Thời gian ngày từng ngày trôi qua, Trình Y đã nghĩ sẽ trôi qua cả đời ở chỗ này, hầu như cô cũng không còn nghĩ tới Phương Nam nữa. Kết quả ông trời giống như là đang đùa giỡn con người lại lần nữa dùng thiên tai đến khảo nghiệm bọn họ. Mưa to liên tiếp trong mười ngày, làm cho mực nước sông dâng lên cao, trên núi thác nước nhỏ biến thành thác nước lớn, bộ lạc bị chìm trong biển nước.

Không biết là chỗ nào có vấn đề, nước biến chất cực kỳ kém, không chỉ có nước sông vừa đục vừa bẩn, thác nước cũng không sạch sẽ. Cho dù là nước đun sôi cũng làm cho người già và trẻ nhỏ sức chống cự thấp đau bụng buồn nôn. Mắt thấy bầu trời không có chút dấu hiệu trong lành, vẫn luôn âm u, thời tiết nghiêm trọng ảnh hưởng tới cuộc sống mọi người.

Những động vật bắt đầu kết thành đàn di cư, thỉnh thoảng sẽ có tốp năm tốp ba người đi ngang qua bộ lạc của A Man, những người này đều là chạy nạn chuyển đi.

A Man suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định mang theo các tộc nhân rời khỏi nơi đây đi tị nạn, phương hướng bọn họ chọn là Phương Nam.