HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh Hắn thở hổn hển vì vừa chạy một quãng đường dài hộc tốc. Chưa bao giờ trong đời hắn phải chạy khổ sở đến thế này. Một tay giám đốc khu vực thì cần gì phải chạy bộ mệt mỏi đến như vậy. Hắn là nhân viên văn phòng, chứ không phải vận động viên đâu. “Hy vọng bọn chúng không phát hiện!” Hắn sợ hãi nắm chặt mấy ống tuýp trong túi. Hắn đang trốn dưới gầm bàn của một phòng bảo vệ. Hắn mệt mỏi, sợ hãi và hoang mang. Mọi việc lẽ ra đã phải thuận lợi theo kế hoạch. Trà trộn, đi vào, lấy mẫu cho vào va li, lẫn ra ngoài. Và thế là hắn đã có đủ tiền mua một hòn đảo nhiệt đới và suốt đời sống vui vẻ ở đó. Tại sao mọi thứ lại trật lất hết vậy, không có gì đúng như dự tính. Tại sao lại có cuộc tấn công kia? Có rất nhiều người chết và máu đã chảy như suối. Hắn hoảng sợ và khó khăn lắm mới trốn đi được. Hắn đã chôm được mẫu virus, nhưng tại sao lại có cái hệ thống phòng thủ cách ly kia lại bị bật lên. Khi vừa tỉnh dậy, hắn biết mọi thứ đã hỏng, đã tiêu đời hết rồi. Hắn đã bị mắc kẹt ở trong này, mắc kẹt trong một thành phố đầy những người chết nhưng lại không chịu chết. Hắn kinh hoàng khi nghe được tiếng rin rít bên ngoài, tiếng những cái móng tay cào cào vào cửa kính. ^_^ -Khoảng một trăm năm mươi mét nữa chúng ta sẽ đến được vị trí nắp thông khí, ở đó có lối lên mặt đất. Alan vừa nhìn sơ đồ vừa hổn hển thông báo. Bọn họ đang di chuyển với vận tốc khá cao, thể lực của cậu ta đã đến giới hạn mất rồi. Alan vừa mới gia nhập PROUD chưa đầy ba tháng, thậm chí đợt tập huấn của cậu còn chưa kết thúc. Nhưng bởi vì sự cố khẩn cấp với mã SS này, đã lôi cậu ta thẳng từ đợt huấn luyện ra chiến trường. Nhìn những đồng đội xung quanh ai nấy đều hít thở bình ổn, mặt không đổi sắc, thì mới thấy khoảng cách thực lực của cậu so với mọi người ở đây xa đến mức nào. “Nhưng bọn họ là chiến binh chuyên nghiệp, còn mình chỉ là tên thực tập mới cáu thôi.” Alan tự an ủi mình. “Tất cả chỉ vì khoản tiền lương cao chót vót kia. Hy vọng mình sẽ để dành đủ tiền cho phòng máy, trước khi mất mạng vì những nhiệm vụ thế này.” Đồng hồ đo khoảng cách đang đếm ngược số. Chỉ còn một trăm hai mươi mét nữa đến mục tiêu. Một trăm, tám mươi, sáu mươi ... cứ thế con số dần giảm xuống. Bọn họ đang đứng dưới một hố sáng lớn, trên cao khoảng mười lăm mét là một ô lưới rộng chắn ngang. -Thượng sĩ Smith, thiếu uý Frank. Hai người khoẻ nhất lên phá tấm lưới đi. Thiếu tá Totem, vốn trước giờ đều là đội trưởng chỉ huy các đội do thám của PROUD, ra lệnh. Anh là người lớn tuổi nhất nhóm (khoảng ba mươi sáu – Alan đã tra trong các hồ sơ lưu), điềm tĩnh, ít nói, và rất có uy tín trong đội. Mọi người làm sao lại không nể cả một anh chàng cao đến một mét chín mươi sáu, mặt lúc nào cũng nghiêm túc như Totem được chứ. -Khoan đã. Ben, anh lên kiểm tra trước, tôi muốn chắc là không có vấn đề gì nếu chúng ta động vào tấm lưới đó. – Đại tá Andy lên tiếng. “Thật không thể tin là anh ta chỉ mới hai mươi sáu tuổi đã lên chức đại tá.” Alan trố mắt nhìn cậu chủ của tập đoàn Thành Gia. Năm nay hai mươi chín tuổi, thật không thể ngờ là Andy đã phục vụ trong quân ngũ được hơn mười hai năm. Anh ta không hề giống bất kỳ một thiếu gia của tập đoàn giàu có nào. Không có thời trang hàng hiệu, không xe hơi đắt tiền, không tiệc tùng hoành tráng, không có scandal tình ái với các ngôi sao... Thậm chí bất cứ chi tiết đời tư nào liên quan đến anh ta cũng đều là bí ẩn. Alan thật sự bất ngờ khi chẳng thể tìm được bất cứ thông tin nào về Andy trên mạng. Ngoại trừ mấy bài báo về một tai nạn tàu hoả cách đây hai mươi ba năm và tấm hình chụp nhỏ xíu từ hồi anh ta mới bốn tuổi. Nghe nói anh ta đã ở trường quân đội từ khi mười lăm tuổi. Đứa con trai lớn bí ẩn của chủ tịch tập đoàn. Ngoại trừ mấy thông tin đơn giản moi được từ Jackson như tuổi tác, cấp bậc; Alan chẳng biết gì nhiều về con người này. Không phải tò mò đâu nhé, đơn giản chỉ là Alan có sở thích thu thập thông tin mà thôi. (Một trong những lý do Alan chịu gia nhập vào đội trinh thám của PROUD) Ben cục mịch leo rầm rầm lên chiếc thang treo trên vách tường. Tiếng đôi ủng cao su của anh ta nện ầm ầm lên các bậc thang bằng sắt vang vọng trong đường cống. Anh ta dùng găng tay cách điện chạm thử vào tấm lưới sắt đậy bên trên. Sau đó Ben móc ra đèn pin soi, các thiết bị đo đạc. Loay hoay một hồi anh ta mới quay xuống thông báo. -May cho các cậu nhé. Nếu lúc nãy tuỳ tiện bật mở cái nắp này lên thì dính bẫy điện của hệ thống rồi. Tấm lưới này chỉ có thể mở từ phía trên, nếu chúng ta dưới này mà tuỳ tiện mở ra sẽ kích hoạt dòng điện cả ngàn vôn. Bị thiêu cháy thành than thì các cậu cũng chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra cho mình đâu. Nghe thông báo như vậy Andy thật sự thở phào nhẹ nhõm. Dự cảm nguy hiểm của anh lại một lần nữa chính xác, ít nhất nó đã cứu mạng cả bọn được ba lần. -Thiếu uý, vô hiệu hoá được không? – Andy hỏi. -Rất phức tạp. – Ben đắn đo nói. – Tôi cần khoảng ba phút. Andy mỉm cười đồng ý. Anh chàng Ben này ăn nói có hơi thô lỗ nhưng làm việc hiệu quả vô cùng. Andy thầm cảm ơn chỉ huy Larson đã cho mình một đội ngũ tuyệt vời như thế này. Bọn họ tuy không phải là những chiến binh xuất sắc nhất, nhưng các kỹ năng cá nhân của mỗi người đều thích hợp cho cuộc trinh thám lần này. Trong đội có một cuộc xao động tâm lý âm thầm đang diễn ra. “Đã ba lần rồi, tất cả các cảnh báo nguy hiểm đều chính xác. Thật ra đại tá là thần thánh phương nào?” Các đội viên thắc mắc vô cùng. Nhưng với địa vị của bọn họ, không ai dám mở miệng ra hỏi. Có tiếng lịch kịch loảng xoảng ở chỗ của Ben, và mọi người thấy tấm lưới đậy nhúc nhích. Smith và Frank ngay lập tức leo lên chỗ Ben để hỗ trợ anh ta bẩy tấm lưới bằng thép đặc lên. Một tiếng động ầm vang cũng đủ để cho mọi người biết tấm lưới nặng đến cỡ nào. Thượng sĩ Smith là người nhảy lên mặt đất đầu tiên nhất. Anh cầm khẩu súng ngắn Mắt Cáo lia ngắm xung quanh. Đây là loại súng đặc biệt có trang bị sẵn đèn soi, nếu không dùng nó để bắn nhau thì bạn có thể dùng nó thay thế đèn pin cũng được. Smith là anh chàng đô con nhất đội. Với mái tóc ngắn ngủn cắt sát da đầu, và gương mặt lấm tấm tàn nhang. Bạn có thể lầm tưởng anh ta là một tay chuyên bặt nạt kẻ khác. Thế nhưng bạn đã lầm, Smith là một người khá thân thiện và hay giúp đỡ những kẻ mà anh cho là yếu ớt. Chỉ có điều, hành động của anh ta đôi lúc không được khôn khéo lắm, thường làm mất lòng không chỉ những kẻ xấu, mà đôi lúc còn làm khổ chủ cảm thấy không vui. Tóm lại, hành vi của anh ta có thể làm bạn không vừa ý, những đây thật sự là một gã chơi được đấy. Ánh đèn trên khẩu Mắt Cáo quét qua một căn phòng lỉnh kỉnh các thiết bị. Đây là phòng kỹ thuật tầng hầm của khu đậu xe ngầm giữa toà nhà Tele trong thành phố, trước đó Alan đã thông báo cho mọi người biết trước rồi. Có một người mập mạp lù lù xuất hiện sau lưng Smith, nhưng anh không hề ngạc nhiên quay lại. Bởi vì đó là Frank, tên đồng đội chí cốt của anh. Cả hai cùng từ đội đặc nhiệm chuyển qua đội trinh sát này. Dĩ nhiên đây không phải là một sự giáng chức hay kỷ luật gì cả, bọn họ chỉ đơn giản là thi hành nhiệm vụ đặc biệt, bảo vệ đoàn trinh sát có nhân vật quan trọng như Andy trong đó. Hai người to con thận trọng hạ thấp người, bước đi cẩn trọng như những con mèo rừng đang trong cuộc săn mồi ác liệt. Bọn họ đã đặt chân lên ‘vùng trắng’ rồi, đây là khu vực cần thăm dò và không biết có bất kỳ nguy hiểm nào đang chờ bọn họ phía trước. Mặc dù trước đó một tháng Smith đã có dịp đến thành phố này để kiểm tra định kỳ cho hệ thống an ninh. “Đây chỉ là một cái phòng kỹ thuật vô hại mà thôi!” Smith giơ tay ra dấu an toàn cho đồng đội còn đang nấp phía dưới. Sau đó từng người bọn họ lịch kịch leo lên. Smith tiến về phía cánh cửa phòng kỹ thuật và vặn thử tay nắm. Nó đã bị khoá. Anh không nghi ngờ gì việc dùng sức mạnh cũng không thể phá vỡ cánh cửa này. Đây không phải là bất cứ nơi nào thường gặp trên thế giới. Đây là thành phố Mái Ấm, trụ sở nghiên cứu chính của tập đoàn Thành Gia khổng lồ. Và khi họ quyết định khoá một cánh cửa, điều đó có nghĩa là bọn họ muốn đảm bảo ngoài trừ những người được phép, sẽ không có bất cứ ai mở được cánh cửa đó. -Alan! Này cậu em. Ở đây có một cánh cửa cần cậu giải quyết đây. - Smith lớn giọng hô to. Alan mắt kính chỉ vừa mới trèo lên khỏi miệng hố đã hấp tấp vác ba lô tới gần cánh cửa. Cậu là một kỹ sư tin học được Thành Gia mời về làm việc trong PROUD với cái giá cao ngất ngưỡng. Vậy mà nhiệm vụ chính của cậu trong chiến dịch lần này lại chỉ là mở những cánh cửa. Một thiết bị máy tính cầm tay nhỏ, có một đầu nối với tấm thẻ từ. Alan nhanh chóng nhét tấm thẻ từ vào trong máy quét của cánh cửa. Và sau đó các thông số phức tạp bắt đầu nhảy nhót trên màn hình. Tất cả các cánh cửa trong thành phố đều được số hoá, còn thiết bị của Alan có nhiệm vụ tìm ra chìa khoá cho từng cánh cửa đó. Một công việc đầy trí tuệ dành cho một kỹ sư tin học, nhưng bản chất chẳng khác nào những tay hacker. Bẻ khoá và chui vào. Kể từ khi bước chân vào căn phòng này, Andy đã cảm nhận được sự nguy hiểm tràn ngập. Không thể đoán biết được đó là loại nguy hiểm gì, hay xuất phát từ đâu tới. Chỉ đơn giản là mùi sợ hãi kinh hoàng đang lan tràn đầy trong không gian, len qua từng khe cửa và ngóc ngách. Mọi người đang hít lấy thứ ấy vào phổi. Bọn họ chưa thể cảm nhận được nó ngay, nhưng chỉ một chốc nữa thôi, nỗi kinh hoàng sẽ tràn ngập tim họ, nhấn chìm lý trí họ. Và Andy biết, với tư cách là một chỉ huy, tình huống tội tệ nhất không phải là đội của bạn đang đương đầu với hoàn cảnh nguy hiểm, mà là tất cả mọi người đều quá sợ hãi đến nỗi không thể làm gì để đối phó với tình huống đó. Cánh cửa kêu cạnh một tiếng và bật mở. Alan đang ngồi ở vị trí gần ổ khoá cửa nhất nên bị một thân hình từ bên ngoài ngã nhào vào. Không hề chuẩn bị cho tình huống đột ngột này, cậu chàng sợ hãi thét vang. Cả đội căng thẳng đồng loạt nâng họng súng chỉa vào thân hình đó. Một người đàn ông mặc vest, đầu hói và cả người bê bết máu. Có lẽ ông ta bị thương, nhưng còn chưa chết, vì ít nhất ông ta vẫn còn động đậy. Smith sau khi trấn tỉnh lại mới phụ giúp kéo người đàn ông đó ra khỏi Alan. Anh đặt ông ta ngồi dựa vào tường. Jolanda là bác sĩ của nhóm, nên cô ngay lập tức mang balô y tế đến kiểm tra người đàn ông. -Này ông ơi, vẫn còn tỉnh táo chứ? Cô nâng mặt người đàn ông lên, dùng đèn pin rọi và mắt ông ta để kiểm tra phản xạ và độ tỉnh táo. Người đàn ông lờ đờ không phản ứng. Jolanda dùng tay kiểm tra mạch đập trên cổ, “Mạch đập nhanh như một con linh dương đang chạy!” Cô thật ngạc nhiên khi người đàn ông lờ đờ này lại có nhịp mạch nhanh đến vậy. Thế nhưng người ông ta lạnh ngắt như băng. “Không thể lý giải nổi.” Jolanda lật áo vét của người đàn ông ra để kiểm tra vết thương trên vai. Toàn máu với máu đóng khô trên đó, thật khó để xác định hình dạng vết thương ra sao. Có lẽ ông ta đã bị thương một thời gian khá lâu. Trong lúc Jolanda tỉ mỉ kiểm tra vết thương thì mọi người cũng cảnh giác coi chừng gã đàn ông bí ẩn đó. Bất ngờ, người đàn ông gục cổ xuống cắn mạnh vào cái cần cổ trắng vừa mới vươn ra của Jolanda. Alan hô hoảng. -Ôi trời ơi, ông ta đang cắn Jolanda. Những người còn lại thì phản ứng thực tế hơn, Smith và Frank hè nhau kéo gã tâm thần ra khỏi cô gái. Cô ta đang giẫu dụa. Từ vết thương ở cổ, máu nhanh chóng chảy tràn ra lênh láng. Gã đồi bại đó đã cắn trúng động mạch chính trên cổ Jolanda. Thêm mấy người Maureen, Willi nữa cũng không thể kéo gã ra khỏi cô gái. Tên tâm thần ngậm chặt miệng chẳng khác nào một con cá sấu đã cắn mồi không chịu nhả. Jolanda ngày càng xém ngoét vì mất máu, có tiếng khọt khẹt nào đó phát ra từ cổ họng của cô. Thế rồi Jolanda không còn dãy dụa nữa, cô gái đã chết với đôi mắt mở ra trừng trừng đầy kinh hoảng. Khi con mồi không còn nhúc nhích nữa tên sát nhân mới chịu nhả cô ra. Hắn cắn tiếp vào cánh tay Smith trong lúc anh đang cố gắng tách hai người bọn họ ra. -Mọi người mau tránh ra! – Andy hét vang lên. Anh nắm lấy vai kẻ sát nhân, dùng một sức mạnh phi thường kéo hắn ra khỏi Smith. Gã đàn ông bị ném mạnh vào trong một góc tường, nhưng hắn không hề có chút phản ứng đau đớn nào. Chỉ đơn giản là lồm cồm bò dậy. Andy lên đạn và bắn hai phát liên tiếp vào đầu gã mà không hề do dự. Hương Rosemary nồng nàn át đi mùi máu văng khắp nơi. Lúc nãy anh không kịp bắn vì có nhiều người ở gần đó quá. -Đại tá, tên này là ... – Maureen lên tiếng hỏi. -Một zombie! Andy lạnh lùng trả lời. Sao anh lại có thể quên mất người phi công lái trực thăng có bộ móng bầm tím vì thi biến. -Jolanda chết rồi. – Thiếu ta Totem báo cáo bằng cái giọng đều đều muôn thuở của mình. Đôi khi mọi người tự hỏi không biết Totem có thật sự biết là cảm xúc như thế nào không. Andy lạnh lùng không nói. Anh đến gần xác Jolanda và nhắm bắn một viên đạn ngay vào trán cô. -Anh làm cái gì vậy? Trung sĩ Max ngay lập tức phản ứng kịch liệt với hành động của Andy. Anh ta hất tay cầm súng của Andy. Sức lực của một thành viên chuyên nghiệp của PROUD làm khẩu Rosemary văng ngay xuống đất. Sau đó Max xông vào tấn công Andy. -Anh mất trí rồi hả? – Max hét to. Thế nhưng vị trung sĩ tóc đỏ nóng tính chưa kịp làm gì đã bị Frank to béo kéo ra. Anh chàng giãy dụa vô dụng trong vòng tay chắc khoẻ của người đồng đội. -Cô ta đã bị nhiễm bệnh và tôi bắt buộc phải làm vậy. – Andy trả lời bằng một giọng buồn, từ tốn. - Sau này gặp bất cứ người chết nào, chúng ta cũng đều phải làm vậy. Andy cúi xuống nhặt khẩu Rosemary lên. Bởi vì cánh tay phải bị thương còn chưa khỏi hẳn, nên Andy chỉ cầm súng bằng tay trái. Cái xương sườn bị gãy khiến Andy hơi nhăn mặt một chút. Mà việc anh bị thương từ trước, toàn bộ người ở đây không ai biết, ngoại trừ Jackson. -Nhưng cô ta đã chết mà, đại tá đâu cần là như thế. – Trung sĩ Willi cũng lên tiếng. -Jackson, cho bọn họ biết toàn bộ về virus Z đi. – Báo cáo, giải thích dài dòng không phải là sở trường của anh. Andy chỉ giỏi nhất việc phân tích tình huống, quyết định và đưa ra các mệnh lệnh hợp lý mà thôi. -Nhưng thưa sếp, đó là các thông tin tuyệt mật của cảnh sát SNH. – Giọng Jackson vang vang thông qua một cái loa ngoài robot. -Chúng ta sắp sửa đối phó với một thảm hoạ. Ít nhất cũng phải cho bọn họ biết, bọn họ chuẩn bị đối đầu với thứ gì. – Andy ra lệnh. -Vâng thưa sếp.