Tuy hôm qua lúc làm xong Triệu Lỗi đã giúp tôi vệ sinh, bôi thuốc rồi nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy thì tôi vẫn đau nhức cực kỳ, hai chân không thể khép lại, cũng hơi sốt nhẹ nữa. 

Triệu Lỗi trầm mặc chăm sóc tôi, ai không quen biết anh có khi còn tưởng anh đang bực bội, nhưng tôi biết anh là đang áy náy bản thân sơ suất khiến tôi bị thương. 

Lúc anh lấy khăn lau mặt cho tôi, tôi bật cười và trêu anh: “Sao mặt anh đen thế, cứ làm như tôi thiếu nợ anh vậy.” 

Anh vẫn không buông giãn đôi lông mày nhíu chặt, hồi đáp: “Cậu không cần phải dùng cách này để an ủi tôi.”

Tôi đưa tay vỗ vỗ gương mặt anh, cười khà khà nói: “Tôi đã hy sinh nhiều như vậy rồi, sau này lên giường anh nhớ phải thoải mái chút ít đấy nhé.” 

Anh giúp tôi lau mặt xong, cúi xuống đo nhiệt độ trên trán cho tôi, rồi đáp: “Sau này em muốn làm gì thì làm.”

Tôi bật cười nhìn anh bước ra khỏi phòng ngủ, trong lòng nghĩ đến bao nhiêu cảnh tượng, nhưng tiếc là đêm qua tự mình làm hỏng mình nên đêm nay không làm được gì rồi. 

Tôi không quan tâm tình cảm Triệu Lỗi dành tôi là gì, cho dù là lòng biết ơn, áy náy hay thậm chí chỉ đơn giản là một thói quen thì cũng thế cả.

Vì dựa vào sự hiểu biết của tôi về anh, đời này anh nhất định sẽ không thể rời bỏ tôi, như vậy đã là đủ rồi. 

Thành thật mà nói, ai biết được tình yêu là gì?

Lúc đó là khoảng 2 giờ chiều, khi đã bắt đầu hạ sốt rồi, tôi đuổi anh tới công ty làm việc —— anh vừa mới về, chắc là bận lắm đây. 

Triệu Lỗi đi ra rồi lại vòng về hai lần, một lần là vì anh quên bôi thuốc phía sau cho tôi, một lần là vì anh quên laptop.

Tôi cười nhạo anh bị tối qua kích thích nên hoang mang lo sợ rồi, nhưng anh vẫn làm việc rất đâu vào đấy, không hề sai sót.

Lần thứ hai anh đóng cửa rời đi, tôi dứt khoát cởi quần áo chuẩn bị đánh giấc chiều. 

Ai ngờ vừa cởi sạch thì lại có người nhấn chuông cửa, thế là tôi đành phải đứng dậy mặc quần vào, thắc mắc không biết Triệu Lỗi có để quên gì không mà lại không mang theo chìa khóa.

Trong suốt quá trình, tôi đã mắc phải một sai lầm ‘trí mạng’ —— không có liếc mắt nhìn hệ thống giám sát ở cửa để xác nhận người đến.

Vì vậy, khi tôi cởi trần bước đến phòng khách với đôi chân không thể khép lại, tôi thấy ngoài cửa là một đống người —— anh hai, mẹ tôi, và cả Phương Thục Nhã nữa. 

Nhất thời, chúng tôi cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ chặn cửa, không ai lên tiếng.

27.

2

Tôi xanh mặt nhìn anh hai, anh hai cũng xanh mặt trừng tôi. 

Anh nhìn xuống bộ ngực đầy vết răng và vết cắn của tôi, tôi cũng nhìn xuống hai núm vú sưng tấy, đã bị cắn rách cả da của mình..

truyện ngôn tình

Tất cả mọi người đều không nói nên lời.

Trong phút giây bối rối, người phá tan cục diện bế tắc là người mẹ dày dặn kinh nghiệm của tôi.  

Vì đã lớn tuổi lại còn phải kéo theo vali hành lý —— chắc là vừa mới xuống máy bay, nên bà không đi đôi giày cao gót 10cm mình yêu thích mà là một đôi bốt da ngắn đế mềm tùy chỉnh.

Bà đẩy tôi ra, ‘cộp cộp’ đi vào, đặt mông ngồi lên ghế sô pha, khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: “Hai đứa đều ra đây ngồi đi, nói cho rõ mấy năm nay đã làm những gì,” Nói xong bà vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. 

Tôi liếc nhìn anh hai, trong lòng nói: Tôi dạo đây không lộ mặt, mẹ không chào đón cũng là chuyện bình thường, nhưng anh hai là như nào đây? Ông anh tôi bị bà nhìn như vậy thật là hiếm nha. 

Anh hai mất tự nhiên nhìn lại tôi, lách người vào trong, chân chó ngồi bên người mẹ, sau đó Phương Thục Nhã cũng lịch sự ho khan một tiếng rồi cũng theo vào.

Lúc đi ngang qua tôi, cô còn quay mặt qua cười với tôi một cái nữa chứ. 

Tôi co ngón chân lên tấm thảm lông dài, tự nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ khỏa thân ngủ nữa, dù chỉ bán khỏa thân trong bộ đồ lót cũng không.

Mọi người chưa kịp ngồi hết xuống sô pha tôi đã đóng sầm cửa, chẳng bận tâm hai chân vẫn còn đang run lẩy bẩy mà phi lên phòng tìm cái áo phông mặc vào, xong xuôi mới về lại phòng khách. 

Khi tôi ngồi xuống, một thảm kịch khác lại xảy ra, do mông đột nhiên chịu áp lực mà cảm giác ran rát dồn lên não khiến tôi bật ra khỏi ghế sô pha mà kêu lên một tiếng đau đớn.

Đợi tôi xoa mông và từ từ ngồi xuống lần nữa, Phương Thục Nhã đã dựa vào vai mẹ tôi, ôm bụng mà cười đến mức run rẩy.

Vẫn là câu nói đó, may mà tôi có tài diễn sâu, sắc mặt không đổi, bình tĩnh, tỉnh táo hỏi anh mình: “Sao hôm nay hai lại đến thế?”

Nguyên nhân sao lại chọn anh hai để hỏi là vì trong ba người đang ngồi đó, người tôi không sợ nhất chính là anh… Sau đó tôi phải thán phục lựa chọn của mình là vô cùng chính xác. 

Nghe vậy, mẹ tôi không thể ngồi yên, lập tức bắt đầu câu chuyện, tức giận bật ra những bí mật của anh hai.

Thì ra là anh hai và Phương Thục Nhã âm thầm qua lại với nhau, lại còn làm lớn cái bụng rồi.

Nhưng cũng không biết hai người nghĩ như nào mà quyết định sinh con thôi chứ không kết hôn.

Càng tệ hơn nữa là chuyện Phương Thục Nhã mang thai đã đến tai Phương Quân Lương rồi. 

Người làm anh mà tự dưng nghe được chuyện em gái mình như thế thì cho dù người trong cuộc nghĩ như thế nào, phản ứng đầu tiên vẫn sẽ là vơ lấy điện thoại gọi cho phụ huynh của “nhà trai không chịu trách nghiệm”, thế là mẹ tôi lập tức đại giá quang lâm đến “dò xét thật hư ra sao”. 

Nghe họ nói xong, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, toàn bộ sự việc thực ra chẳng liên quan gì đến tôi, mẹ tôi chỉ muốn về gặp con trai út thôi, tiện thể “cả nhà” cùng nhau ăn bữa cơm. 

Tôi vô cùng buồn bực mà nghĩ: Mấy người này không thể làm cú điện thoại trước được à? Dù tôi không ở công ty thật nhưng nhỡ đâu cũng không không ở nhà thì sao? Họ không sợ đến tìm gặp lại thành công cốc à? 

Có lẽ nghe tin sắp được ôm cháu nên mẹ tôi vui đến lóa mắt rồi, mà anh hai với Phương Thục Nhã thì thấy phụ huynh về cái là trong lòng chắc cũng hãi hùng lắm. 

Cuối cùng, dưới sự đe dọa của anh hai, tôi gọi điện cho Triệu Lỗi, bảo anh tối nhớ về nhà cùng gia đình tôi ăn cơm. 

Anh hai chắc đang định tìm mục tiêu để đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ thôi. 

27.

3

Cơm tối cũng coi như cả chủ cả khách đều vui.

Mẹ tôi quả là người quanh năm suốt tháng giao thiệp đủ loại người, nên với vô số chủ đề, cách mô tả dí dỏm và hài hước, bà đã có thể khiến cho Triệu Lỗi vốn thấp thỏm không yên thả lỏng khá nhiều.

Anh hai thì vẫn không thèm cho Triệu Lỗi chút sắc mặt tốt gì.

Chắc là do dấu vết khắp người tôi khiến lòng anh không yên nổi, lại còn khiến anh phải nhìn nhận lại Triệu Lỗi —— đứa em trai mình cưng chiều, bảo vệ từ bé đến giờ mà người ngoài không chút “thương tiếc” gì cả, trái tim bằng kính cường lực của anh hai có lẽ đã vỡ tan tành rồi.

Lúc giải tán, mẹ tôi cực lực phản đối chuyện anh hai tiễn bà về nhà cũ, ý là giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của anh là phải chăm sóc Phương Thục Nhã cho thật tốt.

Bởi vậy, nhiệm vụ đưa bà về đương nhiên là của tôi và Triệu Lỗi. 

Trên đường đi, tôi ngồi cùng mẹ ở băng ghế sau và trò chuyện, còn Triệu Lỗi thì phụ trách lái xe.

Trước khi sống lại, tôi chưa từng biết phải nói chuyện với người mẹ khôn khéo, giỏi giang lại hơi có vẻ lạnh lùng của mình như thế nào.

Nhưng mấy năm nay, sau khi mẹ và bố về hưu, mọi người bắt đầu có thời gian hòa hợp với nhau, tôi mới dần dần phát hiện thật ra bà là người ngoài lạnh trong nóng, thường xuyên xụ mặt, lại thỉnh thoảng có một khiếu hài hước lạnh lùng.

Trong thời gian phụ giúp gia đình ở Mỹ, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự dịu dàng của mẹ, mẹ sẽ để tôi thức khuya làm việc, sẽ không làm phiền tôi khi có chuyện, nhưng một khi tôi đã xong hết việc rồi, bà sẽ dành thời gian ra xoa bóp toàn thân giúp tôi thả lỏng, thậm chí còn đăng ký các khóa học về thực phẩm và dinh dưỡng, và chia khẩu phần ba bữa một ngày theo vóc dáng và sức ăn của tôi.

Sau một thời gian, cũng không biết thân thể có khá hơn không, nhưng bố tôi thì thèm thuồng, ghen tị không thôi, bắt đầu đòi hỏi phúc lợi công bằng. 

Lần này, bà đang ngồi trong xe, ngay phía sau Triệu Lỗi, kể cho chúng tôi nghe chuyện về anh hai và Phương Thục Nhã, cũng như chi tiết lần Phương Quân Lương hổn hển gọi điện thoại để hưng sư vấn tội* —— lúc ăn cơm tối có cả hai người trong cuộc nên nếu nói tới chuyện này thì bà thấy hơi mất lịch sự —— chuyện nghe buồn cười thật sự, mới mấy câu đã chọc tôi cười ngả nghiêng, Triệu Lỗi ngồi phía trước cũng ‘he he’ bật cười.

Chúng tôi thật sự khó có thể tưởng tượng được là người uy nghiêm lại hoạt bát như anh hai mà cũng sẽ có ngày cúi đầu xin tha, chờ người tới giáo huấn. 

(*) 兴师问罪: tức giận dẫn người tới cửa hỏi tội

Được rồi, đó là cậu cả của bà, bà thích nói gì thì nói… Chúng tôi có quyền được hưởng lợi.

Cuối cùng cũng đến khu nhà cũ, lúc chuẩn bị xuống xe, nhân lúc Triệu Lỗi không để ý, mẹ kéo tay tôi, nhếch mép cười như một cô bé tinh nghịch nói: “Chuyện hai đứa yêu nhau mẹ không xen vào, nhưng con phải biết, cho dù là lúc nào con cũng có thể về, về bên mẹ con nhé.” 

Tôi nhìn mẹ mở cửa bước vào nhà, lòng biết ơn mẹ vô cùng. 

Suốt một buổi tối, bà chẳng nhắc gì đến chuyện mình thấy buổi chiều, chỉ vừa điều chỉnh không khí vừa yên lặng quan sát nhất cử nhất động, mọi lời ăn tiếng nói của Triệu Lỗi.

Tôi hiểu bà, biết bà mới vừa thấy tôi như vậy trong lòng hẳn đã suy nghĩ trăm mối, nhưng cuối cùng bà lại vẫn chọn kéo tay tôi, ranh mãnh nói một câu đó rồi thôi. 

Ý tứ trong lời ấy rất rõ ràng —— Tôi có thể sống theo bất kỳ cách nào tôi thích, ngay cả khi nó là chuyện kinh hãi thế tục, bà vẫn mãi sẽ là chỗ dựa cho tôi. 

Trên đường trở về, vì nhiệt độ thích hợp nên Triệu Lỗi mở cửa sổ xe, buổi tối gió thổi qua mang theo chút ẩm ướt ban đêm.

Nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, tôi nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua cùng với tất cả mọi chuyện trong quá khứ, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm xúc, quay đầu mỉm cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc lái xe của Triệu Lỗi, nói: “Triệu Lỗi, chúng ta kết hôn đi.” 

Đêm đó, chúng tôi gặp tai nạn ô tô đầu tiên trong đời của Triệu Lỗi nhưng cũng chỉ có phần cản trước thân xe và những tảng đá xi măng bên đường là bị phá hủy mà thôi. 

Lời cuối sách:

Hai năm sau, cử hành hôn lễ xong, tôi và Triệu Lỗi về nước. 

Theo yêu cầu kiên trì của anh, nhân ngày giỗ của người thọt, chúng tôi đến tảo mộ cho anh ấy. 

Dưới bóng cây, bức ảnh trên bia mộ của người thọt đặc biệt dễ thấy —— một bộ quân phục cảnh sát, gương mặt anh đẹp trai mà tràn đầy năng lượng, nụ cười kia cũng nóng rực như ánh nắng trên đầu, có thể nói là khác hẳn với vẻ u ám và im lặng mà tôi vẫn thường thấy ở anh ấy. 

Triệu Lỗi châm điếu thuốc trước mộ anh, nghiêm nghị nói: “Người anh em, hãy yên nghỉ đi!” 

Tôi nhận ra một bóng người quen thuộc trong bóng cây từ xa.

Nếu tôi không nhìn nhầm thì đó hẳn là em họ tôi, Lý Thanh Viễn.

Đáng lẽ ra năm nay cậu ấy chưa được thả ra, nhưng chắc là vì thành tích tốt trong tù nên được mãn hạn tù sớm.

Thế nhưng cậu đi ra thì còn có thể làm gì đây? Người nhà và người yêu đều đã không còn nữa, tôi không biết đến cuối đời, cậu ấy sẽ có cảm xúc gì, nhưng chắc chắn sẽ chẳng phải là hạnh phúc đâu. 

Hết..