Bây giờ là 6 giờ sáng.

Nó bước ra khỏi phòng, mắt nhắm mắt mở, gương mặt ngái ngủ, đang định mở miệng gọi Minh thì phát hiện có ai đó đang đứng trước mặt mình. Nhìn dáng người thì không phải là anh Minh của nó, nó dụi mắt mấy lần cho tỉnh táo rồi nhìn lại lần nữa xem rốt cuộc đó là ai.

-Aaaaaa.....- Nó hét lên.

Hoàng thật sự đứng hình với thái độ và bộ dạng nó lúc này. Đầu tóc bù xù, gương mặt thì lem nhem, bộ đồ ngủ nhàu nhĩ, trông chẳng khác nào vừa từ chiến trường về, đã thế vừa mới gặp cậu đã hét toáng lên như thế. Thật muốn làm cho người khác hoảng sợ mà.

-Dừng.- Hoàng hét lớn lấn át tiếng nó.

Nó im bặt nhìn Hoàng từ đầu đến cuối, khi đã chắc chắn nó không nhìn nhầm nó mới cất tiếng hỏi

-Sao cậu lại ở đây?

-Tôi không ở đây thì ở đâu.-Thật tức chết mà, mới sáng ra mà đã bị sao thế không biết.

-Nhưng đây là...

Nó nhìn xung quanh. Hình như đây không phải là nhà nó. Nó định thần lại, suy nghĩ một chút.

-Đừng có nói là cô không nhớ mình đang ở đâu đấy nhé?- Hoàng nhìn nó chăm chú.

-À...- Nó bắt đầu nhớ lại mọi việc.

Đây là nhà của Hoàng, phát hiện ra mình ngớ ngẩn đến mức nào, nó cảm thấy xấu hổ kinh khủng, cả người bất giác nóng bừng lên. Nhìn lại bộ dạng của mình lúc này, thật sự muốn đập đầu vào gối  tự tử quá đi mất. Mai vội vội vàng vàng chạy lại vào phòng làm VSCN.

Dáng điệu của nó, cả những chuyển biến trên mặt nó Hoàng đều đã nhìn thấy hết. Cô gái này đôi lúc cũng đáng yêu thật đấy.

-Hai đứa có chuyện gì mà mới sáng sớm đã nghe hét ầm ĩ lên thế?- Thấy Hoàng bước xuống, bà Hà đã vội hỏi.

-Mẹ hỏi cô ta ấy.- Cậu ta dửng dưng.

-Có chuyện gì thế Mai?- Bà Hà hướng về phía Mai.

-Dạ không... không có gì ạ.

Nhớ lại lúc đó, nó không khỏi xấu hổ. Nó cúi đầu ngại không muốn nhìn ai cả.

-Không sao là tốt rồi, hai đứa ăn sáng rồi đi học.

Nó ăn qua loa rồi dọn dẹp một chút mặc cho bà Hà ngăn cản, xong xuôi nó mới đi học. Lúc nó bước ra khỏi nhà Hoàng thì thấy cậu ta đã đi một khoảng khá xa phía trước rồi. Mặc kệ đi, dù gì thì nó và cậu ta cũng không muốn có bất cứ quan hệ nào mà.

Vừa bước đến trường thì nó va vào Nhi. Đống sách trên tay Nhi bị rơi hết xuống đất.

-Xin lỗi- Nó vội nói, cúi xuống nhặt giúp.

-Không sao.- Nhận ra nó, Nhi dịu giọng lại.

-Em xin lỗi chị, lần nào cũng va vào chị cả.-Nó mỉm cười.

Nhi chợt nhận ra, nó mỉm cười trông thật đáng yêu và thánh thiện. Nếu nó không có quan hệ gì với Minh, chắc cô đã không có ác cảm với nó như vậy. Nhưng Minh là của cô, bất cứ ai cũng không được phép lại gần, nó là người Minh quan tâm, cô lại càng không thể để nó yên.

-Chị đã bảo không sao mà. Em vào lớp đi, chị đi đây.

Nhi nói rồi quay lưng đi, nó chẳng hiểu thái độ của Nhi, mà nó cũng chẳng hay suy nghĩ nhiều, đi vào lớp.

Có điều nó cảm thấy kì lạ là sao mọi người trong trường cứ nhìn nó vậy, bộ trên mặt nó có gì sao?

Nó bước vào lớp, yên vị tại chỗ ngồi của mình thì cảm thấy hình như có người nhìn mình, cả người nổi hết cả da gà. Nó quay sang bên cạnh, suýt tý nữa là đứng tim khi thấy Hoàng đang nhìn nó chằm chằm.

-Có chuyện gì sao?- Nó cảnh giác.

-Chuyện gì cô phải tự biết chứ.- Cậu ta nói mỉa.

-Không muốn nói thì thôi, tôi chẳng quan tâm.

-Cô bây giờ thì cần gì quan tâm đến ai, sợ rằng có nhiều người quan tâm cô quá thôi.

-Cậu nói thế là có ý gì?

-Chẳng có ý gì cả.

-Cậu không nói?

-Tôi chẳng có gì để  nói.

-Tốt, vậy thì im đi.- Nó lạnh nhạt buông một câu làm Hoàng tức điên.

-Tôi không nói thì người khác cũng nói.

-Nói chuyện gì?- Nó thật sự rất ghét kiểu nói úp mở của cậu ta, không thể nói thẳng ra được sao?

-Chuyện đó là việc của cô.

-Cậu chọc tức tôi đấy à?- Nó giận dữ.

-Tôi chỉ nói những chuyện tôi biết thôi.

-Được lắm, tôi tự tìm hiểu.

Nó tức giận bỏ ra ngoài, đáng ghét thật, nói như thế chi bằng tự nó đi timg hiểu còn hơn.

Loay hoay mãi cuối cùng nó lại đến bãi đất trống. Nhìn thấy Bảo đang ngồi trầm tư ở đó, mọi buồn bực tan biến hết, nó muốn chọc anh một chút.

Mai rón rén đi lại gần, cố gắng đi thật nhẹ nhàng để anh ta không phát hiện ra. Có vẻ như Bảo đang nằm ngủ, hai ắt nhắm hờ, nó thích chí nhảy tới định hù anh một cái, nào ngờ ý định còn chưa thực hiện được thì anh đã ngồi dậy. Nhất thời quá bất ngờ lại không kìm đà được nó bổ nhào luôn vào người Bảo.

Nhìn tư thế của hai người lúc này chẳng khác nào đang ôm nhau. Bảo nheo mắt nhìn nó một lúc lâu, nhìn gương mặt nó từ từ đỏ ửng lên trông thật sự rất đáng yêu.

-Em...em... xin lỗi.- Nó mấp máy môi nói nhỏ.

-Nhóc đang định làm gì anh đó?- Bảo thả nó ra.

-Em... em không có làm gì hết.

-Thật không?- Bảo cười nhìn nó.

-Thật... thật mà.- Không hiểu sao nó cứ nói lắp mãi.

-Nhóc làm gì phải căng thẳng như thế, không sao đâu.Ngồi xuống đây đi.

Bảo kéo nó ngồi xuống bên cạnh mình,  cô nhóc này thật sự đáng yêu quá đi mất.

-Nhóc có việc gì mà lại ra đây thế?

-Haizz, em không biết hôm nay tự dưng mọi người nhìn em như người ngoài hành tinh ấy.

-À, chuyện đó hả?- Bảo có chút trầm tư.

-Anh có biết chuyện gì không?

-Anh cho em xem cái này.- Bảo không trả lời nó mà đưa cho nó xem một đoạn clip ngắn trong điện thoại của mình.

-Cái gì đây ạ?- Nó khó hiểu nhìn anh.

-Em cứ xem đi.

Nó xem một lúc lâu, sau đó trả lại cho Bảo.

-Em thấy sao?

-Họ chụp ảnh tốt thật, anh cho em xin được không ạ?- Nó vô cùng hồn nhiên.

Bảo nghe nó nói xong mà không biết mình có nghe lầm không, chẳng lẽ nó cố tình không hiểu, hay ngốc tới mức xảy ra chuyện gì nó cũng không biết. Rõ ràng có người cố ý chụp hình nó cùng với Minh và cả Bảo ở cạnh nhau nhằm gây khó khăn cho nó với các nữ sinh trong trường, vậy mà nó đối với chuyện này lại vô cùng bình thản. Thật không hiểu nó đang nghĩ gì.

-Anh sao thế?

-Nhóc không thấy lạ sao?

-Anh đừng nói với em là vì cái này mà mọi người nhìn em như vậy nhé.

Cuối cùng thì nó cũng hiểu chuyện một chút, thấy Bảo không nói gì nó cũng đoán được phần nào.

-Thật là trẻ con quá đi mất.

Nó dửng dưng buông một câu làm Bảo shock tập hai. Hình như nó còn chưa hiểu lắm về tính chất của vấn đề, hay thực sự nó không quan tâm. Ôi, con gái thật khó đoán mà thấy nó lại càng khó đoán hơn, thật là đau đầu.