Buổi quay chụp trong studio vẫn còn đang tiếp tục.

Vu Hoàn chào hỏi với các đồng đội, mượn điện thoại của nhân viên công tác rồi đi tới một góc.

Sau khi nhấn nút gọi, phải tới mười mấy hồi chuông sau mới có người nghe máy.

Giọng nói ở đầu bên kia nghe rất mệt mỏi: "Ai thế?"

Vu Hoàn nhỏ giọng gọi: "Mẹ à."

"Hoàn Hoàn?" Vu Mân Hàm rất kích động, giọng nói khàn khàn rách nát: "Con, sao con lại được dùng điện thoại rồi?"

"Con đang quay chụp, mượn được điện thoại của nhân viên."

Sau khi giải thích đơn giản tình hình hiện tại, Vu Hoàn lại hỏi: "Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì thế?"

Đầu dây bên kia yên tĩnh vài giây.

"Có chuyện gì đâu, mẹ vẫn ổn mà."

Vu Hoàn gặng hỏi: "Mẹ, cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Lời nói vừa rồi của Tô Sầm Sầm ghim sâu vào lòng cô ta, khiến Vu Hoàn không nhịn được mà phải gọi điện cho Vu Mân Hàm để chứng thực.

Vu Mân Hàm không chịu được lời chất vấn nữa, dứt khoát nói ra: "Tô Minh Viễn, ông ta đuổi mẹ ra khỏi nhà rồi."

"Cái gì!"