Hành Trình Bất Tử

Chương 26: Quyển 1 - Chương 25

HÀNH TRÌNH BẤT TỬ

TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh

Việc ngoi lên mặt đất không phải là hành động có ý nghĩa gì với Mr. Mystery. Chỉ đơn giản là nó thấy đói và phía ngoài này nghe có nhiều mùi thức ăn hơn. Hít hà, có tới hàng trăm món ăn xung quanh khu vực này, nằm sang sát nhau chờ nó tới thưởng thức. Vụ nổ đã làm cơ thể Mr.M tổn hại khá lớn, nó cần ăn nhiều hơn để bù đắp vào nguồn năng lượng dành để phục hồi.

Khi Mr.M còn chưa quyết định sẽ nhảy bổ vào chỗ nào đầu tiên, thì có vật đã thu hút sự chú ý của nó. Chiếc xe hơi màu đen lướt ngang qua con đường gần khu toà nhà sụp đổ. Người tài xế giẫm mạnh thắng, bẻ lái khiến chiếc xe quay ngoắt một trăm tám chục độ. Cánh cửa bên hông bật mở và một tràn đạn bắn về phía Mr.M

Nó nhớ được cảm giác này. Không có tình cảm gì đặc biệt cả, chỉ là nó chọn phải ăn mấy con mồi này đầu tiên (Cảm giác này gọi là căm thù đó, còn nói chẳng có gì đặc biệt). Mr.M ghim vuốt mạnh xuống đất, cả người nó bật mạnh về phía trước như lò xo. Trong khi đó những chiếc bánh xe cũng bắt đầu xoay vòng, rít lên tại chỗ. Andy nhả thắng ra, và chiếc xe lao đi cũng lúc khi Mr.M nhào tới chỗ bọn họ. Cuộc chạy đua với thần chết bắt đầu.

Sự thật đã chứng minh, các bạn không nên tin hết vào các nhà quảng cáo. Khi trên tấm áp phích ghi “Xe có thể tăng tốc đến 250km/h trong 3 giây” thì nên nhớ đó là điều kiện lý tưởng trong phòng thí nghiệm. Còn khi có một con quái vật khổng lồ hung hãn đuổi theo phía sau, dù lại chiếc xe đua đời mới, cũng sẽ khiến bạn có cảm giác thật chậm chạp.

Đường xá trong thành phố Mái Ấm được thiết kế cho mục đích di chuyển giao thông trong khu dân cư, nó không phải là đường đua tiêu chuẩn. Chính vì thế chiếc xe Tốc Độ S II chẳng thể nào chạy hết số ba. Andy phải liên tục lạng lách để tránh né những chướng ngại vật trên đường. Thể loại rất đa dạng: từ xe đậu bên lề cho tới thùng rác văng tá lả, xe kem, quầy báo di động ... như thể mọi người bỏ chạy táng loạn rồi vất đầy mọi thứ ngay tại chỗ (Mà có khi đúng như vậy thật)

Frank và Willi phát hiện, nếu bắn Mr.M từ hai bên hông xe thì thật nguy hiểm. Chỉ cần một cú driff của Andy thì bất cứ ai cũng sẽ có khả năng rơi xuống đường. Thế là bọn họ quyết định đập tấm kính sau xe để ngắm bắn. Alan ngồi ở ghế trước bên cạnh Andy để hướng dẫn đường. Cậu quên nói với Frank và Willi, kính sau xe Tốc Độ S II có giá gấp ba lần số lương của bọn họ.

Một cú gặt tay lái cực mạnh, chiếc xe cua qua một góc đường, hông xe ủi văng họng nước cứu hoả. Nước trào ra như suối bắn khắp nơi. Alan chép miệng “Dù sau chiếc xe này cũng sẽ tan nát hết dưới tay lái của đại tá thôi! Sau này, nếu chủ xe có bắt đền thì cứ đổ hết cho anh ta.”

-Alan còn bao xa nữa thì tới sở cảnh sát? – Andy hỏi trong lúc vẫn tập trung cao độ giữa khoảng cách với con quái vật to cồng kềnh phía sau.

-Quẹo qua đường 24, đi khoảng 300m nữa sẽ tới sở cảnh sát Mái Ấm. – Alan trả lời.

-Được rồi, ngậm miệng vào kẻo cắn trúng lưỡi.

Vừa nói xong anh ta quẹo ngay vào một con hẻm nhỏ. Con hẻm chật chội chỉ vừa đủ lọt chiếc xe, hai bên kính chiếu hậu bị ủi văng nát. Hông xe cạ ken két vào vách tường hẻm, những tia lửa ma sát vang tung toé khắp nơi. Mr.M có vẻ như mất đà lao vượt qua con hẻm, Frank và Willi phải liên tục bắn súng để dẫn dụ nó theo. Đúng vậy, mục đích nãy giờ của bọn họ chính là dẫn dụ con quái vật, chứ toàn bộ đạn thông thường không thể nào xuyên thủng lớp da dày của nó được.

Chiếc xe tưng mạnh, khi từ hẻm cho người đi bộ vượt ra con đường lớn. Không hiểu bằng cách nào mà Andy vẫn có thể xoay sở chiếc xe trong không trung, khiến nó quẹo ngoạt về hướng anh ta muốn. Chiếc xe xóc mạnh khi đáp xuống đường. Willi nhìn thấy vành bánh sau văng ra lăn lông lốc. “Ôi tuyệt tác hai mươi triệu do nay còn đâu!” Anh ta cảm thán.

^_^

Sở cảnh sát thành phố Mái Ấm là một toà nhà được xây theo kiểu kiến trúc đồng nhất với khu vực xung quanh. Nghĩa là có mặt tiền lớn như một trung tâm thương mại và những bậc cấp cao như một ngân hàng. Andy sẽ chẳng bao giờ chịu mạo hiểm để bản thân mình và đồng đội phải chạy trên những bậc cấp cao như đường lên toà án đó, trong lúc họ không cò gì chống lại nổi sinh vật khủng khiếp kia.

Gài số một, chiếc xe nhảy thẳng lên lề đường, lướt nhanh trên hàng chục bậc cấp trước khi đâm sầm vào cửa kính lớn khu vực sảnh sở cảnh sát. Do lực phóng lên rất mạnh, chiếc xe đua chỉ có thể dừng lại khi đâm sầm vào bức tường phía sau quầy tiếp tân, để lại phía sau lưng hiện trường tang hoang của bức tượng lớn đặt giữa sảnh. Quả địa cầu không lồ treo trên trần vì chấn động mạnh, đứt cáp, rơi xuống khiến khung cảnh càng thêm thê lương.

Đầu của chiếc xe nát bét như bị đưa vào máy ép rác, thế nhưng bộ khung vẫn nguyên xi với bốn hành khách bên trong. Quả là chiếc xe đắt tiền, khả năng bảo đảm an toàn cho người sử dụng rất cao. Cửa xe bị đạp tông ra và bốn người đàn ông lảo đảo đi xuống. Mọi người sau cú chấn động mạnh cũng có khả ít thời gian để nghỉ ngơi. Con quái vật lông đen cũng đã chạy tới kịp cầu thang đi vào sở cảnh sát. Sau cuộc rược đuổi bằng xe đua, bọn họ phải tự dựa vào sức mình để chạy bộ thi với quái vật. Andy lôi tay của Alan.

-Kho súng ở chỗ nào?

-Tầng ba, gần khu tập bắn và phòng thay quần áo. – Alan chỉ chỉ chiếc máy tính cầm tay của cậu.

Phía sau tiếng súng đùng đùng của Frank và Willi càng khiến Mr.M thêm điên tiết. Rất may mắn, sau khi bọn họ nhào vào trong thang máy, Frank và Willi thông báo họ đã hết sạch đạn rồi.

^_^

Chưa bao giờ Alan cảm thấy đầy mê ly và hưng phấn đến thế, kể từ lúc năm tuổi được bà mẹ dẫn vào cửa hàng Thế giới sôcôla của Charlie. Phía sau những cánh cửa thép chính là một thế giới thần tiên với kho báu súng đạn bên trong. Kho chứa của sở cảnh sát gần như có đủ toàn bộ những kiểu súng thông dụng mà quân cảnh được phép trang bị. Hàng núi súng ngắn, nguyên một vách tường chứ đầy shortgun. Willi mê mẫn nhìn kệ chứa đầy những khẩu súng trường mạnh mẽ. Frank thì bị những khẩu tự động hớp hồn, anh luôn mơ ước có một ngày nào đó mình sẽ được cầm súng tự động, vắt hai băng đạn cực ngầu như Rambo.

Andy nhìn quanh quất, ở đây không có thứ anh cần. Sở cảnh sát giấu những khẩu súng phóng lựu, chống tăng và bẫy mìn, lựu đạn ở đâu nhỉ. Rất tiếc, Andy không biết được rằng, vì quá tin tưởng vào bức tường bảo vệ thành phố, chính quyền Mái Ấm không cho phép triển khai các vũ khí có sức phái hoại lớn trong thành phố.

-Chọn nhanh vũ khí thích hợp cho mình đi. Nhớ mang theo nhiều đạn một chút. – Andy ra lệnh, trong khi nhét đầy trên người thêm nhiều hộp đạn mười sáu ly dành cho hai khẩu Rosemary. Bộ quân trang của anh có vẻ như năng thêm ba ký.

Frank đã chụp ngay khẩu tự động và hai băng đạn mà mình mơ ước. Willi không ngần ngại chọn lấy súng trường. Alan rất biết lựơng sức mình, súng phóng đạn keo đi kèm với súng ngắn có khi lại là một sự kết hợp hiệu quả thì sao. Cả bọn sau khi trang hoàng ưa thích bản thân bằng súng và đạn, cảm thấy sự dũng cảm của mình được tăng gấp đôi. Họ lịch kịch đi khỏi kho tàng khổng lồ của sở cảnh sát.

Tầng sảnh im lìm và trống rỗng, nhiều cơn gió lớn thổi qua cánh cửa trống trơn vì bị ủi sập. Tiếng gió u u trong buổi chiều tà mang ý thê lương và báo hiệu một đêm bất an nối tiếp. Hai mươi bốn giờ từ lúc nhiệm vụ của bọn họ bắt đầu. Những người còn khả năng hoạt động: 4 người. Tất cả đều tơi tả, mệt mỏi và chưa có lấy một phút nghỉ ngơi. Willi thì thầm trong cổ họng, như sợ đánh thức thứ gì đó.

-Nó đâu rồi nhỉ?

-Yên tâm đi, nó có bộ cảm biến sự sống. Chúng ta ở đâu thì nó sẽ đuổi theo tới đó thôi. – Andy ra giọng chỉ huy.

Như để đáp lại dự đoán đó, một tiếng la thảm thiết vang lên sâu phía trong toà nhà.

-Đó là hướng nhà giam. – Alan la lên khi nhìn vào bản đồ trên màn hình.

-Mau tới đó! – Andy dẫn đầu nhóm chạy đi.

Thông thường, trong các tình huống phát sinh sự cốbất khả kháng, tất cả tù nhân sẽ được phóng thích tạm thời. Bởi vì ở Việt Quốc không có khung tử hình, vì vậy không có trường hợp ngoại lệ trong tình huống này. Rất tiếc, đaị dịch virus Z không cho dân cư ở đây có đủ thời gian xử lý hết các quy tắc bắt buộc. Trước khi kịp nhận ra, toàn bộ sở cảnh sát hoặc đã lên đường làm nhiệm vụ, nếu không bị cô lập trong khu vực tỵ nạn của người còn sống sót, thì cũng đã trở thành nạn nhân của những thây ma.

Bên trong nhà lao đã có một xà lim bị phá toang hoang, Mr.M đang nhóp nhép một thứ nhìn chỉ còn là máu thịt đỏ lòm. Nhóm của Andy bắt đầu ngắm bắn xối xả. Mr.M giận dữ như một con khỉ đột lên cơn khùng, nó cào nát nền gạch, vách tường đá xung quanh. Cả bọn bắt đầu bỏ chạy khi Mr.M đuổi theo bọn họ ra phía bên ngoài. Rút kinh nghiệm ở lần trong khu nghiên cứu ngầm, Andy biết chắc rằng không thể chạy đua với Mr.M trên đường thẳng, anh dẫn Frank và Willi chạy ngay vào cầu thang thoát hiểm, áp dụng lại chiến lược chiến đấu bằng chữa cháy. Tiếc rằng bình chữa cháy ở sở cảnh sát chỉ là loại bọt CO2 bình thường chứ không phải loại khí làm lạnh như bệnh viện Hoàn Hảo. Ba người lại tiếp tục bị rượt chạy trối chết.

Khi quái vật đã bị dụ dỗ chạy đi xa, Alan mới rời khỏi chỗ núp trong góc của mình. Cậu đã tuân theo chỉ thị của đại tá, ở lại để mở hết các xà lim giải thoát bọn tôi phạm bị nhốt. Bàn tay của Alan run rẩy mở cửa, bên trong toàn chứa những tội phạm hung hãn, nhưng tên ma cô, giang hồ nguy hiểm. Thế nhưng đối mặt với con quái vật khổng lồ, bọn họ chỉ là những con người tội nghiệp, yếu ớt. Thậm chí khi được thả, bọn họ còn không có dũng khí bước ra ngoài, làm như lớp song sắt có thể bảo vệ họ trước quái vật vậy.

-Mau trốn ra ngoài đi, nó sẽ trở lại đấy.

Không ngờ có một ngày tên ốm yếu, gầy tong, mắt cận như Alan lại có thể hù doạ cho bọn côn đồ hung hãn sợ vỡ mật. Bọn họ túm tụm cùng nhau chạy ra ngoài.

-Đừng đi lung tung, bên ngoài thành phố đang có dịch bệnh. Tốt nhất các anh hãy tới những cơ sở khẩn cấp đi. – Alan khuyên nhủ.

Trong thành phố có rất nhiều khu vực lánh nạn đối phó với sự cố. Đa số những người còn sống là do đã kịp di chuyển vào các khu tạm lánh này. Bởi vì thành phố Mái Ấm là một trung tâm nghiên cứu y khoa khổng lồ, vì vậy bọn họ phải tính tới tất cả các khả năng có thể xảy ra.

-Thứ đó là gì vậy? – Một tên đô con, đầu trọc và mặt sẹo sợ sệt hỏi.

-Sản phẩm của phòng thí nghiệm trốn thoát ra ngoài. – Alan trả lời, thấy mình giống như nhân vật của một bộ phim điện ảnh kinh dị.

-Tôi đã biết bọn họ giấu diếm mấy thứ như vậy trong thành phố mà. – Một tên tóc vàng chép miệng.

-Các anh tại sao bị bắt vậy?

Alan hỏi trong khi hướng dẫn bọn họ chạy đi lánh nạn. Thật tức cười, nhưng bây giờ chỉ mình cậu mới có khả năng bảo vệ họ.

-Cướp nhà băng. – Ba tên cùng nói.

-Âm mưu khủng bố, tống tiền. – Tên đầu trọc nói.

-Phá hoại, chống chính quyền. – Tên tóc vàng nói.

- Khoan đã, vậy các anh có vũ khí hạng nặng hả? – Alan mừng rỡ hỏi.

-Dĩ nhiên, cậu nhóc. Bọn tớ không thể đi cướp, khổng bố và phá hoại với mấy khẩu súng bình thường được. – Tên cướp răng sún cười hề hề.

-Các loại vũ khí đó đâu rồi?

-Tất nhiên là bị cảnh sát tịch thu rồi. – Tên cướp lùn nhất trong bọn nói.

-Cảm ơn. – Alan cười tươi rạng rỡ. - Các anh hãy chạy thẳng theo con đường này, ngay chỗ đi xuống metro có lối đi vào tầng hầm tránh nạn đó. Nhớ là PROUD sắp tràn vào đây rồi. Lần này là tổng động viên PROUD trên toàn quốc đó.

-Dĩ nhiên rồi bồ tèo. Bọn này không thích chính quyền, càng không thích lũ quái vật tẹo nào. Sẽ không gây chuyện gì đâu.

-Cầm theo mấy thứ này. – Alan đưa súng bắn keo cho bọn tội phạm. – Để phòng thân!

Mấy tên cướp cùng cười ha hả. Sau đó bọn họ tạm biệt, rồi chạy trối chết tới nơi lánh nạn.Quả nhiên là bọn tội phạm, khả năng lẩn trốn cùng chạy thoát thân đều là sở trường của bọn họ. Chẳng mấy chốc chẳng còn thấy bóng dáng người đâu. Alan quay đầu, trở về trợ chiến cho đồng đội của mình. Một con quái vật sống sót từ một vụ nổ khủng khiếp, không có hy vọng gì các vũ khí thông thường có thể tổn thương nó. Nhưng Alan đã biết nơi đặt vũ khí tiêu diệt boss rồi. Quả nhiên, nguyên tắc số 4 khi chơi games kinh dị “Cứu bất cứ ai có thể cứu được”, đã phát huy tác dụng. Trong các quest phụ như thế này, luôn tiềm ẩn những chỉ dẫn hỗ trợ tốt không ngờ.

:2one: