Tôi cứ đi lang thang rồi quyết định từ bỏ làng quê này, từ bỏ nỗi đau này, nên tôi bắt xe khách lên thành phố lớn. Ngồi trên xe, tôi cứ hướng mắt ra ngoài cửa xe, ánh mắt vô hồn, tâm trí vô hồn. Sau bao mệt mỏi tôi nghĩ thiếp đi, cho đến khi anh lơ xe gọi tôi dậy.

Khi tôi bước xuống xe, có bao nhiêu anh, bao nhiêu chú chạy xe ôm áp vào.

- Đi ko em ơi, đi anh cuốc đi em ơi.

- Đi dùm anh đi em ơi, đi anh đi em.

Tôi ôm túi đồ của tôi thật chặt, chạy né đi, nhưng mấy người đó vẫn rà rà theo tôi.

- Em ơi, đêm đến rồi, đi đâu anh chở em ơi.

Và những câu như thế tiếp tục vang lên, tôi sợ quá, ôm đồ chạy nhanh ra khỏi cổng bến xe, chạy xa 1 đoạn cho tới khi ko thấy ai chạy theo nữa thì tôi đi chậm lại.

Thành phố về đêm đẹp quá, đèn đường lung linh huyền ảo. Tôi ngồi bên vệ đường nhìn mọi người đi qua đi lại. Có những cặp tình nhân vừa đi vừa nói chuyện. Có những gia đình cho con cái đi chơi, tôi nghĩ nếu con tôi còn sống tôi cũng được như vậy, nếu anh Khoa ko có người đàn bà khác thì... Thôi bỏ đi,hoài niệm rồi được gì. Nước mắt tự chảy, tự lau, chứ quãng đời sau này ko có anh lau hộ nữa rồi.

Bụng réo ọt ọt, tôi mới nhớ cả ngày chưa ăn gì. Tôi ôm đồ đứng lên đi thêm 1 đoạn, có xe bánh mì thơm phức, tôi lại gần.

- Chị ơi, bao nhiêu tiền 1 ổ vậy ạ?

- 20 ngàn em.

20 ngàn cho 1 ổ mì? Ở quê chồng cũ của tôi ổ mì chỉ có 10 ngàn mà bao nhiêu là thịt là chả, tô bún ngon ngất ngây chỉ có 12 ngàn là no căng bụng. Ở thành phố, đồ ăn mắc quá.

- Này, có mua ko em ơi. Ko mua đi chỗ khác cho người ta còn bán.

- Ơ, có chị, chị bán cho em 1 ổ với cả chai nước nữa nha.

- Ừ.

Nghèo thì cũng nghèo rồi, khổ thì cũng khổ rồi, thôi kệ ăn ngon 1 bữa có sao đâu. Cũng đâu cần phải lo cho ai đâu mà tiết kiệm.

Ăn uống no nê, tôi đi vòng vòng dưới mấy chỗ gầm cầu xem có chỗ nào ngủ được ko. Gầm cầu tối mờ, còn hôi thối nữa, có những người vô gia cư nằm trải những bìa catong nằm ngủ. Rồi có những người uể oải đưa tay rà quanh cổ, dựa vào thành cầu. Rồi những tên say sỉn nằm vất vơ. Những hình ảnh ấy làm tôi rùng mình, sợ hãi, tôi lại ôm túi đồ đi nhanh. Cứ lang thang như này mãi sao được, thôi đành dừng chân tạm đêm nay tại nhà nghĩ bình dân này vậy.

.....

Sáng hôm sau, khi thanh toán 200 ngàn cho 1 phòng trọ bình dân, tôi lại ôm túi đồ đi tìm việc. Phần ko biết chữ, nên có mấy tờ giấy dán ngoài quán cũng ko đọc được. Sợ vào xin rồi người ta chê ko biết chữ người ta ko nhận.

Nhiều hôm như thế, tiền thì còn vài trăm, ko có việc làm chắc chết quá. Tôi dừng chân lại một chỗ ngồi trong 1 vỉa hè mát mẻ, nhiều tán cây to bự chìa ra.

Tôi mua đỡ nắm xôi ăn cho qua cơn đói. Ở đây có nhiều chị nhiều cô bán hàng gánh, hay tôi cũng làm gánh vậy đi bán nhỉ? Nhưng cái trước mắt là chỗ ở chưa giải quyết được.

Tôi thấy có 1 cô mang đồ lam áp xe dựng bên vệ đường rồi vào ngay cạnh chị bán trái cây ngồi gần tôi. Như thấy khách quen chị đon đả lắm.

- Chị Phúc mua cam đi chị, nay cam nhà em ngon lắm.

Cô ấy vẫn bịt khẩu trang kín mít, còn đeo cả kính nữa.

- Ngon thật ko, lựa cho chị 3 kg nào. Lấy thêm 1 kg ôi nữa.

- Vâng chị.

- Này, quê em có ai ko, tìm cho chị người giúp việc, giờ tìm người thật thà khổ quá.

- Làm việc gì vậy chị.

- Thì việc nhà thôi ấy.

- Vâng để em về hỏi xem, có em dẫn qua chị nhé.

- Ừ.

Tôi nghe thế liền tiến tới,giọng e dè nói với cô kia.

- Cô ơi, cô cần người làm việc nhà ạ, cô nhận con đi cô.

Cô ấy nhìn tôi dò xét 1 lượt.

- Con ở đâu sao lại ngồi đây.

- Con từ dưới quê lên, nhà nghèo quá nên con lên đây kiếm việc làm ạ. Con có chứng minh đây cô.

Tôi móc trong túi đưa chứng minh thư cho ấy xem.

- Gần 20 tuổi hả.

- Vâng ạ.

- Có ở lại ko?

- Dạ có... dạ có cô ạ.

- Vậy đợi cô 1 lát, rồi theo cô. Mà có hành lý gì ko?

- Dạ con có bao nhiêu đây thôi với ít tiền ạ.

Cô ấy trả tiền xong rồi chở tôi về nhà cô ấy. Lúc này tôi liều quá, ko sợ rằng cô ấy sẽ đưa mình đi đâu. Cũng ko phải liều mà vì tôi còn chưa nghĩ tới.

.....

Căn nhà cô ấy nằm trong hẻm, nhưng hẻm cũng khá to. Ngôi nhà khang trang 3 tầng khá kiên cố sau cánh cổng sắt vững chắc.

Lần đầu tôi bước chân vào cái nhà to thế này, trước mặt tôi là bộ bàn ghế gỗ và cái ti vi to đùng.

- Ngồi đấy, chờ cô 1 lát.

- Vâng.

Tôi đưa tay sờ vào ghế gỗ mát lạnh, tôi ngồi bệt xuống đất, sợ ngồi trên ghế sẽ dơ ghế mất. Cô cất đồ xong đi ra.

- Ơ, sao ko ngồi lên ghế.

- Dạ, con ko dám.

- Gì mà ko dám. Ngồi đây tôi nói chuyện.

- Vâng ạ.

Tôi đứng dậy, đặt nhẹ mông mình lên ghế.

- Nhà tôi chỉ có 2 vợ chồng, con cái 3 đứa du học với sống bên ấy hết. Nhưng tôi già rồi, tuổi cô án chừng cỡ tuổi con tôi thôi. Công việc hằng ngày của cô là tất cả việc nhà, tôi đi chợ rồi, cứ rửa đồ ăn sẵn, chồng tôi nấu. Lương 5 triệu, cô làm đươch ko?

Mắt tôi tròn to ngỡ ngàng.

- 5.. 5 triệu ạ?

- Ừ, ít quá sao?

Tôi đưa tay huơ huơ.

- Ko... ko phải ạ. Nhiều lắm ạ, con làm, con làm mà.

- Cô tên gì.

- .Con tên Linh ạ.

- Tôi tên Tú.

.....

Thoắt cái mà tôi làm ở đây hơn 2 tháng rồi. Công việc nhà nó quá quen với tôi, ko có gì khó khăn hết. Bà chủ tôi suốt ngày đi chùa, tụng kinh, gõ mỏ. Còn ông thì suốt ngày chơi chim chơi hoa, rảnh rỗi ông còn đi đánh cờ với mấy chú hàng xóm nữa.

Tôi mang hoa lên cho bà chủ thay hoa trên bàn thờ phật vô tình nghe được câu chuyện của bà đang gọi cho ai đó.

- Đủ hàng chưa, tháng này được bao nhiêu, còn thiếu 2 à. Ừ tôi biết rồi, chuyển ngần ấy đi trước đi.

Cốc.. cốc..

Tôi gõ cửa để vào phòng, bà chủ thấy tôi nên cất vội điện thoại đi.

- Cô ơi, con mang hoa này lên theo lời cô dặn này. Đồ ăn con cũng rửa rồi mà chú đi đâu chưa về nấu cô à.

Mắt bà đỏ nghoe lên, trông rất đáng sợ.

- Lão già chết tiệt, lại đi mèo mở với con nào rồi, chết với bà.

Bà chủ tôi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

- Tìm ông Bắc cho tao, xem ông ấy ở động nào.

Rồi bà tức tốc đi xuống nhà. Tôi lắc đầu thở dài. Bà chủ tôi ko đẹp, cũng ko đến nỗi xấu, nhưng ông chủ tuy gần 50 tuổi nhưng rất phong độ. Hôm nào cũng ăn mặt láng mướt thơm tho ấy, được cái ông còn bay bướm lắm.

.....

Nay sao tôi thấy ông chủ về sớm lắm, bình thường cũng phải chiều muộn mới về. Tôi ra mở cổng cho ông.

- Cô đâu?

- Cô bảo cô đi chùa chú ạ?

- Ừ.

Ông vào trước tôi theo vào sau, ông ngã người lên ghế nghĩ ngơi.

- Cho chú cốc nước.

- Vâng ạ.

Tôi mang nước lên cho ông chủ, vì lúc chiều giờ cúp điện nên mồ hôi tôi vã ra thấm áo, khiến chiếc áo tôi đang mặc bó sát người, có phần hờ hững. Ông chủ uống nước mà cứ nhì chằm chằm vào ngực tôi, tôi nhìn xuống, xấu hổ lấy tay che lại, rồi cầm ly đi xuống nhà dưới.

Thời gian tôi ở đây được ăn ngon, ngủ ngon, ko phải giang nắng, ko phải ra đồng nên tôi trắng hồng ra, mướt mát ra. Tôi đẹp, nét đẹp của 1 đứa con lai, ngày xưa bà ngoại tôi vì có bầu với tên lính pháp, nên mới sinh ra mẹ tôi.

Mấy lần ông chủ có thái độ ngọt nhẹ với tôi nên tôi cũng đề phòng rồi.

Đang loay hoay trong bếp ông chủ lại gọi tôi.

- Linh ơi mang cơm lên phòng cho chú ăn, nay chú mệt lắm, cô về trễ.

- Vâng ạ.

- Làm chú cốc nước cam nha.

- Vâng chú ạ.

Tôi làm mâm cơm nhỏ và cốc nước mang lên phòng cho ông chủ. Ông ấy mang mỗi cái quần cọc, còn ko cả mang quần trong nên nó cứ phơi bày ra thế kia, tôi ngại, đặt mâm cơm xuống rồi đi xuống nhà.

Được đâu 1 lát, ông chủ lại gọi tôi.

- Linh ơi lên chú bảo.

- Vâng ạ.

Mỗi lần ông chủ gọi tôi lại nổi hết cả da gà lên.

- Chú gọi con ạ.

- Này, cam sao mà chua thế, con uống xem nào.

- Vậy ạ, nãy con thấy cũng ngọt mà.

Tôi vô tư điện miệng uống đi 1 ngụm.

- Ngọt mà chú.

- Ngọt ko.

- Ngọt ạ.

Bất giác tôi thấy mình chóng mặt quá, cái ly cầm trên tay cũng ko vững nữa. Ông chủ đưa tay ra đỡ lấy tôi, điệu cười hềnh hệch, giọng nói thèm thuồng.

- Con sao thế, mệt à, chú đỡ con vào giường nha.

Ông chủ 1 tay đỡ, tay kia bóp lấy ngực, lấy mông tôi. Tôi hoảng loạn, dùng hết sức có thể đẩy ra, nó làm tôi ngã xuống đất.

- Con sao đấy, chú thương nào, chiều chú.

- Chú ơi, con xin chú con lạy chú, bà chủ giết con chết.

- Ko sao đâu, có chú lo cho, ai làm gì được con.

Rồi ông ấy đè tôi xuống, hôn hít lên cổ tôi, đưa tay vén áo tôi lên mà xoa mà bóp ngực của tôi, tôi thấy thật ghê tởm. Tôi vừa khóc lóc vừa van xin, chống cụ.

- Đừng chú ơi, con xin chú mà chú ơi..

- Ngoan, chiều chú, chứ thế này làm sao chú chịu nổi.

Ông chủ lấy tay tôi chà lên vật đang cương cứng của ông ấy, bỗng cánh cửa bật ra.

- Á à, ko có bà ở nhà chúng mà làm loạn à. Lão kia cái tất ko bỏ.

Bà chủ lôi ông ấy ra khỏi tôi, tôi mừng quá vì bà về kịp lúc.

- Em... em bình tĩnh, anh có làm gì đâu... do con này nó du anh đấy.

Tôi ngồi dậy, tay sửa lại quần áo, đầu tóc bù xù.

- Con ko có bà chủ ơi, ông chủ.. cho con uống gì ấy, con xem ngất.

Chát...

Cái tán tai trời gián in hằn mấy nốt tay lên mặt tôi, cái tát của cơn giận bà gián xuống cho tôi, rồi chỉ tay vào mặt tôi.

- Mày im đi con đĩ già mồm, nếu mày ko dụ dỗ thì ông ấy có thế ko? Mấy cái loại như mày còn kêu oan uổng.

- Con ko có thật mà... con ko...

Bà chủ ko để tôi nói hết câu, lôi tôi dậy mà đánh mà tát, mà dộng đầu tôi vào tường, cho đến khi tôi ngất đi, còn ông cũng ko 1 câu xin cho tôi, ko 1 câu ngăn cản bà. Tôi chỉ còn nghe được 1 câu trước khi ko biết gì nữa.

- Mày ngu tao cho mày chết.