Sáng sớm cô bế Khải Trạch cùng Mẹ Lạc đi chợ để mua một ít đồ về nấu ăn, sẵn tiện sắm sửa một tí cho Mẹ Lạc.

Tiểu Khải Trạch thích thú không ngừng nghiên đầu nhìn ngó xung quanh.

“ Khải Trạch con muốn ăn gì nào? ” Mẹ Lạc nhéo má cậu bé một cái, mỉm cười đầy cưng chiều hỏi.

“ Tiểu Trạch muốn ăn sường xào chua ngọt của mẹ nấu ạ ” Khải Trạch hoạt bát trả lời, đây là món cậu thích ăn nhất vì mẹ cậu nấu rất ngon.

Cả Mẹ Lạc và Lạc Y Sương đều chiều cậu bé, mua món cậu bé thích, cả nhà cô xem Khải Trạch như là một tiểu bảo bối cần giấu đi vậy.

Lạc Y Sương ghé mua cho bà một số thướt vải mới, Khải Trạch miệng không ngừng ríu ra ríu rít bên cạnh cô và mẹ, cái gì cậu cũng muốn mua, nhưng Lạc Y Sương không có ý định chiều cậu một cách hư hỏng như vậy.

Bước đi gần đến cửa nhà đột nhiên Khải Trạch quay sang gọi cô “ Mẹ ơi! Sao chú người xấu kia lại ở trước nhà của bà vậy ”.

Lạc Y Sương theo lời cậu bé nói, liền ngước mắt lên nhìn về phía trước cửa nhà liền thấy Phương Hạo đỗ xe ở đấy, anh thông thả tựa người vào đầu xe chân bắt chéo, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô.

Mẹ Lạc cũng thấy anh nên tiến lên đi trước, bà đi lại gần Phương Hạo, anh liền gật đầu lễ phép chào bà, bà cũng không còn xa lạ, suốt hai năm qua anh đều như vậy, đều đến đây rất thường xuyên.

“ Đến chơi sao? ” Mẹ Lạc nhìn Phương Hạo hỏi.

“ Vâng con đến thăm hai người ” Phương Hạo mỉm cười đầy nhẹ nhàng đầy lễ phép.

Mẹ Lạc gật đầu mời Phương Hạo vào trong, Mẹ Lạc vừa bước qua cánh cửa Lạc Y Sương cũng không quan tâm đến anh mà bước theo phía sau nhưng lại bị Phương Hạo dùng tay ngăn lại.

“ Anh muốn gì? ” Lạc Y Sương ngữ điệu đầy lạnh lùng nhìn anh.

“ Anh chỉ muốn hỏi thăm em ” Phương Hạo trở nên rụt rè trước ánh mắt lạnh lùng của cô.

“ Chú người xấu không được ăn hiếp mẹ cháu ” Khải Trạch lúc này từ phía sau lưng Y Sương đột nhiên tiến lên chắn trước cô nhìn Phương Hạo nói.

Phương hạo nhìn xuống cậu bé nhỏ này, anh nhìn chăm chăm thằng bé, anh cứ cảm thấy nó có gì đó rất giống anh, anh cũng cảm thấy thằng bé rất đáng yêu.

“ Tiểu Trạch con vào trong với ông bà đi, mẹ nói chuyện với chú một chút ” Lạc Y Sương thấy anh nhìn chăm chăm Khải Trạch liền sợ anh nhận ra vội bảo thằng bé vào trong trước.

Khải Trạch rất ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lặng lẽ bước vào trong còn liếc xéo Phương Hạo một cái.

Lúc này cả hai mới thẳng thắng đối diện với nhau Lạc Y Sương nhìn thẳng vào ánh mắt của Phương Hạo không hề có ý định trốn tránh anh.

“ Phương Tổng mong lần sau đừng làm như vậy nữa, giữa chúng ta đã không còn liên quan từ rất lâu rồi ”

“ Anh biết anh sai rồi, là anh không tốt, là anh không hiểu chuyện làm tổn thương em, em cho anh một cơ hội được không? ” Phương Hạo nắm lấy tay cô giọng đầy ân cần tha thiết.

“ Anh thấy đấy tôi con trai của tôi, tôi cũng chỉ cần một mình thằng bé, nên là anh đừng như thế nữa ” Lạc Y Sương gạt tay anh ra khỏi tay mình, từng lời nói nhẹ nhàng của cô đâm thẳng vào ngực trái của Phương Hạo.

Cô lướt qua anh đi vào trong, Phương Hạo đứng nhìn bóng lưng của cô, bóng lưng mang đầy vẻ cô độc, anh nhất định sẽ cho cô thấy tình yêu của anh, nhất định khiến cô hiểu chỉ có anh yêu cô nhất, cũng sẽ bù đắp tất cả lỗi lầm lúc trước, nhất định sẽ cho cô một đời hạnh phúc.

Khải Trạch ngồi trong lòng ông ngoại lâu lâu lại lén ngước mắt nhìn Phương Hạo, ánh mắt dành cho anh là sự hiếu kỳ tò mò.

Trong thâm cậu bé cũng cảm thấy Phương Hạo rất đẹp trai, nếu ở bên mẹ cậu bé cũng rất xứng chỉ đáng tiếc là chú ấy là người xấu.

Phương Hạo trò truyện với ba Lạc lâu lâu cũng nhìn thằng bé, còn vô tình thấy cậu bé lén nhìn anh chăm chăm với ánh mắt sát khí, anh cũng chỉ biết cười trừ.

Ba Mẹ Lạc cũng mời anh ở lại ăn cơm, lần này có cô nên anh cũng không hề ngại ngùng mà gật đầu đồng ý, Lạc Y Sương cùng Tiểu Trạch ngồi đối diện anh, nhưng cô không quan tâm đến anh, cô chỉ chăm cho Tiểu Trạch xem anh như người vô hình vậy.

“ Mẹ ơi! Tiểu Trạch muốn ăn sường mẹ làm” Khải Trạch chỉ tay vào dĩa sường xào chua ngọt mà cô đã làm cho cậu bé lên tiếng.

Ánh mắt của Phương Hạo lập tức nhìn xuống dĩa sường, món này là cô nấu? Lạc Y Sương vừa gắp một miếng sường bỏ vào bát cho Khải Trạch thì Phương Hạo cũng gắp cho mình một miếng.

Ngon thật! Không ngờ cô lại nấu ăn ngon đến vậy, vậy mà lúc trước anh rất ít khi ăn món cô nấu, lại còn thường xuyên về trể, nghĩ lại thật hối hận.

“ Sường này ngon thật ” Phương Hạo buông lời cảm tháng.

“ Là của mẹ cháu làm đấy, chú thấy rất ngon phải không? ” Khải Trạch thấy anh khen liền vui vẻ ngẩn chiếc đầu nhỏ nhìn anh với mắt long lanh hỏi, còn không quên đính chính người nấu món này.

“ Ừm rất ngon, mẹ cháu khéo thật ” Phương Hạo gật gật với Khải Trạch sau đó nhìn sang Lạc Y Sương không một chút cảm xúc với những gì anh và Khải Trạch nói liền có chút hụt hẫng.

“ Cháu nói chú biết mẹ cháu nấu được rất nhiều món ngon đấy, lần nào ăn những món mẹ nấu cháu ăn cơm liền ba bát lận đấy, chú thấy mẹ cháu rất giỏi có phải không? ” Khải Trạch không nhớ đến ác cảm trước đó liền trò truyện với Phương Hạo một cách rất tự nhiên.

Ba Mẹ Lạc nghe hai người lớn nhỏ trò truyện liền nhìn sang cô, cô vẫn im lặng không nói gì, vẫn mặc kệ hai người kia, ông bà cũng chỉ biết nhìn nhau lắc đầu.

“ Ừm mẹ cháu rất giỏi ” Phương Hạo nói nhưng ánh mắt lại dáng lên người Lạc Y Sương, đúng vậy cô làm sao mà không giỏi được chứ, che giấu anh sự thật phía sau mọi chuyện, lại còn giỏi lơ anh, cũng cực kỳ giỏi về việc lạnh lùng mỗi khi tiếp xúc với anh.

“ Khi nào có dịp cháu mời chú đến ăn món mẹ cháu nấu nhé? ” Khải Trạch thích thú trước những lời khen của Phương Hạo, miệng không ngừng ríu rít còn có ý tốt mời anh đến dùng cơm.

“ Khải Trạch con mau ăn đi đừng nói nữa ” Lạc Y Sương gắp cho cậu bé món thịt bầm nấu canh, sau đó liền véo má cậu bé nói, thằng bé này lại dám cả gan mời người khác đến ăn món cô nấu, lại còn mời Phương Hạo.

Khi nãy còn gọi người ta là chú xấu xa, bây giờ lại thân như vậy, đúng là cha nào con nấy, dễ quên thật, Phương Hạo nhìn cô khó xử liền muốn bật cười nhưng lại cố kiềm nén, anh lại nhìn sang vẻ mặt ủy khuất của Khải Trạch bị mẹ không cho nói chuyện liền mỉm cười, giây phút cậu bé ngẩn đầu nhìn anh, anh liền gật đầu chứng tỏ lời mời của cậu bé anh đã đồng ý.

Nếu Sương Nhi nói con trai em ấy rất quan trọng với em ấy, vậy anh sẽ nhờ thằng bé giúp anh vậy, như vậy cô sẽ không lạnh lùng với anh nữa, anh sẽ tìm cách mua chuộc tên tiểu tử này mới được.

Sau buổi cơm Khải Trạch cũng cùng ông ngoại trò truyện với Phương Hạo rất vui vẻ, Phương Hạo hứa khi nào về thành phố sẽ đến đón cậu bé đi chơi, nhưng cậu bé lại nói phải xin mẹ, cái gì cũng phải hỏi qua ý của mẹ, xem ra Khải Trạch rất thương mẹ mình, đến khi Phương Hạo ra về Khải Trạch còn vẫy tay chào anh.

Lạc Y Sương nhìn cảnh tượng trước mắt liền có chút chạnh lòng, giá như đây là hình ảnh của hai năm trước, anh và cô không ly hôn thì có lẽ cô sẽ hạnh phúc đến phát ngất mất, nhưng bây giờ quá muộn rồi, tuy cô không muốn anh biết Khải Trạch là con anh, nhưng cô cũng không thể cấm cản hai người họ gần nhau, ở gần nhau nhìn hai người họ như là một chẳng khác nhau tí nào.

( Dương Tử Văn chắc khóc théc khi biết Khải Trạch bị Phương Hạo mua chuộc rồi).