HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh Andy giật mình thức dậy vì cảm nhận có ai đó đến gần phòng. Xung quanh tối om, không có lấy một tia sáng nào nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy cách bố trí xung quanh. Andy chụp lấy khẩu súng ở dưới gối và cảnh giác nhắm về hướng cánh cửa. Tay nắm cửa xoay nhẹ và ánh sáng chói chang lọt vào khiến anh khó chịu vì chưa quen mắt. -Thưa cậu chủ, cậu đã dặn tôi đúng tám giờ đánh thức cậu dậy! Gilbert lịch sự kéo vào một xe đẩy thức ăn và tách cà phê bốc khói nghi ngút. Người quản gia đứng thẳng lưng, dáng lịch sự như một quý ông thực thụ. Andy chợt thả lỏng người, bây giờ anh mới nhớ được mình đang ở đâu. Anh đã về nhà. Đã hai hôm rồi, anh vẫn chưa quen được cuộc sống ở nơi đây. Căn nhà rộng như một lâu đài, cách bày trí xa hoa và người phục vụ có mặt ở khắp nơi. Anh không còn là một tay cảnh sát sống với mức lương khiêm tốn của chính phủ. Bây giờ Andy là chủ nhân của toàn bộ thành phố, chủ tịch của tập đoàn thương mại khổng lồ lớn nhất thế giới, và là Tông chủ của cả một dòng họ quý tộc cổ xưa. Thật khó tin và còn lâu với có thể quen được với nhiều thứ cùng lúc đổ lên người đến thế. Rất may là Andy đã thừa hưởng rất nhiều ‘kinh nghiệm’ làm tộc trưởng trước đây. Andy liếc nhìn đồng hồ, đúng chính xác tám giờ. Anh vừa mới ngủ được bao lâu nhỉ, ba hay bốn tiếng? Chỉ vừa mới xử lý xong đống công văn của tất cả các công ty bị tồn đọng trong bốn ngày xảy ra thảm hoạ, anh thậm chí vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo đã đi họp trước đó mà lăn thẳng lên giường ngủ. Đi vào toa lét để vẩy một chút nước lên mặt cho tỉnh táo, anh phát hiện ra mình đã bệ rạc đến cỡ nào. Những cuộc hành quân khắc nghiệt, hay những cuộc đối đầu với quái vật hung dữ cũng không làm anh sờn lòng như lúc này. Công việc bàn giấy không phải là dành cho Andy. Bên ngoài, Gilbert vẫn kiên nhẫn đứng chờ cạnh chiếc bàn đã bày sẵn đồ ăn nóng hổi. Trên tay cậu ta cầm một bộ đồ vest đã ủi phẳng phiu. -Lịch trình ngày hôm nay là gì? – Andy ngồi xuống bàn, bắt đầu nhét đầy cái dạ dày trống rỗng của mình. Anh đang cần rất, rất nhiều năng lượng. -Đầu buổi sáng cậu đã chừa sẵn thời gian để kiểm tra khu Hầm Chứa. Mười giờ gặp gỡ các quan chức chính phủ để họp bàn về chính sách dành cho người mất tích. Mười hai giờ có nửa tiếng ăn trưa cùng với Chi trưởng thứ hai và thứ chín vừa mới tới. Sau đó là dự buổi báo cáo của nhân viên Familia và SNH phân tích về thảm hoạ vừa qua. Hai giờ có hẹn gặp với tất cả các chỉ huy của PROUD, bốn giờ ... -Thôi được rồi, Gilbert. Cậu đang làm tôi không ăn vô nữa bây giờ. Cứ tới đâu hay tới đó được không? – Andy mỉm cười. – Thậm chí tôi còn chưa có thời gian nói chuyện riêng với cậu nữa. Gilbert cũng không hẳn được coi là bạn của Andy, nhưng ít nhất bọn họ cũng quen biết từ lúc nhỏ. So với căn nhà hai mươi mấy năm mới trở về, Andy nhận ra mình giống như một người xa lạ vừa tới. Việc gặp lại những người quen biết lúc trước làm anh cảm thấy dễ thở hơn. -Chỉ vì cậu quá bận rộn thôi! – Gilbert mỉm cười lại. Từ khi Andy trở về, Gilbert đã hạnh phúc biết bao. Cậu được tuyển vào dòng họ chính là vì phục vụ cho vị chủ nhân này. Khi Andy bỏ nhà ra đi, Gilbert cảm thấy mình như mất hết mục đích sống. Khi Andy quay lại, Gilbert từ bỏ vị trí tổng quản, trực tiếp chăm sóc Andy như trách nhiệm trước đây của mình. Do có nhiều thứ Andy chưa kịp nắm bắt, Gilbert bây giờ cũng giống như trợ lý riêng của anh vậy. Chén sạch tới ổ bánh mỳ cuối cùng, Andy đứng dậy, choàng áo vest mới bên ngoài sơ mi. -Thôi được rồi anh bạn! Chúng ta lại bắt đầu một ngày bận rộn nữa nào. - Andy dẫn đầu bước ra khỏi cửa. ^_^ Không có bất cứ thứ gì khởi đầu một cách dễ dàng cả, nhất là khởi đầu giữa một đống lộn xộn. Thành phố Mái Ấm chính là đống lộn xộn mà Andy đã bắt buộc phải gánh lấy đó. Thành lão gia đã suy sụp, kiệt sức và hôn mê trước khi Andy về tới. Có nhiều thứ cả hai cha con còn chưa kịp trao đổi thì anh đã bị công việc cuốn đi. Việc tái thiết thành phố và giải quyết hậu quả diễn ra mau chóng hơn Andy dự đoán. Tổng cộng có khoảng tám ngàn nhân viên PROUD tiến vào thành phố trong đợt đầu. Do đã được huấn luyện và chuẩn bị tâm lý kỹ càng, họ khống chế hiệu quả các đám đông zombie và lùa chúng vào các khu vực cách ly trong thành phố. Những người còn sống được giải cứu, kiểm tra, đánh giá mức độ lây bệnh trước khi được di tản ra bên ngoài, nơi trại sơ tán đã được dựng lên và sẵn sàng đón tiếp tất cả. Điều càng làm Andy không ngời tới chính là Familia đã điều chế được vaxcine tổng hợp chống lại virus Z. Nhưng loại vaxcine này chỉ hiệu quả trên những người lây nhiễm còn đang trong giai đoạn ủ bệnh, tức chưa bị biến thành zombie. Số vaxcine chỉ có số lượng hạn chế, khoảng mấy trăm liều vẫn chưa thử nghiệm xong. Thảm hoạ này chẳng khác nào là một cơ hội để thử nghiệm vaxcine. So với việc chắc chắn sẽ chết sau vài giờ nữa, những người nhiễm bệnh vui vẻ đồng ý trở thành đối tượng thử thuốc cho Familia. Hiệu quả tốt ngoài mong đợi, một trăm phần trăm người được tiêm vaxcine giảm sốt, bắt đầu hồi phục. Và sau hai mươi bốn tiếng, xét nghiệm thấy không còn virus trong người. Trước kết quả khả quan đó, Andy ký lệnh cho các phòng nghiên cứu sản xuất thêm nhiều vaxcine D. Anh luôn tiếc nuối là tại sao Vaxcine D không được đưa ra ngay từ đầu. Số chuyên gia y tế được điều động trong chiến dịch là cực kỳ lớn mới có thể cung cấp sự chăm sóc y tế cho hơn hai triệu dân. Sự kiện thảm hoạ rò rỉ virus hoàn toàn được giữ kín với truyền thông đại chúng. Tuy nhiên, Andy chủ động tiếp xúc với SNH để yêu cầu hỗ trợ. Anh sẵn sàng chia sẽ tất cả các thông tin về virus Z, để chính phủ và Thành Gia sẽ không bao giờ để một bi kịch như thế này tái diễn một lần nữa. Chiều ngày hôm nay chính là cơ hội tiếp xúc của hai cơ quan vốn được xem là kình địch của nhau, Familia và SNH. Với vai trò trung gian của mình, Andy chắc chắn sẽ khiến mọi việc suôn sẽ. ‘Kiến thức là cần phải được chia sẽ’. Tái thiết vật chất thì rất dễ, nhưng giải quyết hậu quả về con người thì rất khó. Dù không muốn, nhưng Andy đành phải chấp nhận kế hoạch cô lập toàn bộ zombie vào một chỗ. Không có biện pháp nào tốt hơn để tiêu diệt toàn bộ hai triệu thây ma mà không dùng một quả bom nổ cho nổ banh cả thành phố. Mái Ấm chỉ có một chỗ trống duy nhất đủ để nhét hai triệu thây ma vào, đó chính là tầng móng của Thành phố. Một khối bê tông rỗng ruột, cao mười mét, rộng bằng diện tích nền thành phố, và nằm sau dưới đất khoảng năm trăm mét. Đó là nơi duy nhất thích hợp để nhốt toàn bộ zombie vào vĩnh viễn. Sử dụng bãi đậu xe ngầm một trăm tầng, nơi được cho là công trình ngầm sâu nhất thế giới để đi xuống. Nhân viên của Thành Gia phải khoan xuống đất, xuyên qua lớp bê tông dày mấy mét để thông vào phần rỗng bên trong của đế móng. Đây mới thật sự là công trình ngầm sâu nhất và vĩ đại nhất thế giới, nhưng Thành Gia không bao giờ công khai hết tất cả bí mật của mình ra ngoài cả. Công đoạn cuối cùng là lùa hết zombie xuống hố và dùng bê tông lấp lại. Tầng cuối cùng của bãi đậu xe trở thành một thánh đường, nơi tưởng nhớ toàn bộ người dân bị mất tích trong thảm hoạ bí ẩn đã từng xảy ra trong thành phố này. ^_^ Có một cuộc xáo trộn nhân sự lớn xảy ra trong tập đoàn Thành Gia khi giám đốc mới lên nắm quyền. Quá nhiều vụ thăng tiến và luân chuyển, khiến nhiều người sung sướng nhưng cũng lắm kẻ phật lòng. Trái với phong cách làm việc hoà nhã và nhẹ nhàng của Barry, cậu chủ Andy là một người độc tài, một bản sao hoàn hảo của chủ tịch. Phong cách làm việc trong quân đội, chỉ có mệnh lệnh ban ra và cấp dưới thi hành. Andy không quan tâm lắm đến những cố vấn tự cho mình là lão thành và hiểu biết can thiệp vào các quyết định của anh. Andy có được tri thức của cả ba mươi chín người từng là ông chủ của đế chế này từ thời cổ đại cho đến nay, anh tự tin rằng mình khó mà có thể làm sai được. Có vài cuộc nổi loạn trong nội bộ công ty ngay lập tức bị dập tắt dưới bàn tay sắt của Andy. Trong giai đoạn khủng hoảng, đôi khi thiết quân luật cũng có ưu điểm vượt trội của nó. Sau một tuần lễ, bộ khung nhân sự mới được hình thành và công việc diễn ra trơn tru. Máy đã lên guồng và toàn bộ hệ thống sẽ hoạt động mà không cần Andy tiếp tay vào đó nữa. Đó chính là cách làm mà anh đã thừa hưởng từ tổ tiên. Chỉ cần vất vả tổ chức một bộ máy cho thật tốt, đến khi nó có thể vận hành thuận lợi thì ta đã có thể thảnh thơi đi chơi. Andy phát hiện ra toàn bộ những chủ nhân nhà họ Thành đều không phải là những tay siêng năng. Họ có thể làm việc điên cuồng nhưng chưa bao giờ là người cần cù cả. Nếu có cơ hội, họ sẽ quẳng đi tất cả mọi thứ và rong chơi theo ý mình. “Tổ tiên, bây giờ con chỉ làm theo các cách thức của các người thôi!” Andy mỉm cười. Anh sắp sửa thoát ra khỏi địa ngục này rồi. Không phải Andy muốn nghỉ ngơi hay đi chơi, có một cô gái mà anh phải tìm về cho bằng được. ^_^ -Thưa cậu Andy, chín vị chi trưởng đã có mặt đầy đủ, Chúng ta có tổ mở hội nghị Thập Nhị bất cứ lúc nào. – Gilbert nhắc nhở. Hội nghị Thập Nhị là một hội nghị kín và bí mật chỉ dành cho mười hai người đứng đầu trong gia tộc họ Thành này. Đây được xem là những dịp để Thành Gia bàn thảo và đưa ra những quyết sách quan trọng nhất cho dòng họ. Tuy nhiên tầm ảnh hưởng của nó có thể liên quan đến vận mệnh toàn bộ đất nước Việt Quốc hay nền kinh tế thế giới. Cần phải biết, hiện nay một cái hắt hơi của giám đốc tài chính Thành Gia cũng có thể khiến lượng cổ phiếu giao dịch trên thị trường chứng khoán chao đảo. Thật sự là sức mạnh của họ bao trùm quá lớn trên khắp thế giới này. Thập Nhị trưởng lão bao gồm chín vị trưởng lão phụ trách chín phân chi của gia tộc. Người đứng đầu họ Thành với vị trí tộc trưởng và người thừa kế Tông chủ. Cuối cùng là người quyền lực nhất, và cũng là bí ẩn nhất, đại lão Ám Dạ phu nhân, chưa bao giờ lộ mặt mà chỉ tham chính từ phía sau một tấm rèm. Hiện nay Andy phụ trách vị trí Tông chủ, tạm thời quyết sách tất cả. Tộc trưởng, cha anh vắng mặt. Hội nghị Thập Nhị chính thức sẽ chỉ còn mười người tham dự. -Trong số đó, có bao nhiều người là kế nhiệm? Andy vẫn không rời mặt khỏi màn mình máy tính. Tuy rằng nó anh có thể nghỉ ngơi, nhưng lúc này chưa phải là thời điểm. Số người bị hại trong đêm máu mấy ngày trước khá nhiều, các vị trí Chi trưởng bị khuyết đi vài chỗ. Vì vậy bắt buộc phải đưa những người khác trong dòng họ lên khoả lấp các chỗ trống này. -Năm người. Chi trưởng thứ nhất, Queen Tifany, hai mươi bốn tuổi, giám đốc phát triển sản phẩm ngành công nghiệp nặng của tập đoàn, kế nhiệm cha cô ấy ... -Khoan đã, tên cô ta là gì? – Andy ngắt ngang. -Thành Phan Dy, tên thân mật Tifany. Nhưng cô ấy bắt mọi người phải gọi mình là Queen Tifany. Tính cách rất mạnh mẽ, cứng rắn và độc đoán ... – Gilbert bổ sung. -Đúng là tính tình rất nữ vương! Còn những người khác. -Chi trưởng thứ ba, House, hai mươi hai, kế vị cha mình. Cha và mẹ cậu ấy đều đã mất trong đêm màu đỏ (sự kiện thảm sát trong ngày cưới). Ngoài House không còn ai thừa kế trong chi này. Câu ta là người hướng nội. -Hướng nội như thế nào? -Tự nhốt mình trong phòng đã sáu năm nay, cần đến một đội mười hai người mới có thể lôi cậu ta về đây. – Gilbert bình thản nói. -Gilbert, cậu biết như vậy là sử dụng bạo lực, sẽ càng làm cậu ta lánh xa xã hội thêm thôi. Cho cậu ta một căn phòng kín và thêm vài bác sĩ tâm lý. – Andy cuối cùng cũng phải dứt ra khỏi màn hình đang làm việc. – Đưa báo cáo về những người còn lại cho tôi. Gilbert đành phải đưa xấp báo cao dầy cộm cho Andy, đó là hồ sơ của tất cả các thành viên mới được trở thành chi trưởng, người cai trị chín vùng trong đất nước Việt Quốc, thay mặt cho tộc trưởng làm việc. Vị trí chi trưởng này do thừa kế mà có, đôi khi không phải cùng huyết thống, nhưng phải được chi trưởng tiền nhiệm chỉ định thừa kế. Đa số vị trí chi trưởng này đều là trưởng lão trong tộc, cũng trải qua một thời gian học tập lâu dài mới bước lên vị trí này. Chỉ tiếc rằng thảm hoạ xảy ra quá đột ngột, rất nhiều chi trưởng bị cất nhắc lên khi tuổi đời còn quá trẻ. Chi trưởng thứ tư, Micheal, hai mươi bảy tuổi, từng là thượng nghị sĩ trẻ nhất được phê chuẩn vào quốc hội. Ba năm trước là nạn nhân của một vụ rơi máy bay, chỉ có duy nhất một mình anh ta sống sót. Tuy cũng không phải là ‘sống’ hoàn toàn. Cột sống đứt gãy khiến hai chi dưới liệt hoàn toàn. Mất một cánh tay, cổ họng dập nát không thể nói, hai mắt hỏng. Cơ thể đa chấn thương, hiện nay vẫn phải sử dụng máy hỗ trợ sự sống. Anh ta không khác người phải sống thực vật là bao, hầu hết thời gian là rơi vào hôn mê, thỉnh thoảng mới tỉnh lại. Ngoài ra, việc dùng công nghệ đọc sóng não của Thành Gia vẫn có thể giúp giao tiếp được với anh ta. Andy thở dài, nhớ tới cậu em họ Micheal này. Trong gia đình, kẻ được xem là thông mình và có tiền đồ sáng lạn nhất sau Andy. Anh nhớ rằng sau khi mình bị tai nạn tàu hoả, Micheal có tới thăm vài lần với thái độ rất ân cần. Tuy nhiên với tính tình trẻ con của mình, Andy đã đuổi mọi người xung quanh đi hết. Không ngờ nhiều năm không gặp, cuộc đời của Micheal đã rẽ theo một hướng bi thảm như thế này. Cũng giống như House, Micheal cũng bị buộc phải thừa kế ngôi chi trưởng. Tuy nhiên có vẻ như hai người này sẽ không thể giúp gì được anh. Chi trưởng thứ sáu, Snow, hai mươi lăm tuổi, vợ của chi trưởng đời trước. Hiện đang mang thai con đầu lòng, được xem là người thừa kế tương lai của chi này, tạm thời giữ quyền thay. Thông tin không có gì đặc biệt, học xong rồi lấy chồng, gia đình bình thường. Andy nghĩ rằng chắc anh cũng không thể trông cậy vào một thai phụ được rồi. Chi trưởng thứ tám, Samuel, bốn mươi hai tuổi. Đang ngồi tù vì tội hành hung và xúc phạm nhân phẩm một y tá bệnh viện. Vụ án đã có thời gian tràn ngập các báo chí lá cải khắp nơi. Y tá Jasmine kiện Samuel đánh cô ta gãy răng. Luật sự của Thành Gia cho rằng đó là cô ta tự té và tố cáo Jasmine là muốn làm tiền. Trong khi đó Samuel lên báo bày tỏ sự bực dọc, “Cô ta tên Jasmine, cô ta có thể làm nghề gì chứ? Không phải vũ nữ thoát y thì cũng là loại múa cột lấy tiền đàn ông thôi!” Cuối cùng toà tuyên phần thắng thuộc về Jasmine, ngoài số tiền bồi thường thuốc men, tổn thương tinh thần cho bên nguyên đơn, Samuel bị buộc tù giam sáu tháng. Sau đó Samuel xục phạm toà án, hình phạt bị tăng thêm ba tháng. Hiện nay vụ kiện tụng vẫn còn đang trong thời gian kháng cáo, Samuel vẫn còn đang bị tống giam. “Chỉ có một chi trưởng tân nhiệm đủ chính chắn để hy vọng, nhưng ông ta cũng không thể trông cậy được rồi!” Andy thở dài. -Còn ông chú Samuel này của tôi thì sao rồi? -Thưa cậu, chúng tôi đã đưa ngài Samuel về đây rồi. – Gilbert trả lời. -Nhưng ông ta vẫn còn đang thụ án. – Andy ngạc nhiên. -Thưa cậu, dòng họ mà cậu nắm trong tay còn có quyền lực để làm nhiều thứ lớn lao hơn nữa. Andy đặt xấp hồ sơ xuống bàn, không biết nên buốn hay nên vui cho tình cảnh của mình hiện giờ. ‘Quyền lực càng lớn thì trách nhiệm càng cao.’ -Vậy ngoại trừ Micheal, tất cả các chi trưởng đều đã có mặt đủ rồi à? -Cả cậu Micheal cũng đã đến rồi! -Nhưng không phải báo cáo này nói ... – Andy ngạc nhiên. -Chúng tôi đã sử dụng một chuyên cơ để chở cậu Micheal và tất cả máy móc, thiết bị cần thiết mang theo. Ngoại trừ việc vẫn phải thở bằng máy, sức khoẻ của cậu Micheal đã ổn định hơn. Mỗi ngày có thể tỉnh từ ba đến bốn tiếng và có thể giao tiếp qua máy tính. -Việc này thì hơi quá đấy Gilbert, sao không để cho cậu ta yên đi. – Andy giận dữ đứng lên. – Dẫn tôi đến chỗ cậu ta ngay! -Vâng thưa cậu. Gilbert nhún người ra vẻ hối lỗi lắm, nhưng trên mặt anh ta vẫn thuỷ chung không có biểu hiện gì. Chỉ cần làm việc cho Andy, Gilbert sẽ bất chấp tổn hại đến bất cứ ai hay thứ gì trên thế giới này. Đó chính là phẩm chất của một quản gia mà Gilbert đã được huấn luyện và ám thị từ nhỏ. Có thể nói, đời này, cậu ta tồn tại vì phục vụ Andy.