Thành phố G là thành phố ven biển, ngoại trừ mùa hè hơi nóng và ẩm hơn một chút thì khí hậu quanh năm khá thích hợp để sinh sống.

Chúng tôi không chuyển về khu nhà cũ.

Anh hai tôi có hai căn hộ 2 tầng trong cùng một khu ở trung tâm thành phố, anh ở một cái, còn lại để tôi và Triệu Lỗi ở.

Tôi nắm lấy vai anh, liên tục chảy nước miếng mà hỏi anh tại sao hai anh em chúng tôi không thể ở nhà đối diện (một thang, hai nhà), anh đẩy tôi ra và nói: “Giúp việc thì em tự dùng tiền mình mà thuê, đừng có không có việc gì lại tới tìm hai.” Thiệt vô tình, lại chê tôi phiền.

Triệu Lỗi chuyển tới thành phố G muộn hơn tôi hai ngày.

Phần lớn đồ đạc thuê người chở đi trước cũng đến nơi và được sắp xếp xong nên anh chỉ cần mang theo chút đồ đạc cá nhân.

Vừa vào tới cửa, anh quả nhiên đã ngỡ ngàng thấy rõ —— lúc đến thăm thú thành phố G, anh mới chỉ đến xem để biết nhà mà thôi.

Bởi vì bên trong vẫn còn đang trang hoàng nên anh chỉ xem được bản kế hoạch, mà hình vẽ thì làm sao so sánh được với thực tế.

Bản thiết kế và công trình của ngôi nhà đều do kiến trúc sư chuẩn thực hiện, sử dụng đội ngũ thiết kế và trang trí bậc nhất, đặc biệt là xây cho hai người ở nên vượt xa chung cư ở thủ đô thời tôi còn là sinh viên.

Điều tôi hài lòng nhất là bên cạnh phòng ngủ có một phòng tắm rất rộng lớn có dẫn ra bên ngoài mà bên thiết kế cho làm.

Ngoại trừ bồn sục hình tròn khổ lớn cùng với phòng tắm hơi, gian phòng đối diện còn có cái hồ nhân tạo.

Ở phía không có tường còn có lắp kính đổi màu được điều khiển điện tử từ sàn đến trần, có thể thay đổi màu bằng cách nhấn điều khiển từ xa để bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, vừa cho view đẹp rộng rãi, vừa bảo trì quyền riêng tư của người dùng. 

Vào đêm Triệu Lỗi đến, tôi đè anh lên tường kính của phòng tắm làm một lần.

Tại thời điểm dương v*t của anh bị ép vào kính mà bắn ra, tôi ác ý ấn vào điều khiển từ xa để làm cho kính trong suốt.

Vì là ban đêm nên chúng tôi bật đèn gương màu cam.

Nếu có ai đang đi qua cầu thang vào lúc này, chỉ cần sơ ý nhìn lên thôi thì nhất định sẽ nhìn thấy thân thể trần trụi của Triệu Lỗi đang cao trào, mức độ nhận thức này khiến cái lỗ phía sau của anh lập tức quấn chặt, cực kỳ thoải mái. 

Trong bốn tháng đầu, ai nấy cũng bận rộn chạy qua chạy lại hai đầu thủ đô và G.

Bởi vì việc dời trụ sở không phải chỉ là chuyển văn phòng, mà chúng tôi lại làm gấp như vậy nên có một đống thứ phải xử lý như là thuê địa bàn, thay đổi chức vị, điều động nhân sự, mấy chuyện này cũng ít nhiều ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh của công ty.

Bởi vậy thời gian ở nhà mới cũng không nhiều, thậm chí là chúng tôi còn ở nhà trọ cũ ở thủ đô nhiều hơn. 

Trong thời gian đó, chúng tôi cũng đã hoàn tất việc chuyển giấy phép Bắc Kinh và các thủ tục cấp giấy phép G cho hai chiếc xe, rồi lại cho người hỗ trợ chuyển từ Bắc Kinh sang thành phố G. 

Triệu Lỗi để lại con Poussin cũ ở thủ đô để dự phòng, ở thành phố G thì anh sẽ lái con Passat của tôi, mà tôi thì sẽ lái con Touareg mà anh mua tặng.  

Thành thật mà nói, hai chúng tôi đều chẳng quan tâm đến xe hơi.

Triệu Lỗi có khi còn đã từng sử dụng tất cả các loại phương tiện giao thông đường biển, đường bộ và đường hàng không rồi.

Trong mắt anh, xe nào thì cũng chỉ là xe thôi; mà tôi thì kiếp trước có con nào ngon ngon cũng đều đã lái chán rồi, giờ nhìn chúng nó chỉ thấy đốt tiền thôi. 

Mãi cho đến bốn tháng sau thì mọi thứ mới gần như ổn định, dù việc di chuyển vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, vậy nên chúng tôi cũng chẳng cần phải chạy qua chạy lại suốt nữa, chính thức định cư tại thành phố G. 

Chúng tôi bắt đầu dành thời gian để thăm thú đường xá xung quanh, cũng như các tiện ích cuộc sống và vui chơi giải trí.

16.

2

Trụ sở mới của công ty tôi và Triệu Lỗi tương tự như khi chúng tôi ở Bắc Kinh, rất gần nhau, đều trong cùng một khu thương mại.

Do quy mô của hai công ty ngày càng được mở rộng nên chúng tôi tranh thủ bán hoặc cho thuê toàn bộ tòa nhã cũ. 

Mùa thu ở thành phố G vẫn còn hơi oi bức, một đêm nọ, tôi và Triệu Lỗi tình cờ đi làm sớm nên cùng nhau đi siêu thị, chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ, cả hai đã vã hết mồ hôi hột.

Trong thang máy, tôi không thể không ngửi thấy mùi hương đặc biệt của Triệu Lỗi, thế là tôi bèn đè lên người anh, há miệng liếm mồ hôi chảy ra từ chóp mũi anh, sau đó đưa tay giở trò với anh.

Vì anh đang phải hai tay xách đầy túi tắm nên không cách nào có thể đẩy tôi ra, chỉ có thể dựa vào gương thang máy mà mặc tôi làm loạn thôi. 

Khi thang máy dừng ở tầng nơi chúng tôi ở, Triệu Lỗi đã có chút tiến nhập trạng thái rồi.

Anh hơi lè lưỡi mặc tôi thoải mái liếm mút. 

Tôi tiếp tục nhấn nút mở cửa để giữ cho cửa thang máy mở, nhưng lại mãi vẫn chẳng muốn để Triệu Lỗi đi.

Ba phút trôi qua? Hoặc có khi là năm phút, tôi thấy mình đã cứng đến độ sắp không thể không làm ngay trong thang máy rồi thì mới chép miệng chậc lưỡi, thả Triệu Lỗi ra, để anh ra ngoài.

Nhưng Triệu Lỗi vừa bước ra khỏi cửa thang máy đã chặn ngay lối vào, lúc đó tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, bước tới vỗ “bốp” vào cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên của anh một lần nữa; anh lúc này mới bước về phía trước một bước để tôi có thể ra khỏi thang máy.

Khi tôi đi vòng qua bên tay trái anh từ phía sau, tôi thấy anh đang nhìn một thanh niên đeo kính.

Thậm chí qua thấu kính của người đó, tôi có thể cảm nhận được biểu cảm trong đôi mắt cậu ta đang nhìn Triệu Lỗi có một cảm xúc không thể giải thích được.

Bởi vì ấn tượng về đêm hôm đó rất sâu sắc, mặc dù đã diễn ra rất lâu và trong lúc đó cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi vẫn là có thể nhớ lại ngay lập tức —— tên nhóc trước mặt, ở cửa nhà vệ sinh bệnh viện, đã nghe được tôi và Triệu Lỗi ân ái qua điện thoại. 

Tôi phớt lờ sự sững sờ của Triệu Lỗi, vươn tay nhéo cằm anh quay đầu về phía tôi, hôn một cái lên đôi môi hơi sưng đỏ vì vừa nãy bị tôi cắn trong thang máy, rồi lại đẩy đầu anh về chỗ cũ, buông tay ra đút vào túi quần nhìn người trước mặt mà ngả ngớn hỏi: “Hàng xóm à?” 

Nghe vậy, người nọ không trả lời, chỉ lạnh lùng dùng ánh mắt quét một vòng trên người tôi và Triệu Lỗi, sau đó im lặng rút chìa khóa ra mở cửa căn hộ bên cạnh.

Hiển nhiên cậu ta đi thang máy khác để lên lầu, cũng chính là hàng xóm của chúng tôi.

(Một tầng có hai hộ: một thang bộ, hai thang máy mỗi tầng, ở giữa là một hành lang nhỏ.)

Khi người đó đóng sầm cửa lại, Triệu Lỗi mới hoàn hồn, xoay người bước tới cửa căn hộ của chúng tôi, ra hiệu cho tôi lấy chìa khóa mở cửa.

16.

3

Hai người qua loa sắp xếp đồ mua trong siêu thị rồi lần lượt đi tắm.

Tôi để Triệu Lỗi ngồi trên sô pha, bản thân thì vừa châm thuốc vừa nằm ngửa, gối đầu lên đùi anh, chuẩn bị để anh mở miệng giải thích chuyện ngoài cửa. 

Tôi nhìn Triệu Lỗi từ trên xuống dưới, hết lần này đến lần khác phun thuốc về phía anh mà anh thì lại chỉ ngơ ngác ngồi đó, khiến cho người xem cũng buồn bực hộ.

Thế nên tôi mở miệng ra lệnh: “Giới thiệu qua ‘hàng xóm’ của chúng ta đi xem nào.”

Lúc này anh mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn tôi trong chốc lát, thò tay đi sờ sờ cái trán tôi, sau đó mới mở miệng. 

Đúng như tôi đã mơ hồ cảm giác được khi vào cửa, người nọ quả nhiên là bạn trai cũ của Triệu Lỗi, tên Âu Hướng Dương. 

Phản ứng đầu tiên của tôi chính là: người kia không phải thiếu tiền chạy thận sao? Lấy tiền đâu ra mà sống tốt như vậy? Mấy tháng trước còn có thể đến khu VIP của bệnh viện nữa? 

Triệu Lỗi nói bao năm qua, anh cũng không biết Âu Hướng Dương có chuyện gì hay là sống như thế nào. 

Lúc ở câu lạc bộ làm trai bao, ăn uống ngủ nghỉ của anh đều là ở trong đó luôn.

Ngoại trừ những tình huống cần thiết, anh rất ít khi ra ngoài, cũng không liên lạc với người quen cũ, sống một cuộc sống hoàn toàn khép kín. 

Đây cũng là lý do tại sao hai năm đó anh không bị giết chết.

Mặc dù đám người kia sẽ tiêu tiền để đến tra tấn anh, nhưng vì nể mặt câu lạc bộ nên vẫn phải để anh sống. 

Sau khi ‘giải nghệ’, anh thỉnh thoảng sẽ gặp phải người quen cũ, cũng đành phải nhận tin Âu Dương Hướng đã rời Bắc Kinh nhưng không biết đi đâu. 

Tôi thấy hai hàng lông mày anh co lại thật chặt, nỗi lòng rất loạn, bèn nhấc nửa điếu thuốc vừa hút mấy hơi, nhét vào đôi môi đang hé mở của anh mà bắt anh phải hút hai nhát.

Thành thật mà nói, tôi biết quá khứ của Triệu Lỗi, nhưng cũng là từ miệng của người khác chứ chưa từng nghe anh trực tiếp nhắc đến cái gọi là bạn trai cũ bao giờ.

Thậm chí người ta méo mó ra sao, họ tên là gì tôi còn chẳng nhớ rõ.

Nghĩ đến vừa rồi chính mình vào cửa nhìn thấy Triệu Lỗi nhìn tên họ Âu kia mà vẻ mặt phức tạp, thế là lửa giận trong bụng lập tức bốc lên, thật là khó hiểu mà. 

Rút điếu thuốc ra khỏi miệng Triệu Lỗi, tôi hớp mấy hơi cuối cùng rồi hỏi anh: “Họ Âu giờ ở ngay bên cạnh chúng ta, xem ra còn tình cảm với anh đấy.

Anh tính sao đây?” 

Triệu Lỗi nhìn tôi chằm chằm, cúi xuống, hôn lên trán tôi, không nói gì.

Tôi duỗi tay ra, dùng lòng bàn tay ấn vào gáy anh, không cho ngồi thẳng lại mà hôn trả anh: “Thật đúng là một đôi nghiệt duyên —— Thân thể anh tôi cũng chơi kha khá rồi, nếu họ Âu muốn quay lại với anh thì cứ bàn bạc với cậu ta.

Công ty kia coi như là tiền công mấy năm nay anh hầu giường tôi nên anh có thể giữ lại.”

Triệu Lỗi đột ngột tách khỏi tay tôi, anh ngồi thẳng lưng, cúi đầu khóa mắt nhìn tôi, cau mày hỏi: “Cậu không muốn tôi nữa sao?”

Tôi thấy phản ứng của anh lớn như vậy, liền thích thú sờ sờ bụng anh trêu chọc: “Trừ phi anh thêm nhiều thủ đoạn trên giường hơn.”.