Bách Thanh ngồi đằng sau đợi cô.
Không giống với dáng vẻ vội vàng của đạo diễn, động tác của chuyên gia trang điểm thong dong điềm tĩnh, vừa đánh phấn nền cho Tô Sầm Sầm vừa nói chuyện phiếm với cô. "Học sinh cấp 3 hả?"Trên mặt đang được trang điểm, Tô Sầm Sầm không dám gật đầu, chỉ đành nén một từ "dạ" từ trong cổ họng ra. Cô ấy nhướng mày ngưỡng mộ: "Quả nhiên, da mượt căng bóng thật khiến người ta phải ghen tị.""Da cũng trắng, cũng không cần dùng đến che khuyết điểm."Cô phải trả lời câu nói này thế nào đây?Tô Sầm Sầm kéo môi: "Da của chị cũng rất đẹp mà."Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì dẻo miệng không bao giờ sai. Cô ấy được cô nịnh nên rất vui vẻ, kỹ thuật cũng tỉ mỉ hơn rất nhiều. "Người ở phía sau..." Lợi dụng lúc thoa phấn mắt, cô ấy đến gần cô: "Là bạn trai của em hả?"Thông qua tấm gương ở trước mặt, Tô Sầm Sầm liếc nhìn Bách Thanh đang cúi đầu chơi điện thoại ở phía sau, mang chút kiêu ngạo gật đầu: "Dạ vâng!""Này, đừng có nhúc nhích." Chuyên viên trang điểm nhanh chóng chỉnh đầu cô quay thẳng lại: "Tí nữa thì bị lệch rồi.""Em xin lỗi."Cô ấy trêu đùa ánh mắt của cô, ngừng hỏi chuyện riêng tư của cô gái nhỏ, rồi nói sang chuyện khác: "Hôm nay có khá nhiều người đến đây chụp ảnh đấy."