[Cho dù chuyện này Vu Hoàn là người sai thì sao chứ, cô ấy đã bị Tô Sầm Sầm ức hiếp những mười năm đấy!]

[Tô Sầm Sầm cũng đâu phải là loại người tốt lành gì, cô ta xứng đáng thôi!]

[Lại kiểu lý luận người bị hại có tội nữa, mấy người mù có thể đừng lên tiếng trên mạng được không?]

Cư dân mạng cứ tôi một câu anh một câu rối bời, Tô Sầm vừa ngồi ăn sáng vừa lướt xem.

Đột nhiên có một số điện thoại lạ gọi tới.

Tô Sầm Sầm nhấn nghe, thuận tay mở loa.

"A lô?"

Tạm dừng vài giây, đầu bên kia mới lên tiếng: "Cậu muốn thế nào?"

"Ồ." Tô Sầm Sầm chậm rãi nhấp một ngụm sữa đậu nành: "Chẳng phải là ngôi sao lớn Vu Hoàn đây sao?"

"Sao lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi thế này?"

Vu Hoàn bên kia nghiến răng nghiến lợi: "Cậu đừng có mà quá đáng."

Cô ta đè giọng nói xuống rất thấp, nghe cũng khàn khàn, tràn ngập sự mệt mỏi.

"Quá đáng?"

Tô Sầm Sầm cười nhạo: "Rốt cuộc ai mới là người quá đáng đây?"

Từ đầu đến cuối là Vu Hoàn ra tay với cô trước.

"Sao có thể như thế, sao có thể như thế!"

Vu Hoàn rêи ɾỉ vài tiếng, rồi lại thét chói tai: "Rõ ràng đã xoá hết rồi, vì sao trong tay cậu vẫn còn có cái đó!"