Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 7: 7 Mày Xem Chị Tao Đối Xử Với Mày Thật Tốt

Editor: YuuSáng sớm hôm sau.

Thẩm Ngọc Lâm đã dậy từ rất sớm để đi leo núi cùng với mấy người lớn tuổi trong khu nên cũng không quan tâm tới việc nấu bữa sáng.

Khương Tất Đạt sau khi thức dậy cũng tự mình ra ngoài tìm cái gì đó để ăn, ăn xong liền tới chơi cờ cùng với mọi người trong công viện nhỏ gần đó, hoàn toàn quên mất còn có ba người đang gào khóc đòi ăn ở nhà.

Tối qua cũng đã muộn, Khương Hoan Du, Khương Việt và Dư Thâm Lam đều ở lại đây.

Khương Hoan Du ngủ ở trong phòng mình, còn Khương Việt và Dư Thâm Lam ngủ cùng nhau.

Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng Khương Hoan Du đã quen dậy sớm, cũng đã quen với việc buổi sáng phải ăn sáng.

Tới lúc tỉnh dậy, bụng cô cũng đã bắt đầu kêu lên.

Cô rời giường đi tìm Thẩm Ngọc Lâm, gọi “mẹ” một lúc lâu nhưng không thấy có tiếng trả lời.

Khương Việt từ trong phòng mình bước ra, xoa đôi mắt nhập nhèm còn ngái ngủ, nói với Khương Hoan Du: “Chị, đừng gọi mẹ nữa, mẹ đi leo núi rồi, bữa trưa chắc cũng không trở về đâu.”

“Ba đâu?”

“Ba tự ra ngoài tìm cái gì đó ăn, bây giờ cũng không biết đi đâu rồi.”

Quả nhiên là ba mẹ bọn họ mà…

Khương Hoan Du thật sự rất đói, cô sai Khương Việt đi nấu ăn: “Em mau đi nấu cái gì đi, chị gái em sắp đói đến chết rồi.”

Khương Việt nhớ tới bộ dạng hung hăng đánh mình của Khương Hoan Du tối qua, hiện tại cảm thấy rất đau đầu.

Cậu ta vô cùng cảm động sau đó cự tuyệt nói: “Không, em không muốn.”

Khương Việt bước vào trong phòng mình, Khương Hoan Du rất muốn cầm dép mình lên ném về phía cậu ta.

Chỉ là sáng sớm bụng cô đã bắt đầu kêu lên, cô đói đến mức không còn sức để mắng Khương Việt nữa, bắt đầu suy nghĩ.

Không phải mình cũng có thể nấu ăn sao? Tuy Khương Hoan Du cô không biết làm gì, nhưng nấu mì với chiên trứng gà thì vẫn có thể.

Khương Hoan Du đi dép lại, sau đó đi vào trong bếp, lấy ba quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra bắt đầu nấu bữa sáng.

“Khương Việt, gọi Dư Thâm Lam dậy, một lát nữa ra đây ăn sáng.”

Khương Hoan Du hét vọng vào trong phòng Khương Việt, Khương Việt trả lời một tiếng, sau đó không còn nghe thấy gì nữa.

Khương Hoan Du chiên ba quả trứng gà, nước trên bếp cũng bắt đầu sôi.

Cô tìm mì ở tủ bên dưới, sau đó đem một ít rau cải đi rửa.

Lửa bật quá lớn, một vài giọt nước nóng bắn vào mu bàn tay Khương Hoan Du, cô đau đến nỗi rụt tay lại, rồi nhanh chóng dội nước lạnh vào.

Nhưng tác dụng của nước lạnh không quá lớn, Khương Hoan Du cảm thấy mu bàn tay vừa đau lại vừa xót, cô tắt bếp đi, đi tới phòng tắm tìm kem đánh răng.

Cửa phòng tắm chỉ khép hờ, Khương Hoan Du đẩy cửa đi vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Dư Thâm Lam đang ở đó rửa mặt.

Cậu quay đầu, tóc ở trên trán còn ướt đẫm, dường như là mới ngủ dậy nên ánh mắt nhìn cô có vẻ hơi yếu ớt.

Khương Hoan Du không biết Dư Thâm Lam đã rời giường, cũng không biết cậu đang rửa mặt.

Cô dừng lại một chút rồi giải thích với cậu: “Tôi… Tới lấy kem đánh răng.”

Dư Thâm Lam duỗi tay cầm tuýp kem đánh răng trên bệ tủ đưa cho Khương Hoan Du, hỏi cô: “Cần kem đánh răng để làm gì?”

“Không có gì, chỉ là vừa mới bị bỏng thôi.”

Khương Hoan Du nói, chịu đựng cái tay đau vặn nắp kem đánh răng ra.

Không nghĩ tới lại không cẩn thận làm cả tuýp kem đánh răng lẫn nắp đều rơi xuống mặt đất, để lại một vệt dài dưới bồn rửa mặt.

Lúc cô do dự định nhặt nó lên, Dư Thâm Lam đột nhiên tới gần cô.

“Để em giúp chị.”

Dư Thâm Lam lấy kem đánh răng trong tay Khương Hoan Du ra, kéo bàn tay bị bỏng của cô tới, thật cẩn thận bôi một lớp kem đánh răng lên vết đỏ trên tay.

Mu bàn tay vốn đang bị nóng rát, nháy mắt được kem đánh răng mát lạnh bao phủ, dường như cũng bao phủ lấy trái tim cô vậy.

“Em với Khương Việt có thể ra ngoài ăn, chị bị bỏng thì không cần nấu bữa sáng đâu.” Dư Thâm Lam nói, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa đều kem đánh răng.

Khương Hoan Du cúi đầu nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của cậu, nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng nấu xong rồi, cậu rửa mặt xong thì ra ăn đi.”

“Vâng.”

Dư Thâm Lam mỉm cười với Khương Hoan Du, cậu buông tay Khương Hoan Du ra, xoay người ngồi xổm xuống nhặt lại nắp kem đánh răng ở dưới bồn rửa.

Khương Hoan Du hơi sững sờ, cái cách cậu mỉm cười, thật dịu dàng ấm áp, thật là đẹp mắt.

Lúc này Khương Việt cũng đi từ trong phòng ra, nhìn thấy bọn họ đều ở trong nhà tắm, liền đi tới hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”

“Không có gì, chị không cẩn thận nên bị bỏng, tới đây để tìm kem đánh răng thôi.”

Khương Hoan Du hoàn hồn, nói xong liền quay trở về phòng bếp tiếp tục nấu mì.

Khương Việt nghe Khương Hoan Du bị bỏng, vội vàng đi theo sau nói: “Chị, chị bị bỏng có nặng không, bỏng thế nào để em nhìn xem nào…”

Dư Thâm Lam nhặt nắp kem đánh răng xong thì đứng lên, đặt tuýp kem đánh răng trở lại vị trí cũ, khẽ nhắm mặt lại.

Thật ra, cậu khá buồn ngủ, cả người không có chút năng lượng nào.

Tối qua uống nhiều rượu như vậy, lại còn thức muộn nữa.

Nếu không phải vì Khương Hoan Du nấu bữa sáng, chắc cậu cũng sẽ không dậy.

Mì của Khương Hoan Du đã được nấu chín, trên đó có một ít rau xanh đơn giản cùng với một quả trứng chiên.

Dư Thâm Lam và Khương Việt ngồi ở trên bàn ăn.

Khương Hoan Dư mang đĩa mì của Dư Thâm Lam tới đưa cho cậu.

Khương Việt nhìn cậu, rồi lại nhìn trứng chiên trong đĩa mình, vô tình nói: “Mày xem chị tao đối xử với mày thật tốt, vẫn còn nhớ rõ mày thích ăn trứng chín hẳn.”

Dư Thâm Lam cầm đũa lên, nói với Khương Hoan Du: “Cảm ơn chị.”

“Không cần cảm ơn, vừa đúng lúc thôi, vừa vặn cái trứng chiên thứ nhất bị chiên lâu quá.” Khương Hoan Du chột dạ nói, sau đó ngồi xuống ăn mì.

Khương Việt cắn một miếng trứng chiên trong đĩa, vừa ăn vừa nói: “Chị, sao chị chỉ biết nấu mì thôi vậy, cũng chỉ là mì suông được nấu với nước…Về sau không phải chị sẽ để anh rể em ăn ba bữa như thế này chứ, anh ấy cũng thật đáng thương…”

“Ý kiến như vậy thì em đừng ăn nữa, đã ăn ké còn nói nhiều như vậy?”

“Em đây vì muốn tốt cho chị thôi, nghiêm túc lắm mới khuyên nhủ chị.

Chị nói xem có người nào nguyện ý mỗi ngày đều ăn cái này chứ, đến một miếng thịt cũng không có.”

“Khương Việt, em còn nói thêm câu nữa, chị sẽ đem đĩa của em đổ đi đó.”

Khương Hoan Du dùng ánh mắt uy hiếp Khương Việt.

Khương Việt nuốt nước bọt, có hơi sợ hãi.

Nghĩ tới cũng phải cho mình một điểm lùi, cậu ta quay sang hỏi Dư Thâm Lam bên cạnh: “Tiểu Lam Lam, mày nói xem, nếu sau này vợ mày ngày nào cũng cho mày ăn như thế này, mày có thể chịu đựng được không?”

Dư Thâm Lam nãy giờ không nói gì ngẩng đầu lên, trả lời: “Được, tao thích ăn mì.”

Đôi mắt của Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đột nhiên chạm vào nhau, tim cô dường như cũng đập “thình thịch” nhiều hơn một chút.

Khương Việt bị kẹp giữa hai người bọn họ dường như cũng chưa nhận ra bầu không khí có phần mờ ám.

Thật lâu về sau Khương Việt mới biết giữa hai người bọn họ có gian tình, lại nhớ tới chuyện ngày hôm nay, thật sự không nhịn được tự mắng mình chính là một thằng ngốc.

Ăn xong, Khương Hoan Du còn có một nơi muốn tới, thu dọn một chút rồi cũng rời đi.

Thời tiết hôm nay dường như không được tốt lắm, trời hơi âm u, cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Khương Hoan Du lái xe đi về hướng tây rồi đi một vòng quanh con đường núi.

Ở đầu núi bên kia có một cái bệnh viện, là nơi một người chị mà cô rất quan tâm đang ở đó.

Khương Hoan Du thường tới đây để thăm Như Nhược Thủy.

Có đôi khi tinh thần của Như Nhược Thủy tốt hơn một chút thì cô ấy sẽ nói chuyện cùng cô.

Nhưng khi tinh thần không được tốt, Khương Hoan Du chỉ có thể nhìn một y tá tới tiêm thuốc an thần cho Như Nhược Thủy.

Thường vào những lúc như vậy, Khương Hoan Du đều không đành lòng đứng nhìn.

Khương Hoan Du đỗ xe xong, đi đến cửa phòng bệnh quen thuộc.

Người chăm sóc Như Nhược Thủy, dì Vương, đang cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài.

Bà nhìn thấy Khương Hoan Du, cười chào hỏi cô: “Tiểu Khương tới rồi à, chị cháu vừa mới tỉnh dậy, đang ở trong phòng vẽ tranh đó.”

Nghe Như Nhược Thủy đang vẽ tranh, trong lòng Khương Hoan Du cũng nhẹ nhõm vài phần, hôm nay dường như có vẻ ổn.

“Cảm ơn dì Vương, cháu vào gặp chị ấy một lúc.” Cô chào dì Vương rồi đi vào trong phòng.

Như Nhược Thủy mặc quần áo của bệnh viện, đang ngồi bên cửa sổ vẽ tranh.

Khương Hoan Du tới gần, thấy cô ấy đang vẽ tranh phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ trên bản vẽ của mình.

Như Nhược Thủy cảm nhận được có ai đó tới, cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khương Hoan Du, đôi mắt trống rỗng thường ngày nháy mắt có chút sắc thái.

“Hoan Du…”

“Chị…”

Như Nhược Thủy là chị họ của Khương Hoan Du, lớn hơn Khương Hoan Du 10 tuổi.

Khi Khương Hoan Du mới được hơn 10 tuổi, mọi người đều khen ngợi chị họ cô là một người vừa xinh đẹp lại vừa có năng khiếu.

Hầu hết những bức tranh Như Nhược Thủy vẽ đều đoạt giải, giấy khen từ nhỏ đến lớn đều dán đầy ở trên tường nhà.

Là một người em họ, Khương Hoan Du cảm thấy thật ghen tỵ với chị họ của mình.

Đột nhiên một ngày cô ấy bị trầm cảm, không bao lâu sau đó, mọi người đều nói cô ấy bị điên rồi.

“Hoan Du, em xem này, dường như trời sắp mưa rồi.”

Như Nhược Thủy đặt bút vẽ xuống, đi đến bên cửa sổ.

Cô ấy rất gầy, dường như chỉ cần một ngọn gió ngoài cửa thổi tới cũng có thể thổi bay cô ấy đi.

Khương Hoan Du sợ cô ấy gặp nguy hiểm, vội vàng chạy tới bên cạnh nắm chặt lấy cánh tay cô ấy: “Chị, cẩn thận.”

Như Nhược Thủy quay sang nhìn Khương Hoan Du, một gương mặt thanh tú tràn ngập vẻ tái nhợt.

Khóe mắt cô ấy chớp chớp, cười với Khương Hoan Du: “Em sợ chị nhảy xuống sao?”

Khương Hoan Du im lặng, Như Nhược Thủy lại nói tiếp: “Thật ra, chết đi cũng tốt, sống như thế này thật sự là một kiểu tra tấn.”

“Chị…”

“Hoan Du, chị quá mệt mỏi rồi.

Lúc thức dậy cũng mệt mỏi, lúc không tỉnh táo cũng mệt mỏi.

Nhưng chị biết chị không thể chết được, nhiều người nhìn chằm chằm vào chị như vậy, chị không thể chết được.”

Như Nhược Thủy đã phí hoài bản thân mình rất nhiều lần, Khương Hoan Du cũng đã tận mắt mình chứng kiến chuyện đó.

Nhìn Như Nhược Thủy mỗi lần được cứu về đều tuyệt vọng như vậy, Khương Hoan Du cũng đã từng nghĩ, chi bằng cứ đi như vậy đi.

Có lẽ chết cũng là một cách giải thoát.

Khương Hoan Du đỡ Như Nhược Thủy ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay cô ấy, nói: “Chị, chị còn sống thì dì mới có hy vọng.

Có thể một ngày nào đó, chị sẽ khỏe lại, sau đó sẽ rời khỏi nơi này và sinh sống như một người bình thường.”

“Sẽ không khỏe lên đâu, mẹ chị chắc cũng hy vọng sẽ không có một đứa con gái như chị.”

Như Nhược Thủy là một bệnh nhân tâm thần.

Mười năm trước sau khi chia tay với bạn trai, cô ấy vẫn luôn không thể buông bỏ được.

Cô ấy bị bệnh trầm cảm và đã tự sát không ít lần, sau đó được đưa tới đây, cũng đã mười năm rồi.

“Chị, chị yêu anh ta lâu như vậy cũng đã đủ rồi, chẳng lẽ chị muốn sống ở đây cả đời sao? Chú dì cũng chỉ có một người con gái là chị, bọn họ cũng đã già rồi!”

Khương Hoan Du thật sự không thể nhận ra Như Nhược Thủy nữa, một cô gái vẫn luôn kiêu ngạo về bản thân mình, một người vẫn luôn học giỏi như vậy, tại sao lại biến thành như vậy chứ?

Tình yêu thật sự là một thứ đáng sợ như vậy sao? Thật sự có thể hủy hoại hoàn toàn một người như vậy sao?

Những lời của Khương Hoan Du dường như đã kích động tới Như Nhược Thủy, cảm xúc của Như Nhược Thủy bắt đầu không còn được ổn định nữa.

“Em không hiểu được đâu, chị chỉ yêu mình anh ấy, anh ấy nhất định sẽ quay lại tìm chị, chị tin như vậy ——”

“Như Nhược Thủy, chị mau tỉnh táo lại đi! Mười năm qua người đàn ông kia cũng có quay lại tìm chị đâu, chú dì cũng đã tới trước cửa nhà anh ta cầu xin anh ta tới gặp chị một lần, anh ta cũng không chịu xuất hiện.

Một người như vậy đáng để chị biến thành người như bây giờ sao?!”

“Không! Không phải như thế!” Như Nhược Thủy miễn cưỡng chống vào mép tủ đầu giường đứng dậy.

Cô ấy không thể chấp nhận những lời Khương Hoan Du nói, tay cô ấy cầm lấy chiếc cốc trên tủ, dùng sức ném mạnh vào người Khương Hoan Du..