Cố Ngạo múc chén canh nhỏ đưa cho Đông Đông, giọng đầy cưng chìu bé:

" Con uống hết chén canh này đi. Con ốm quá ôm rồi, cả người nhẹ hều hà. Cha đây chỉ càn dùng một tay cũng bế con được đấy. "

" Dạ, con uống hết canh này thôi nga. Con no căng cả bụng rồi. Vỗ bộp bộp kêu như heo con luôn. "

Bé vui vẻ bê chén canh húp rộp rộp đến khi hết mới thôi. No căng bụng Đông Đông ngã ngửa tựa vào lòng anh đầy vẻ thỏa mãn. Trang Dụ cười híp mắt nhìn hai cha con, tay lấy giấy lau miệng giúp bé.

" Hai cha con anh giống nhau như đúc luôn ấy. Nếu không phải em là người trong nhà em còn tưởng thằng bé là con ruột của anh. Em vui quá đi, bỗng dưng tự nhiên có thêm một đứa con trai đáng yêu thế này. Đúng là lộc trời ban cho chúng ta há anh. "

" Ừm, em nói đúng rồi. Hắc hắc, số anh may mắn nên vợ được hưởng ké đó. Thằng bé là con trai ruột của anh từ kiếp trước đấy. Phải không cục tưng của cha? Coi kìa... ăn no ưỡn bụng ghê chưa. Tiểu trư trư có thích cha và baba không con? "

" Dạ thích, dạ thích! Hai người quá trời tốt bụng luôn. Đông Đông lần đầu tiên được ăn no mà ngon đến vậy luôn á. "

Phạm Tiểu Kỳ tằng hắng giọng cắt ngang lời bé, không cho bé nói nhiều thành nói bậy bạ.

" Tiểu Đông mê hai người mà quên luôn người mẹ ruột là em đây a. Con trai bộ con muốn bỏ mẹ rồi đó hả con? Hửm? "

Bé đang cười vui bị cô hù dọa cho run rẩy cả người, mắt ngân ngấn nước, ấp a ấp úng:

" Đông Đông... Đông Đông sai rồi... mẹ đừng giận mà. Con... con không dám bỏ mẹ đâu... Hu hu... con sai rồi... Con xin lỗi... mẹ tha lỗi cho con đi mà... "

Uông Nguyệt Hoa cùng mọi người hơi bị ngạc nhiên trước phản ứng của bé, bà nhẹ giọng trách mắng ả:

" Con bé này sao lại hù con trai mình như thế chứ. Con xem con xem... Con làm thằng bé khóc tèm lem hết rồi kìa. Con nít còn nhỏ tâm hồn nó dễ bị tổn thương lắm huống chi cha nó lại... hazz! Nói chuyện với con nít mặt phải thư giãn, cười đùa với nó chớ có ai mặt nhăn như con đâu. Bộ nó không phải con của con à? Dì nói vậy con hiểu rồi chứ? "

Cô cười cười, tay đưa lên xoa đầu bé làm bé tưởng bị đánh hơi rụt người lại:

" Tiểu Đông là con ruột của con đương nhiên con ' thương ' nó rồi. Tại con sợ nó gặp người ngoài cũng thân thiết giống như thân với baba nuôi, cha nuôi đây rồi bị bắt cóc con biết phải làm sao đây? Chồng con chẳng ra gì có chết con không nói... nhưng lỡ thằng bé cũng gặp chuyện không may chắc con sống không nổi quá. Nhiều lúc con muốn chết theo ba với chị luôn cho rồi. "

Nước mắt cá sấu trào ra, cô diễn cảnh tội nghiệp để mọi người mủi lòng với mình. Uông Nguyệt Hoa thở dài, cũng không nỡ nói nặng lời với cô làm gì nữa.

" Ây, con đừng có bi quan quá. Thằng bé chỉ là cảm nhận được ai tốt nó mới muốn dựa dẫm vào thôi. Trên đời này còn nhiều người có hoàn cảnh bất hạnh hơn con vậy mà người ta vẫn cố gắng sống tốt, vươn lên từng ngày đó thôi. Con nghe lời dì yêu thương bản thân mình hơn, sống nghĩ đến những chuyện tích cực thay vì tiêu cực làm con con khổ theo con. Người làm trời biết đất biết, con nếu sống tốt ông trời sẽ không bạc đãi con đâu. Con hãy nhìn mấy chàng dâu của dì mà làm gương đi. Bốn chàng dâu của dì trãi qua nhiều khổ cực, gian nan lắm mới có được hạnh phúc như ngày hôm nay. Quan trọng không phải ở quá khứ hay tương lai mình sống tốt hay không tốt mà quan trọng là mình có tốt với cuộc sống hiện tại hay không, có sống đúng nghĩa là sống hay không. Con còn trẻ, tương lai còn dài đừng để chỉ vì sự ích kỉ, sai lầm mà hủy hoại bản thân. Dì mong con hạnh phúc, con có thể xem mọi người ở đây là người thân của con, mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ con bất cứ lúc nào. "

Cố Ngạo lặng im nghe bà nói triết nói lý, nghe xong cười haha kêu mọi người vỗ tay:

" Mọi người vỗ tay cho người mẹ vĩ đại của chúng ta nào. Mẹ mình đúng là tấm gương sáng để mọi người noi theo. Tụi con hãnh diện về mẹ. "

Chồng, con, cháu vỗ tay bôm bốp tâng bốc bà lên tận mây xanh, không khí buồn buồn do ả Kỳ tạo ra đã bay biến đi hẵn. Đông Đông nhờ vậy cũng không còn để ý đến ả mà hòa nhập cùng mọi người. Ả tuy cười nhưng lòng đầy mỉa mai nhưng lời bà dạy:

' Cám ơn à! Tôi đây đương nhiên sống tốt nhưng tốt nhất là khi tôi cướp được con trai bà trong tay tên dị dạng kia. Quá khứ, hiện tại, tương lai là cái gì tôi không cần biết tôi chỉ cần biết cái nhà này sớm muộn gì cũng nằm gọn trong tay tôi. Cả căn nhà này, cả gia sản này cùng con trai bà sẽ thuộc về tôi. Haha, cứ ở đó cười cho đã đi, cứ vui đi rồi tương lai các người muốn cười cũng không cười nỗi đâu. Còn thằng tiểu quỷ vô tích sự này chuẩn bị nhừ đòn với ' mẹ '. Sau khi con hết giá trị ' mẹ ' đây sẽ tiễn con xuống hoàng tuyền, đi đầu thai kiếp mới. '

Tiểu Minh, tiểu Tinh ăn no nê, hí ha hí hửng đi qua chỗ Trang Dụ chơi cùng em trai. Hai nhóc chớp chớp mắt nhìn cậu, giọng nài nỉ:

" Baba! Baba, nay là cuối tuần baba rước bé Hạo, nhóc Thuận qua chơi với tụi con đi. Anh Tuấn cũng gọi anh Huân qua chơi rồi kìa. Anh Sinh lại ở nhà mình quấn quýt suốt bên anh Hiếu a. Nhà mình phải tụ tập đông đủ để tụi con giới thiệu vợ cho em trai Đông Đông làm quen nữa. Nha baba, đi mà baba! "

Cậu hết cách với hai thằng con nhà mình, cốc đầu hai nhóc cậu gật gật đầu:

" Được rồi, được rồi. Hazz, mệt mỏi với mấy đứa ghê. Ông xã, anh gọi điện báo người nhà mấy nhóc rồi kêu tài xế qua rước bé Hạo với tiểu Thuận qua đây chơi đi. "

" Anh biết rồi. "

" Baba, tụi con dẫn em đi lên lầu chơi nha. Ở đây toàn người lớn nói chuyện không hà, chả có gì thú vị hết trơn. "

" Em có chịu đi thì mới được chứ. Baba đương nhiên cho phép rồi. Có điều mấy đứa không có được dạy hư em đâu đấy. "

" Dạ! Tụi con biết rồi. "

Xin baba xong, hai nhóc quay qua dụ dỗ Đông Đông:

" Đông Đông đi chơi với tụi anh nha. Tụi anh có rất rất nhiều đồ chơi cho em đó. Bao vui luôn! "

" Đông Đông muốn đi chơi với anh. Chs cho con xuống xuống. "

Nghe đồ chơi mắt Đông Đông sáng rực lên, mừng rỡ đòi anh bỏ xuống đất để đi chơi. Cố Ngạo thuận theo đỡ bé xuống để bé tự tung tự tác. Đám nhóc vui mừng khi có em nhỏ gia nhập đại gia đình, ồ ạt rủ nhau đi chơi, ồn ào náo nhiệt rần rần tự giới thiệu bản thân mình. Vì cùng tuổi tiểu Hi, bé Gấu, Đông Đông thân với nhau hơn, nói chuyện dễ hiểu nhau hơn là với mấy anh. ( Nói chưa tròn vành rõ chữ í). Đúng như lời hứa hẹn của hai nhóc, Đông Đông được dẫn vào phòng chứa đầy đồ chơi chung của đám anh em trong nhà. Bé hết chạy đến cầm cái này, cầm cái kia:

" Oa, thích quá đi. Có xe này, siêu nhân này, gấu bông này,... đã quá. Đông Đông đều thích chơi hết. "

Hai nhóc cực kì hào phóng, vỗ ngực hùng hồn:

" Đông Đông thích vậy tụi anh cho em luôn đó. Đi, lại đây ngồi chơi a. Chúng ta chia nhóm xếp hình đi. Lâu quá không chơi ngứa tay dễ sợ. "

" Có 7 người hà, sao chia được? "

" Thì oẳn tù tì cử người ra làm trọng tài thôi. "

" Ok, chơi liền. Yea yea! Oẳn tù tì ra cái gì là ra cái này... "

............................:))

6 tuổi và 2 tuổi không thể sinh ba được đâu nha. Hi hi 😊😊😊!

Thôi ngủ đây, mai học nguyên ngày roài!!! 👋👋👋👋