Phạm Tiểu Kỳ sau khi hết tác dụng của thuốc mê thì tỉnh lại trong đau đớn. Ả rên rỉ, mở mắt ra nhìn bốn phía để định hình, chưa kịp hoàn hồn ả đã bị ảnh chiếu của mình trong gương hù tới mất mật. Nhắm mắt la làng, ả đạp bay tấm kiến xuống đất bể tan nát.

" Á... có ma... cứu tôi với.... a a a... "

Đạp rồi, la rồi cô mới cảm giác chân mình đau nhói, mông cũng đau nhói, mặt cũng đau nhói. Mà đau không thì nói gì cái này còn rát nữa mới khổ. Ả sờ sờ mông đưa tay lên thấy đỏ đỏ tưởng là tới ngày abcdx. Ả cảm thấy không đúng máu gì mà kì vậy đưa lên mũi người trời ơi mùi của nước mắm, ớt bột, tanh không tả nổi. Ngửi thêm chút nữa thì có mùi khai của nước tiểu, ả muốn nôn hết ngay tại chỗ. Tay quơ qua quơ lại, ả đụng trúng cái đầu cần phủ đen đổi trọc.

" Tóc... tóc đâu mất hết rồi? Á, cay mắt quá, cứu tôi với. "

Nghe tiếng la ý a ý ới, cả nhà Cố Gia từ già đến trẻ rủ nhau qua xem trò vui. Lúc nhìn bộ dạng thê thảm của ả, cả Cố Ngạo và Cố Hàm đều hết hồn. Ủa ủa? Kì vậy ta, mình nhớ đâu có cạo đầu, bôi mắm trét ớt lên mặt cô ta đâu. Ai... ai... làm ra trò vui này vậy cà? Phải biết để tuyên dương khen thưởng mới được. Cả nhà chả ai thương xót cho cô ả ngược lại còn rất sung sướng, hả lòng hả dạ là đằng khác. Đặt biệt là tiểu Minh, tiểu Tinh vui tới nỗi cười không ngậm được mồm, đưa ngón cái khen ngợi anh.

" Cha quả nhiên là thiên tài. Cám ơn cha đã trả thù cho tụi con nga. Iu cha nhiều nhiều, mai này cha già tụi con sẽ phụng dưỡng cha thật tốt. Ha ha! "

Anh hất mày, làm mặt xấu hù dọa hai nhóc:

" Thôi khỏi, cha đây tự dưỡng già với vợ được rồi. Hai đứa lúc đó lo yêu với đương, chờ hai đứa tới phụng dưỡng chắc cha với baba chết đói hết quá. "

" Hắc hắc... không đâu, không đâu! Chuyện nào ra chuyện đó mà, yêu thì yêu nhưng hiếu thảo vẫn phải hiếu thảo nha. Ấy, dì ta bò xuống giường kìa! Baba, baba cho tụi con mượn điện thoại quay cảnh đặc đắc này a. "

Trang Dụ thấy anh làm cũng hơi lố nhưng thấy hai thằng con vui vậy cũng thôi, chìu theo ý đưa điện thoại để hai nhóc muốn làm gì thì làm. Đưa điện thoại rồi, cậu quay qua nói nhỏ với anh:

" Anh làm vậy có phải quá nặng tay rồi không? Ả đi kiện mình một cái chắc mình chết a. "

" Em khéo lo, vậy thì nhầm nhò gì với thân xác trâu nò của ả. Anh thách ả đi kiện đấy, ả chưa tới đồn anh đã đem ả đi chôn rồi. "

Cậu chú ý tới nữa cái mông nát bét của ả, tật tật lưỡi:

" Chậc, anh ác quá! Đánh sao cũng chừa cái mông ả ra chứ. Kiểu này chắc mỗi lần đi vệ sinh thốn dữ lắm nè. Ấy chà... nó phê... hì hì... "

" Em nghĩ bậy bạ quá nha! Lúc đánh anh đâu có nghĩ tới phương diện này. Mà hình như có người tiếp tay cho anh đó, anh không có cạo đầu trét ớt cô ta. "

" Oh, thật á! Em tò mò không biết ai thù cô ta đến vậy nha. "

Cố Ngạo cười hắc hắc, vòng tay ôm lấy cậu, anh chỉ có nói đúng hoặc nói chuẩn chớ hề nói sai.

" Nhà này thiếu gì người thù cô ta mà em lo. Lát anh mở camera cho em coi. "

Tiểu Kỳ đau đớn đi không được mà ngồi cũng không xong, mắt cay đến không nhìn rõ thứ gì. Ả kêu nãy giờ mà chẳng ai đến nên đành phải tự thân vận động lê cái thân xác be bét của mình bò xuống giường, mò mẫm vào phòng vệ sinh. Người ta thê thảm vào trong đó, người nhà này cũng rình mò tò tò đi theo đứng chụm 10 chụm 20 ngoài cửa xem. Tiểu Kỳ mò được vòi sen xả nước xuống làm ướt người mình để trôi đi mấy thứ dính nhớp. Khổ nỗi, nước vừa xả lên người, ả liền đau đớn rên rỉ, rát không chịu nổi. Cái dáng nằm y chang con cá sấu mắt cạn.

Thấy ả ta sắp nhìn thấy lại rồi, mọi người vội vàng chùn đi không xem quái thú trong vòi sen nữa. Trước khi đi, Uông Nguyệt Hoa còn lấy lại cái hộp trang điểm của mình bị hai bé chôm đi mua chuộc. Đã không giúp cháu bà còn đánh cháu bà, miễn đi, dù có phóng khoáng tới đâu bà cũng không cho hạng người này. Cố Ngạo về phòng mở camera lên coi liền, hai vợ chồng chụm đầu lại xem xem người sau bức màn là ai.

" Trời đất cơi là Gia Hạo anh ơi. Thằng bé coi vậy mà độc ghê a. Chậc mà thằng bé cũng trung thành với ớt ghê á. Em thấy lần nào thằng bé xử ai cũng dùng ớt. Tuy đơn giản nhưng rất thốn. "

Vỗ đùi cái bốp, Cố Ngạo tự hào vỗ tay:

" Ái chà, chàng dâu nhí của anh thật là giỏi. Có khiếu đánh ghen đấy, mau sau ai mà hó hé với hai thằng con nhà mình thì xác định đầu thai không kịp. Hắc hắc! Phải tuyên dương, tuyên dương. "

" Tuyên dương cái đầu anh! Tính dạy hư con dâu của em á? "

" Con dâu em hư sẵn rồi, anh sao dạy hư được nữa. Hắc hắc! "

Tới giờ ăn cơm, anh phanh phui chuyện này trước bàn dân thiên hạ.

" Chúng ta nên khen thưởng cho Gia Hạo. Mọi người tặng con một tràng pháo tay đi. "

" Bốp... bốp... bốp... giỏi lắm, giỏi lắm. Ha ha, ngày mai con sẽ nhận được quà siêu to khổng lồ. "

Tiểu Minh, tiểu Tinh nhào qua ôm bé Hạo, hết hôn tới nựng:

" Ối, bé Hạo của tụi anh giỏi quá đi. Cám ơn bé Hạo! Yêu em quá đi, moa moa! "

Trang Dụ bó tay, chỉ biết thở dài với người nhà này, ở đây có ai bình thường chút không vậy trời? Nghĩ nghĩ cậu lại nhớ tới ả chưa có ăn cơm, đã tốt thì tốt cho trót.

" Dì ơi, dì nấu cho con một nồi cháo trắng không muối, không đường, không thịt, nói chung là cháo trắng hoàn toàn, lỏng lỏng là được đừng đặc quá. "

" He he, bà xã chơi chiêu thâm sâu dữ nha. Ả phải khổ dài dài rồi! "

" Em chỉ cho ả biết được cảm giác mà Đông Đông phải chịu thôi. Nhưng mà ả vậy đã sướng hơn rồi, Đông Đông còn không có cháo để mà ăn luôn ấy. Hừ! "

Anh vuốt vuốt ngực cậu, vỗ về:

" Thôi thôi, bà xã bớt nóng bớt nóng. Em vậy con mình sinh ra mặt như đít khỉ bây giờ. Yêu yêu mà, Dụ Dụ! "

Trên phòng, ả bò lên giường nằm úp sấp, đập đập gối ấm ức khóc la.

" Hu hu... khốn nạn, bọn khốn kiếp dám làm sắc đẹp của tao ra nông nỗi này. A, đau quá... hại mình bây giờ đi không được mà ngồi cũng chẳng xong. Chờ đó đi, có ngày tao sẽ trả thù. "

Cạch, người làm đem cháo để lên bàn. Ả không thèm đếm xỉa tới, tới lúc nhận ra thức ăn của mình chỉ là cháo trắng ả liền quơ tay hát xuống bể tan nát.

" Dám ức hiếp tao... tao không ăn... a a a... không ăn... "

Trang Dụ đứng ngoài cửa nhếch mép cười:

" Cô không ăn thì thôi, đến lúc đói đừng có than nha. Hừ, bỏ tật! "

....................................:))

Để kể nghe một câu chuyện nà. Hắc hắc!

Thằng em tui nó dốt văn. Có hôm cô giao bài tập tìm câu ca dao tục ngữ. Cái thằng em tui không biết mới hỏi mẹ tui.

" Ăn trong nồi ngồi trong chảo hả mẹ? "

Mẹ tui tưởng nói chơi mà cũng không để ý lắm mới ừ đại. Tới lúc thằng em tui nộp rồi, mẹ tui mới ủa:

" Ăn coi nồi ngồi coi hướng mới đúng con ơi. Bộ bài tập thiệt hả con?"

" Đúng gòi! Con nộp mất tiêu rồi. "

Mà thằng em tui vẫn không hiểu, nó cãi:

" Ăn sao mà ăn coi nồi ngồi coi hướng được. Ăn coi sao ăn, ăn phải ăn trong nồi mới ăn được, ngồi trong chảo mới ăn ngon. "