“Cô nương, không nên khinh thường khả năng của ta như vậy.”

Cố Thanh Thanh kinh ngạc nhìn về hướng nàng đang tấn công, hàng trăm ngân châm sắc bén rơi xuống như mưa, song, mục tiêu của chúng đã sớm biến mất khỏi đó. Nàng cau mày, Ô Nha cư nhiên lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủn lúc nàng xao nhãng, dễ dàng tránh né các chiêu của nàng, không những thế còn không một tiếng động đứng ở phía sau lưng.

Thanh Thanh chẳng quan tâm đến bầu không khí mờ ám giữa hai người, tay ngọc phất lên, nhanh chóng thu hồi toàn bộ vũ khí trở về. Nàng hiểu rõ hiện tại ít ra hắn chưa có ý định hạ thủ với nàng, mọi hành động chỉ đơn thuần là đùa giỡn.

“Ngươi muốn gì?” Nàng cất giọng lạnh lẽo hỏi.

Võ công hai người cũng không quá chênh lệch nhau, cho dù đọ về sự bền bỉ nàng kém hắn một bậc, nhưng luận khinh công, Thanh Thanh nàng hoàn toàn đủ tự tin khẳng định có thể thoát khỏi hắn. Vấn đề chẳng qua là thời gian dài hay ngắn.

“Chậc chậc, cô nương cũng quá nóng tính rồi! Tiếp tục như vậy sau này e phải cô đơn đến già.” Ô Nha vẫn giữ nguyên vẻ mặt lưu manh khiêu khích.

Quả nhiên, đúng như ý hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Thanh lập tức đỏ bừng lên giận dữ, nàng lập tức rút trâm cài tóc ra, mái tóc đen nhánh như thác dài tự do đổ xuống. Sau đó, mạnh mẽ tấn công vào tay trái hắn.

“Tên chết tiệt nhà người! Bản cô nương có xuống âm phủ cũng làm âm hồn kéo ngươi theo hầu.”

“Ha ha, không ngờ cô nương vừa gặp đã nhất kiến chung tình với tại hạ, có điều chiêu này của cô nương cũng quá độc ác rồi!” Hắn mặt không đổi sắc đỡ đòn, thuận tiện đổ thêm dầu vào lửa.

Ô Nha dễ dàng khóa chặt hai tay nàng trên đỉnh đầu, ánh mắt đầy ý cười của hắn chống lại đôi mắt tức giận của nàng. Khuôn mặt hai người gần sát với nhau, từ khoảng cách này, Cố Thanh Thanh hoàn toàn nhìn rõ hàng lông mi đen cong vút cùng làn da trắng mịn đáng ghen tị của hắn. Mỗi câu nói đều mang theo hơi thở nam tính của hắn phả vào mặt nàng.

Thanh Thanh thoáng ngây người, sau đó nâng chân! Cái gì mà độc ác? Nàng liền cho hắn thấy thế nào là độc ác! Đây chính là đặc quyền của nữ nhân, đồng thời cũng là con át chủ bài phòng chống biến thái.

Cố Thanh Thanh đắc ý cười nhìn hắn nhảy về phía đằng sau hai trượng.

*Trượng: là đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Hoa.

Khóe môi cong lên, nàng cũng học theo giọng điệu của hắn, nói.

“Các hạ, nam nữ thụ thụ bất tương thân.”

Tuy nhiên, tâm trạng của nàng sau đó cũng không khá hơn được chút nào. Vật đang nằm ngay ngắn trên tay Ô Nha lại chính là bức họa nàng vốn cẩn thận cất trong người!

Lần này tuy ngoài mặt dường như nàng chính là kẻ mạo danh hắn ta để đạt lợi ích, kì thực kẻ bị lợi dụng phải là nàng mới đúng. “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau” hắn ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ cùng nắm rõ kế hoạch của nàng, lại không trực tiếp vạch trần sự thật ngay lập tức. Mà đợi cho đến khi nàng mang bảo vật về liền nhanh chóng đoạt lại.

Kết quả, đúng như trong nội dung bức thư từ “Ô Nha”, họa về tay hắn nhưng hắn lại chẳng tốn chút công sức, Thanh Thanh nàng cư nhiên ngây ngây ngốc ngốc biến thành thuộc hạ không công đoạt bảo cho hắn.

“Tại hạ vốn còn muốn hàn huyên, nhưng cô nương đã hạ lệnh đuổi khách thì ta cũng không thể mặt dày ở lại. Ta đành chờ ngày tái ngộ.”

Kháo! Cái gì mà còn có ngày gặp lại? Đánh chết nàng cũng không muốn chạm mặt lại với hắn.

*Kháo: là một từ chửi, dùng để cảm thán bên Trung Quốc nhé!

“Chẳng qua, không rõ quý danh của cô nương là gì?”Ô Nha vẻ mặt giả ôn nhu, vẫy vẫy bức tranh trong tay hỏi.

“Tiểu nữ đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, xưng là Tố Nguyệt!”

Đúng vậy, không sai, chính là Tố Nguyệt! Nữ sát thủ đại nhân kiếp trước họ tên đầy đủ là Hàn Như Nguyệt, Tố Nguyệt là tên của thân thể bị nàng ta nhập vào. Nàng ta chính là sát thủ lẫy lừng giới hắc đạo thế kỉ XXI, tính tình cuồng ngạo, lãnh khốc, lòng tự cao lại vô cùng lớn, bởi vậy sao có thể bằng lòng với cái tên cực kì ủy mị của nguyên chủ.

Ban đầu, nàng ta làm ầm ĩ cả Tố phủ, nha hoàn nào dám kêu nàng một tiếng Tố tiểu thư, nhẹ bị vả mặt, nặng bán vào làm quân kỹ. May mắn, Tố đại nhân vốn sủng vị kết tinh từ tình yêu của hắn cùng mối tình đầu, mừng nàng ta khỏi bệnh ngốc còn không kịp, sao lại đi phạt nàng ta?

*Quân kỹ: Kỹ nữ cho lính đó:3

Cũng chính vì sự kiêu ngạo này, sau khi quyến rũ thành công hoàng thượng vào hậu cung nam phụ của mình, nàng ta liền yêu cầu ban tên mới: Hàn Như Nguyệt. Đồng thời, lúc đó giang hồ cũng nhận được tin động trời ra, bang chủ tổ chức sát thủ khủng bố nhất nhì giang hồ chính là một tiểu thư ẻo lả như nàng!

Theo như tính toán về thời gian của Cố Thanh Thanh, hiện tại sát thủ đại nhân vẫn chưa bị đồng đội phản bội mà xuyên qua, nguyên chủ chính là một nha đầu ngây ngốc ở Tố phủ.

Mọi chuyện tiếp theo sẽ diễn ra hệt như trong truyền thuyết, luật bất thành văn của vạn vạn nữ chủ lạnh lùng xuyên qua. Ô Nha trước hết sẽ đến tìm hiểu về nguyên chủ, phát hiện nàng ta là ngốc tử (kẻ ngốc) liền phiền chán bỏ đi. Tiếp theo nữa khi nữ chủ xuyên qua, hắn ta sẽ hứng thú vì nàng ta vừa hết ngốc lại vừa tàn nhẫn giết nha hoàn, thực hiện chính sách “giết gà dọa khỉ”.

Sau đó, Ô Nha rơi vào lưới tình trước tính cách quật cường, mạnh mẽ, độc lập, kiêu ngạo, sắc bén,… rồi đánh nhau oanh oanh liệt liệt cùng nam chủ hoàn mỹ. Cuối cùng từ tên qua đường thần bí vinh quang gia nhập hàng ngũ nam phụ thâm tình thủ tiết cả đời vì nữ chính.

Cái gì? Mọi người cho rằng hắn ta cường hãn, xảo quyệt như vậy có khả năng knock out nam chính?

*knock out: hạ đo ván, thường sử dụng trong môn thể thao đấm bốc.

Không có khả năng, không có khả năng, nam chủ Mộ Dung Lưu Nguyệt chính là con ruột của tác giả biến thái. Hắn tuy không có bàn tay vàng nhưng bù lại, hắn ta có bàn tay bạc. Hô mưa, gọi gió, rung chuyển đất trời đều có thể, dù sao trong tiểu thuyết cẩu huyết này không có gì là bất khả thi a!

Bằng không nam chủ làm thế nào mạnh mẽ đá bay bốn thành viên quyền lực trong hậu cung nữ chính? Nữ chính chính là đóa hoa thơm thu hút vô vàn ong bướm, mà nam phụ của nàng người nào cũng tài hoa xuất chúng, đẹp xinh lộng lẫy.

Cố Thanh Thanh mang theo một bụng toàn ý xấu, phong lưu tiêu sái rời đi.

***

Sáu năm, sáu năm bình lặng trong giang hồ nay lại nhận thêm một đợt sóng dữ dội. Minh chủ hai đời sau khi nhậm chức liền không sống đến được bảy năm tiếp theo. Từng người cứ như vậy mà chết đi kỳ lạ.

Cố Thanh Thanh ngồi trong phòng, y phục sớm đã đổi, mọi tin đồn trong giang hồ đều không làm nàng chú ý.

Trước mặt nàng, giấy tiền vàng mã dần dần bị ngọn lửa nóng rực cắn nuốt thành tro. Từng tờ đang cháy dở bay phiêu tán trên không trung, sân viện xanh mơn mởn màu trúc, tràn ngập sinh khí bỗng trở nên u ám, thê lương.

“Nương, mọi người, Thanh nhi đã trả được mối thù năm xưa rồi.”

Đáp lại giọng nói thều thào của nàng vẫn là tiếng gió khô khốc bốn phương.