-Tối nay hai đứa sẽ cùng bố mẹ đến nhà cô Hà nhé.-Mẹ nó thông báo.

-Cô Hà là ai vậy mẹ?-Mai hỏi.

-Đó là bạn thân của mẹ và bố.- Bố nó giải thích.

-Sao con lại không biết nhỉ?- Nó trầm ngâm.

-Bố mẹ vừa mới gặp lại họ cách đây mấy hôm, lúc nhỏ các con có gặp cô ấy rồi nhưng vì còn nhỏ quá nên không nhớ thôi.

-Hóa ra là vậy.- Nó gật đầu.

-Chiều nay con có hẹn rồi ạ, chắc tối không thể đi cùng mẹ được đâu.- Anh nó bây giờ mới cất tiếng.

-Con không thể sắp xếp được sao?- Ông Tuấn gấp tờ báo lại nhìn Minh.

-Con xin lỗi nhưng chắc không được đâu ạ.

-Vậy thì thôi, dịp khác gặp mặt vậy. Còn Mai, con nhất định phải đi cùng bố mẹ.

-Tại sao ạ?

-Bởi vì mẹ muốn con gặp họ.

Mai không hiểu lời mẹ nói nhưng cũng ậm ừ đồng ý.

Sau khi ăn sáng xong, Minh cùng Mai đến trường. Giờ vẫn còn khá sớm, Minh bèn lên sân thượng, nơi đây là nơi anh thích tới nhất, yên tĩnh và thoáng đãng.

Có tiếng bước chân từ phía sau, không cần quay lại anh cũng biết đó là ai.

-Không ngờ lại được gặp cậu ở đây, cậu tới sớm nhỉ?-Nhi tiến về phía Minh.

-Chẳng phải lúc nào cô cũng đi theo tôi sao, có gì mà không ngờ.- Anh lạnh nhạt.

-Tại sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng với tôi như thế?-Nhi có chút kích động nhưng vẫn tỏ ra bình thản.

-Tôi vốn đã thế, cô không cần phải quan tâm tại sao.

-Cậu...

-Tôi đi đây, đừng có mà bám theo tôi nữa đấy.

Minh nói xong rồi quay lưng đi thẳng, để lại Nhi một mình đang vô cùng giận dữ.

Nhi là một cô gái xinh xắn, học cùng lớp với Minh. Ngay từ ngày đầu gặp mặt ở lớp, cô đã thầm thương trộm nhớ anh nhưng anh lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần, Nhi không cách nào tiếp cận được huống hồ chi là thành đôi. Vậy mà bây giờ anh vì một con nhỏ mới vào trường mà thay đổi thái độ. Cô nhất định không cho phép, anh phải là của cô.

Mai đi đi lại lại thăm thú ngôi trường, sao nó thấy ngôi trường này nó đi mãi mà vẫn chưa khám phá hết. Mãi đi nó vô tình va vào một cô gái nào đó.

-Tôi xin lỗi.- Nó cúi đầu.

Ánh mắt cô gái kia nhìn nó, một tia nguy hiểm thoáng qua trong ánh mắt ấy.

-Không sao, là tôi va vào cô trước mà.-Cô gái kia nhoẻn miệng cười.

-Không có đâu ạ, là tôi va vào cô trước mới đúng.-Nó rối rít.

-Ha ha không sao mà.

-Vậy ạ, không sao là tốt rồi.-Nó ngẩng đầu lên, trước mặt nó là một cô gái xinh xắn.

-Em mới chuyển đến phải không?-Cô gái liếc nhìn bảng tên trên áo nó.

-Vâng ạ.

-Chúng ta kết bạn nhé.

-Sao ạ?- Nó tròn mắt, kể ra từ ngày đến đây nó vẫn chưa kết bạn được với ai, chỉ tại kẻ tâm thần đó.

-Em không thích sao?

-À không em rất vui, em tên là Mai.

-Chị là Nhi.

Cách đó không xa, Hoàng đang nghe điện thoại của bố

-Con sẽ về sớm, bố đừng lo.

Haizz, không hiếu tại sao hôm nay lại muốn cậu về sớm thế không biết, chắc có chuyện gì đây.

Chiều tối, Mai đã cùng bố mẹ đứng trước một căn nhà rộng lớn. Nó ngơ ngác như con nai vàng thuở nào trước vẻ đẹp hoành tráng của ngôi nhà.

-Ôi, bố mẹ có bạn giàu thế mà con không biết.

-Con ngạc nhiên à?-Bố nó nhìn nó.

-Có chút ngạc nhiên thật ạ.

-Các cậu đến rồi à.-Một người phụ nữ sang trọng cười nói

-Ừ, bọn mình đến rồi đây. Mai, chào cô đi con.

-Cháu chào cô ạ.- Nó lễ phép.

-Mai đây sao, cháu xinh thật đấy.

-Cháu cảm ơn cô ạ.

-Nào, mọi người vào nhà đi.

Bà Hà đưa mọi người vào trong, bên trong nhà khách, có một người đàn ông cương nghị đã chờ sẵn.

-Chào anh bạn.- Bố nó bắt tay ông Hưng.

-Chào hai cậu.- Ông Hưng tươi cươi đáp.

-Cháu chào chú ạ.- Nó tiếp tục công việc chào hỏi.

-Chào cháu.- Ông Hung mỉm cười nhìn nó.

Bất giác, nó cảm thấy gương mặt ấy quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi nhưng nhất thời không thể nhớ ra là ai.

-Mọi người nói chuyện đi, để tớ vào bếp chuẩn bị.- Bà Hà nói.

-Để tớ giúp cậu.- Mẹ nó cùng đi vào bếp với bạn. Nó xin phép rồi đi luôn vào bếp để hai anh bạn kia nói chuyện với nhau.

-Để con giúp với ạ.- Nó tươi cười.

-Được thôi, dù gì con cũng phải làm quen với nơi này chứ.- Mẹ nó nói.

-Là sao ạ?- Nó khó hiểu.

-Không có gì, con giúp cô rửa rau đi.

Nó từ từ trở thành một tay giúp việc thực thụ, nói chung thì nó cũng đảm đang nhưng chưa tới mức cao như mẹ nó, chỉ tạm được thôi nên những chuyện này không thành vấn đề gì cả.

Từ nhà khách vọng lên tiếng nói của một người nữa.

-Chắc thằng bé về rồi.-Bà Hà nói.

-Vậy sao?

-Ta ra xem sao. –Bà Hà kéo tay mẹ nó.

Nó cũng định đi theo nhưng nhận được chỉ thị của mẹ phải canh chừng nồi nước nên đành ngậm ngùi ở lại. Nghe tiếng cười nói có chút quen quen trong lòng nó nổi lên sự hiếu kì bèn lén lút chạy đến xem.

“Keng”

Chiếc muỗng trên tay nó rơi xuống sàn nhà thu hút mọi ánh nhìn của mọi người. Cạu con trai kia cũng nhìn về phía nó ánh mắt hiện rõ sự ngạc nhiên.

-Cháu không sao chứ?-Bà Hà chạy lại chỗ nó.

-Cháu... cháu không sao... Cháu xin lỗi ạ.-Nó lí nhí.

-Không sao là tốt rồi. Cháu ra đây nào.

Bà Hà kéo tay nó dẫn ra chỗ cậu ta đang đứng.

-Đây là Hoàng, con trai cô.

-Chào.-Nó nói cộc lốc.

-Chào.-Hoàng cũng chẳng kém.

Thôi, con đi thay đồ rồi xuống ăn tối.- Ông Hưng nhắc nhở.

-Ừ, con đi đi.- Bà Hà đồng tình.

Mọi chuyện tạm thời lắng xuống, còn Mai vẫn đang bất ngờ về sự trùng hợp này.

Hoàng bước xuống nhà, cậu mặc áo thun xanh, quần jean trông rất nam tính. Ở nhà thì lúc nào cũng lễ phép, nếu không gặp cậu từ trước chắc nó đã ngưỡng mộ cậu ta lắm. Đáng tiếc, nó đã nghĩ xấu về ai thì có làm gì vẫn là xấu(suy nghĩ hơi bảo thủ thì phải).

Mọi người bây giờ đang ngồi quay quần bên bàn ăn, bố mẹ nó ngồi đối diện với bố mẹ Hoàng, còn nó thì đương nhiên phải ngồi đối diện với tên đáng ghét đó.

Các bậc phụ huynh thì nói chuyện vô cùng vui vẻ, còn nó và cậu thì cứ đấu mắt với nhau. Một bên là đôi mắt tròn đen láy đầy tinh nghịch và bướng bỉnh, một bên là đôi mắt nâu đầy sức hút, ngạo mạn, ngang tàng. Hai đôi mắt ấy đang cố gắng đấu với nhau để giành phần thắng cho chủ nhân mình.

Mai lấy cốc nước bên cạnh, vừa uống vừa nhìn Hoàng, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

-À, nhân tiện hai đứa đã gặp nhau, ta bàn luôn chuyện hôn ước của tụi nó đi.-Mẹ nó đổi chủ đề.

“Phụt”

Nguyên ngụm nước nó đang uống không lưu luyến rời miệng nó bay sang mặt Hoàng làm cậu ta đơ toàn tập. Ôi, sao mẹ nó toàn nói những chuyện gây sốc lúc nó đang uống nước cơ chứ.

-Cháu không sao chứ, Hoàng, mau lấy khăn cho Mai đi.- Mẹ Hoàng lo lắng.

Nó vừa ho sặc sụa, vừa lắc đầu tỏ ý không sao để bà Hà không lo lắng, còn cậu ta thì cũng buộc phải rời đi để rửa mặt.

Sau khi đã qua cơn sặc, nó bắt đầu tiếp thu những gì mẹ nó nói lúc nãy.

-Mẹ nói hôn ước gì vậy ạ?

-Là hôn ước giữa con và Hoàng.

-Cái gì???- Nó và Hoàng đồng thanh, may mà bây giờ nó không uống nước.

-Chuyện này là thế nào?-Hoàng bình tĩnh nói.

-À, bố mẹ và bố mẹ Mai đã định ra hôn ước này từ khi bọn con còn nhỏ. Bây giờ hai đứa đã lớn nên cũng phải cho hai đứa biết để còn thực hiện.

-Nhưng...

-Hà này, cậu nghĩ ta có nên...

Chưa kịp để nó phản bác điều gì, mẹ nó đã cắt ngang lời nó. Rõ ràng muốn lơ đi ý kiến của nó mà, tức quá đi mất.

Suốt cả bữa ăn, nó chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn với uống nữa, người lớn cứ thay phiên nhau nói chuyện không để nó chen vào, rõ ràng là cố ý, nhất định là muốn ép nó mà.

Hoàng chán nản nhìn bố mẹ cậu, không ngờ họ lại làm như thế. Hôn ước với ai không biết nhưng sao lại là nó chứ. Đúng là ghét của nào trời trao của ấy mà. Không được, cậu nhất định không đồng ý, đường đường là nam nhi, chẳng lẽ lại chịu thua, không được, thà sống độc thân cả đời chứ không đời nào cậu cưới nó.

Bữa tối kết thúc, nó cùng bố mẹ ra về.

-Bố mẹ giải thích đi, rốt cuộc chuyện này là sao ạ?

-Như con đã nghe rồi đấy.

-Nhưng tại sao trước giờ bố mẹ không nói cho con biết?

-Thì chẳng phải bây giờ con biết rồi đấy thôi.-Mẹ nó thản nhiên.

-Con không chấp nhận.

-Không được.-Mẹ nó nói.

-Tại sao lại không được, mẹ làm thế là đang bắt ép con.

-Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Hoàng là người tốt mà.

-Cậu ta mà tốt, cái đồ tâm thần, lăng nhăng.

-Sao con lại nói thằng bé như vậy.

-Là con tận mắt trông thấy mà.

-Haizz, đúng là giống cả tính cách của Hưng thật- Bố nó nghĩ.

-Không nói nhiều, bố mẹ đã quyết định cả rồi.- Mẹ nó nói chắc như đinh đóng cột.

Trời ạ, thời đại nào rồi mà còn có chuyện này nữa hả trời.

-Bố, mẹ, con mới về ạ.

Anh nó bước vào nhà, vừa nhìn thấy anh nó như nhìn thấy cứu tinh của nó.

-Anh ơi, giúp em với.

-Có chuyện gì thế?

-Mẹ bắt em cưới.

-Hả???

-Không phải cưới mà là giới thiệu cho nó gặp mặt chồng tương lai.

-Như nhau cả thôi.- Nó phụng phịu.- Anh biết đó là ai không, là tên tâm thần đó.

-Ý em là...

-Đúng vậy.- Nó gật đầu.

-Bố mẹ à, con nghĩ chuyện này...- Anh nó hướng về phía bố mẹ.

Con không cần phải nói thêm gì đâu Minh, bố mẹ đã quyết định cả rồi.

-Nhưng bố mẹ cũng đâu thể biết được cậu ta có thật sự tốt với Mai hay không. Làm sao có thể an tâm giao nó cho cậu ta được chứ?

Lời nói của Minh có phần đúng, họ hiểu bố mẹ Hoàng nhưng còn Hoàng thì thật sự ra sao, họ vẫn chưa biết.

-Thôi được rồi, vậy hãy để tụi cho tụi nhỏ hai năm cấp ba, nếu lúc đó con vẫn không đồng ý thì mọi chuyện sẽ chấm dứt.- Bố nó lên tiếng.

-Nhưng...- Mẹ nó định nói.

-Em cũng đừng nên áp đặt tụi nó quá, phải để theo tự nhiên.-Bố nó khuyên nhủ.

Cuối cùng thì cũng có thể giải quyết được vấn đề. Nó tự tin sẽ không bao giờ hôn ước đó được thực hiện.

Trong lúc đó, bên nhà Hoàng:

-Con không đồng ý, nhất quyết không đồng ý, tại sao con phải cưới cô ta chứ.- Cậu đang tức giận.

-Vậy con hãy cư xử đàng hoàng cho mẹ xem nào.

-Con...

-Lúc nào con cũng chỉ biết chơi bời, làm sao bố mẹ tin tưởng con cho được.

-Vậy là bố mẹ là cách này để quản con sao?

-Đó chỉ là một phần thôi, một phần bố mẹ đã chọn Mai làm con dâu rồi, nếu con kiếm được một cô gái tốt hơn để mẹ ưng ý thì mẹ sẽ suy nghĩ lại.

-Mẹ nói vậy chẳng khác nào nói con chịu thua.

-Đó là do bản thân con thôi. Nếu con cư xử đúng đắn thì điều đó chẳng khó gì cả.

-Con nhất quyết không chấp nhận.

-Em à, để anh nói chuyện với nó.- Ông Hưng bước vào phòng.

-Được, vậy em đi đây.

Cánh cửa phòng đóng lại, ông Hưng ngồi xuống bên cạnh Hoàng.

-Tại sao con lại không thích con bé.

-Cô ta có gì để thích đâu chứ.

-Con không khám phá thì làm sao biết được cơ chứ.

-Đã không thích thì việc gì phải làm vậy.

-Nghe lời bố, hãy thử tìm hiểu con bé xem sao. Nếu sau hai năm mà con vẫn không chấp nhận, bố sẽ lựa lời nói với mẹ con.

-Bố hứa chứ.

-Một người đàn ông luôn giữ được lời hứa của mình.

-Vậy con sẽ thử.

-Đừng thử, hãy thật lòng, lúc đó con mới có thể nhận ra giá trị thật sự của một người nào đó.

-Vâng ạ.

-Con đi ngủ sớm đi.

-Con chào bố.

Ông Hưng đứng dậy và bước ra ngoài, vợ ông đang chờ ông.

-Mọi chuyện sao rồi anh?

-Hãy cho nó chút thời gian để tiếp nhận.

-Đành phải vậy thôi ạ.

-Em có nghĩ chúng ta làm thế là đúng không.

-Em cũng không biết nữa, có lẽ còn tùy thuộc vào duyên số nữa.

-Ừ, thôi, đi nghỉ sớm đi.