Vương Triết Hạo liều mạng đến Lục gia.

Nghe ngóng được mọi người không có ở nhà, hắn lẻn vào sau vườn trốn đi.

Hiểu Nguyệt cũng đã tỉnh lại, trong ngày hôm đó có thể xuất hiện về nhà.

Cô vẫn rất sợ hãi sự việc vừa xảy ra.

Vừa đặt chân vào cửa, tên Vương Triết Hạo kia từ đâu chạy ra quỳ xuống ôm chân Hiểu Nguyệt khiến cô và mọi người hết hồn.

Lục Quang Phong phản ứng nhanh, túm cổ hắn kéo ra xa quát lớn.

"Ai để cho hắn vào đây hả?"

"Tôi...chúng tôi cũng không biết hắn vào lúc nào."

Mấy người bảo vệ co rúm trước sự giận dữ của anh.

Vương Triết Hạo vẫn mặt dày bò lại gần cầu xin làm ai cũng ngứa mắt.

"Hiểu Nguyệt, xin em nghe anh nói đi.

Anh bị hại, cô ta hại anh, cô ta muốn chia rẽ tình cảm của chúng ta."

Hiểu Nguyệt bây giờ đã kinh tởm hắn đến tột độ, mọi chuyện đã rõ rành rành vậy mà hắn còn biện minh.

"Anh đến đây là để xem tôi chết chưa à?"

"Chuyện em gặp tai nạn không phải do anh làm.

Đều do cô ta hại em.

Anh yêu em thật lòng mà..."

Chưa để hắn nói tiếp, Lục Quang Vân đã lao vào nện cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng, vậy mà hắn vẫn trơ trẽn bám dai như đỉa đói.

Bảo vệ lôi thế nào hắn cũng không đi.

Đột nhiên hắn trợn tròn mắt sợ hãi ngồi bật ra sau.

Mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy Vương Triết Hạo chạy như bay ra ngoài, còn chẳng dám ngoái đầu lại.

Nhìn thấy Tiểu Diệp đứng trong nhà, họ cũng đoán một phần là do bị cô doạ sợ nên mới bảo chạy.

Nhưng sự thật không phải như vậy.

Ngay từ lần đầu gặp Vương Triết Hạo cô đã có một cảm giác rất lạ.

Hôm nay cô muốn chứng thực suy nghĩ của mình nên đã cố tình cho hắn nhìn thấy.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy cô lại sợ hãi bỏ chạy, cho dù cô chẳng có doạ dẫm gì.

Cô định chờ đến tối để đi theo hắn tìm nguyên do.

Lâm Du sau khi thực hiện kế hoạch thất bại, cô ta vô cùng sợ hãi, vội vàng cuốn gói định chạy trốn, nhưng chưa kịp đi được vài bước thì Vương Triết Hạo tìm đến.

"Anh...tới đây làm gì?"

Chưa kịp nhận được câu trả lời, Lâm Du bị hắn lao vào tát túi bụi.

Hắn vừa tát vừa chửi bới cô ta thậm tệ vì dám làm hỏng kế hoạch của hắn.

"Con đ* này, mày không phá tao thì mày không sống nổi hả? Tao chỉ muốn vớt vát lại chút cơ hội, vậy mà mày cũng muốn nhúng tay vào.

Chết đi con ch*!"

"Cơ hội!? Ha ha, mày đúng là thằng khốn vừa ngu vừa đần.

Lục gia không xử lí mày đã là phúc của mày rồi, còn muốn họ cho cơ hội để làm lại.

Mày mơ à?"

Hai bên chẳng ai thua ai, cứ thế đấm đá chửi bới nhau thậm tệ.

Sau cùng họ cũng dừng lại khi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài.

Chẳng cần nói cũng biết, người của Lục gia tới rồi.

"Tất cả là tại cô đó con khốn!"

"Câm miệng đi! Anh muốn chết cũng đừng lôi tôi vào."

"Giờ làm sao đây?"

Lâm Du ngẫm nghĩ một lúc.

Cô ta chẳng còn chỗ nào để đi, đáng nói hơn là trong người chẳng có một xu chứ đừng nói đến việc chạy trốn.

Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng, cô ta vẫn quyết định lợi dụng Vương Triết Hạo.

"Nếu anh cho tôi theo, ngay bây giờ chúng ta sẽ thoát khỏi đây.

Thế nào?"

"Được."

Bây giờ muốn nghĩ cũng không được, giữ mạng mới là quan trọng.

Vương Triết Hạo ngay lập tức đồng ý.

Cả hai nhảy qua tường rào, nhanh chóng đi ra một lối tắt trong một con hẻm nhỏ rồi hoà vào dòng người nơi đường lớn tấp nập, thành công trốn thoát khỏi sự truy bắt của đám người Lục gia.

Bọn họ đến nơi ở của Vương Triết Hạo hiện tại.

Đó là một khu chung cư cũ đang xây dở, chỉ có vài căn phòng ở hai tầng dưới cùng là đã hoàn thiện.

Nhưng vì lí do gì đó mà nơi này bị dừng thi công, trở thành nơi cư ngụ của đám người vô gia cư và thành phần nguy hiểm trong xã hội.

Lâm Du nhìn xung quanh mà nhăn nhó mặt mày, Vương Triết Hạo mới nói xéo cô.

"Muốn ở chỗ tốt thì cứ đến mà cầu xin đám kia đi."

"Hừ!"

Bước vào căn phòng xập xệ bẩn thỉu, Lâm Du đi vào đến giữa căn phòng thì cảm thấy dưới chân lạ lạ.

Không phải là sàn gạch, mà giống như một tấm gỗ ép đặt lên khiến nó bấp bênh vậy.

"Ở yên đây, tôi ra ngoài kiếm chút đồ ăn."

"Tôi..."

"Không muốn dẫm phải kim tiêm thì đừng có chạy lung tung."

Nghe vậy thì Lâm Du tái mặt.

Chờ hắn đi ra ngoài, cô ngồi xuống lần mò lật tấm ván gỗ lên.

Dưới đó là một cái hố, có vài ba bọc ni lông lớn màu đen chồng chất lên nhau.

Cô thử mở một cái ra xem thì giật mình ngã ngửa.

Trong bọc là vô số những cục tiền mệnh giá lớn nhất, cô ta toát mồ hôi.

Đừng nói mấy cái bọc còn lại cũng là tiền đấy.

Cô ta vội vàng đậy miếng ván gỗ lại, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Nếu có số tiền lớn như vậy, hắn còn phải khổ sở ở lại đây làm gì chứ.

Vương Triết Hạo quay về với hai cái bánh bao, ném cho Lâm Du một cái.

"Tiền đâu mà anh mua?"

"Hỏi lắm thế.

Không ăn thì đưa đây."

"Tiền ở dưới này đúng không?"

Lâm Du dẫm dẫm chân xuống sàn làm hắn khựng lại.

Vương Triết Hạo cũng không giấu giếm mà cười khẩy.

"Phải.

Nhưng tất cả đều là tiền giả."

"Hả!??"

"Cô nghe rõ đây.

Cô đã chọn đi theo tôi thì tốt nhất nên giữ mồm giữ miệng, nếu thành công thì chúng ta sẽ trốn thoát, còn được ăn sung mặc sướng.

Còn nếu không..."

"Thì sao?"

"Tôi với cô đồng quy vu tận."

Lâm Du nuốt nước bọt.

Đâm lao thì phải theo lao, cô ta cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.

"Anh nói đi."

"Một phần tôi sẽ nhờ người đem bán ra chợ đen.

Số tiền đó cũng đủ để cao chạy xa bay rồi.

Còn một phần...tôi sẽ dùng để trả thù bọn chúng."

"Trả thù!? Bằng cách nào?"

"Cô không cần phải biết.

Yên phận cho tốt đi."

Lâm Du cũng chẳng chịu tin.

Cô ta biết kế hoạch này của hắn tám chín phần sẽ có rủi ro.

Hắn nghĩ Lục gia sẽ để hắn trót lọt mà đen tiền ra chợ đen bán sao? Bộ tưởng bọn họ không có mặt trong giới hắc đạo chắc.

Cô ta bắt đầu suy tính đường lui cho mình, càng sớm thì càng an toàn.