Tôi không có thói quen uống rượu, xin lỗi cô!

- Thôi nào Diệp tiểu thư..

Thấy bạn mình bị chèn ép, Dương Thần khẽ cau mày, sau đó thì tiến lên nâng lấy ly rượu của mình cụng vào ly của Hà A Kỳ, tiếp đó là mỉm cười nói.

- Tôi thay Khả Như uống với cô một ly.

Nói xong liền uống cạn ly rượu.

Nhìn Dương Thần ngầu như vậy, Khả Như không khỏi trợn mắt.

Cậu ấy uống rượu giỏi vậy sao?

- Vị này là...

- Tôi là Dương Thần.

- Ồ cũng là họ Dương sao? Diệp tiểu thư đúng là rất biết chọn nha! Không lấy được người này thì có người khác thay thế, đúng là cao thủ, tôi quả nhiên mở rộng tầm mắt!

Nhìn cái nhêch môi đắc ý của ai kia.

Sau đó lại liếc mắt nhìn đám đông xung quanh bàn tán.

Khả Như có thể dễ dàng nhận ra bản thân sau cùng cũng mắc vào cái bẫy của con rắn độc này....

Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Khả Như không biến sắc mà đáp.

- Tôi và cậu ấy là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện thường tình.

Uống thay một ly rượu cũng không có gì là lạ.

Hay là đó giờ, Hà tiểu thư không có bạn nên không hiểu được cảm giác này?

- Rượu cũng đã uống xong, chào hỏi cũng đã chào hỏi.

Bây giờ chúng tôi đi được rồi chứ?

Khả Như không đợi Hà A Kỳ đáp đã quay lưng, tiếp đó định cùng Dương Thần rời khỏi thì bỗng người sau lưng lại bất chợt lên tiếng.

- Cóc ghẻ thì mãi chỉ là cóc ghẻ mà thôi! Dù có nói ra những lời vàng ngọc cũng chẳng khiến mình thành thiên nga được! Ối trời, tôi chỉ đang nói đến một câu chuyện ngụ ngôn mà thôi, không có ý nói rằng Diệp tiểu thư là trẻ mồ côi đâu..

Tiếng nói vừa dứt, cả cơ thể Khả Như đã bất động.

Xung quanh lại bắt đầu ồn ào náo nhiệt.

- Thì ra là trẻ mồ côi sao...

- Nhưng không phải cô ta họ Diệp hả?

- Có thể là được nhận nuôi ấy?

- Con nuôi thì làm sao có thể bằng con ruột được chứ?

Những lời bàn tán xôn xao không ngừng vang lên khiến Khả Như không kiềm được sự đau nhói.

Đã từ rất lâu rồi, cô chưa từng rơi vào hoàn cảnh này...chỉ có lần đó...!là do cô gái này gây ra...

"*Cái gì, nó là trẻ mồ côi sao? Vậy mà còn tưởng nó là tiểu thư này nọ cơ chứ?"

"Nè A Kỳ, sao bây giờ cậu mới nói cho bọn tớ biết! Loại mồ côi như nó sao xứng được chơi với bọn mình chứ?"

"Tớ...tớ cũng chỉ mới biết mà thôi!"

"Thôi đi đi, đừng chơi với nó nữa, đúng là mấy đứa mồ côi nghèo hèn mà*!"

Nhớ lại hồi ức xưa kia, Khả Như liền không khỏi siết chặt tay.

Hà A Kỳ!

Cái nụ cười đó của cô ta, cả đời này cô cũng không tài nào quên được.

- Cô nói chuyện có thể giống với thân phận một chút hay không hả?

Thấy hai vai bạn mình khẽ run, Dương Thần liền không khỏi tức giận.

Chết tiệt!

- Sao đây Dương thiếu gia, tôi chỉ là thẳng thắng mà thôi! Chưa kể đến tất cả điều là sự...

Chát!

Chưa dứt lời, Hà A Kỳ đã phải lĩnh một cú tát đau điếng.

- DIỆP KHẢ NHƯ!

Cô ta căm phẫn, một tay ôm má nhìn chằm Khả Như như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Hà A Kỳ, cô đừng tưởng bản thân là con nhà danh môn liền chà đạp người khác! Diệp Khả Như tôi không phải là con chó thích quẫy đuôi đâu nghe rõ chưa?

Khả Như bây giờ tựa như một người hoàn toàn khác.

Đôi mắt ửng đỏ cố kiềm nén nước mắt, bàn tay cũng vì siết chặt mà từng chút run rẩy.

- Khả Như!

Thấy cô có chút không ổn, Dương Thần liền vội vàng lên tiếng.

- Chúng ta đi thôi!

Khả Như lắc đầu, sau đó nghiêng mặt nói với cậu.

- Con khốn! Ai cho mày đi hả?

Hà A Kỳ như phát điên mà giơ tay định đánh cô.

Chỉ tiếc cho cô ta, bàn tay chưa kịp dùng sức thì đã bị nắm lại.

- Hà A Kỳ, cô không hiểu lời tôi nói thì phải?

Dương Thừa Nam không biết xuất hiện từ lúc nào.

Vẻ mặt anh lạnh băng, bàn tay như muốn bóp nát xương tay của cô gái trước mặt.

- Đau....đau quá!

Hà A Kỳ r3n rỉ, bàn tay cô ta cứ như sắp đứt ra đến nơi.

- Hà tổng, nếu ông không dạy lại con gái của mình thì kế hoạch của chúng ta không cần thiết phải bàn.

Còn nữa, nếu không dạy cô ta, thì tôi cũng không phiền mà làm việc đó.

Anh lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang toát ra mồ hôi kia mà noi.

- Tôi..

- Dương Thừa Nam! Có phải anh bị mù hay thiểu năng hay không? Rõ ràng con nhỏ đó chỉ là một kẻ mồ côi tầm...

- HÀ A KỲ!

Choang!

Ly rượu trong tay Dương Thừa Nam vỡ nát.

Vẻ mặt anh lúc này không khác gì ác quỷ tu la chốn địa ngục.

- Tôi không muốn nhắc lại một lần nữa những gì mình đã nói!

Anh gằn giọng, cứ tựa như chỉ cần thêm chút nữa thì người trước mắt sẽ bị anh gi3t chết!

- Chúng ta đi thôi...

Nhìn qua cô gái nhỏ.

Trái tim Dương Thừa Nam khẽ trùng xuống.

Anh nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô rời khổ buổi tiệc trước cái nhìn đầy kinh ngạc của mọi người.

................

- Khả Như, vậy tớ về trước đây.

Thấy bạn mình ủ rũ, Dương Thần cũng phiền lòng lo lắng.

Nhưng ít ra cậu ấy có Dương Thừa Nam bên cạnh, do đó cậu cũng có thể an tâm phần nào.

Khả Như không biết có nghe lời cậu nói hay không chỉ thấy cô nhẹ gật đầu.

Sau đó chiếc xe đã lăn bánh rời đi.

Dương Thần khẽ thở dài, sau đó quay lưng định đi lấy xe thì nhìn thấy bóng người quen thuộc.

- Anh tiểu Nghi.....