Hạnh Phúc Của Xanh Lam

Chương 4: 4 Vậy Giờ Tôi Sẽ Làm Cho Cậu Có Thể Trở Về Mà Ngủ Ngon

Editor: YuuDư Thâm Lam không trả lời, nhưng lại bị động tác xoay đầu đi chỗ khác của Khương Hoan Du làm cho tức giận.

Cậu dùng tay giữ lấy cằm Khương Hoan Du, dùng sức xoay đầu cô lại, buộc cô phải đối mặt với mình.

Khương Hoan Du bị đau, cô bắt đầu thật sự phản kháng lại.

Cô muốn đẩy cậu ra, nhưng cô càng phản kháng, cậu lại càng dán lại gần hơn.

Theo động tác giãy giụa của Khương Hoan Du, Dư Thâm Lam và cô hoàn toàn dán sát lại gần nhau, không để lại chút khoảng cách nào.

Bộ ngực phập phồng của cô và thân thể cậu chỉ cách hai lớp quần áo.

Cô dường như có thể cảm nhận được độ ấm trên cơ thể cậu, thật nóng bỏng.

Khương Hoan Du đột nhiên không dám động đậy nữa.

Cô càng động đậy, tư thế giữa hai người càng thêm ái muội hơn.

“Dư Thâm Lam, rốt cuộc cậu ——”

Khương Hoan Du còn chưa nói xong, Dư Thâm Lam đã nâng cằm cô lên, phủ xuống đôi môi cô.

Khương Hoan Du ngây ngốc tại chỗ.

Dư Thâm Lam hôn cô rất mạnh bạo, giống như là đang cắn xé cô vậy.

Não của Khương Hoan Du lúc này hoàn toàn trống rỗng, cô không nhớ mình phải đáp lại, cũng quên phải đẩy cậu ra.

Nhưng cô có thể cảm thấy rất rõ trái tim mình như nghẹt lại một cơn hờn dỗi, rồi sau đó cũng kịch liệt đập dữ dội.

Nhịp tim nhanh đến nỗi cô gần như không thể thở được, thiếu chút nữa nghẹt thở trong nụ hôn của Dư Thâm Lam.

Khi Khương Hoan Du không thể thở một cách bình thường nữa, Dư Thâm Lam mới buông lỏng cô ra, nỗ lực kìm nén cảm xúc của mình xuống, ở bên tai cô chất vấn: “Anh ta có hôn chị như thế này không?”

Lúc này Khương Hoan Du mới tìm lại được lý trí, cô dùng sức đẩy Dư Thâm Lam ra, nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Đúng thế thì sao? Liên quan gì tới cậu?”

Lối vào không sáng lắm, đôi mắt của Dư Thâm Lam tràn ngập một màu đỏ.

Đột nhiên cậu bật cười, tiếng cười đặc biệt lạnh lùng.

“Tôi gần như quên mất, chị chính là một người tùy tiện.”

“Đúng, bốn năm trước tôi cũng đã thừa nhận với cậu rồi.

Cậu bây giờ muốn xác nhận lại một lần nữa sao?” Một ngọn lửa không tên cũng bắt đầu trỗi dậy trong lòng Khương Hoan Du.

Từ trước đến nay cô đều là người mạnh miệng không chịu yếu thế, nếu Dư Thâm Lam tỏ ra cứng rắn như vậy, cô cũng sẽ so đo sự cứng rắn với cậu.

Nhắc tới sự tình bốn năm trước, Dư Thâm Lam tiến tới nắm chặt lấy cổ tay Khương Hoan Du, lạnh lùng hỏi cô: “Mấy năm qua chị đều thật sự nhẹ nhõm như vậy sao? Chẳng lẽ chị một chút cũng không cảm thấy có lỗi với tôi sao?”

“Có đó, bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu.

Vậy giờ tôi sẽ làm cho cậu có thể trở về mà ngủ ngon, chúng ta không thiếu nợ gì với nhau nữa nhé?” Khương Hoan Du nói xong, dùng tay cởi cúc áo sơ mi của mình ra.

Một cúc, hai cúc, đến cúc thứ ba có thể mơ hồ nhìn thấy nội y màu đen ở bên trong, Dư Thâm Lam ấn tay cô xuống.

Sức lực của Dư Thâm Lam vẫn mạnh bạo như vậy, một gương mặt đã từng rất hồn nhiên, bây giờ lại lộ ra rất nhiều sự khinh thường đối với cô.

Cậu lạnh lùng cười, nói: “Không cần, tôi không có hứng thú.”

Dư Thâm Lam buông Khương Hoan Du ra, xoay người rời đi, Khương Hoan Du hỏi cậu: “Tôi đã sớm nói cậu quên đi, tại sao cậu không quên đi chứ? Chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi, cậu vì cái gì mà canh cánh trong lòng đến tận bây giờ vậy?”

Dư Thâm Lam im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu nói: “Bây giờ sẽ bắt đầu thật sự quên đi, chúng ta hòa nhau.”

Cánh cửa được mở ra, lại đóng lại thật mạnh.

Một cơn gió từ hành lang thổi tới khiến Khương Hoan Du rùng mình một cái.

Trải qua chuyện vừa rồi, Khương Hoan Du nhận ra Dư Thâm Lam đã thay đổi.

Cậu trở nên rất xa lạ.

Đời này Khương Hoan Du nói dối không ít.

Trước ngày hôm đó, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói dối Dư Thâm Lam.

Cô nói rằng cô không thích cậu, cô nói đêm đó cô cũng sẽ làm điều tương tự với người khác, cô nói cô chính là người tùy tiện như vậy.

Khi nói những lời đó, có ai biết rằng trái tim cô cũng đang chảy máu.

Cô thật sự thấy sợ hãi, thấy nao núng, nên mới dùng những lời đó để kết thúc cái việc ngoài ý muốn kia.

Dư Thâm Lam là bạn học của Khương Việt, là người em nhỏ hơn Khương Hoan Du 2 tuổi, gọi cô một tiếng “chị”, Khương Hoan Du cảm thấy chính mình đã phạm phải tội ác.

Ngày hôm đó, cô uống quá nhiều, cậu cũng uống nhiều, hai người bọn họ đều uống quá nhiều.

Nhưng bây giờ nhớ về chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô vẫn có thể nhớ rõ mùi hương trên cơ thể cậu, lực ôm của cậu, đôi môi cậu lúc hôn cô, lúc môi lưỡi dây dưa với nhau.

Ngay lúc đó, tất cả sự dịu dàng của cậu đều thuộc về cô.

Mấy năm qua, Khương Hoan Du gần như cố tình quên chuyện đó, cố tình quên cái người tên Dư Thâm Lam kia.

Cô gần như đã quên mất nó, chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ tới.

Nếu chính mình không yếu đuối như vậy, có thể dũng cảm hơn một chút, thì mọi chuyện sẽ khác.

Nhưng hiện thực vẫn chính là hiện thực, không có cái gì gọi là nếu cả.

Khương Hoan Du cũng không hối hận về quyết định của mình lúc đó.

Nhớ tới chuyện này, Khương Hoan Du cảm thấy đau dạ dày.

Dường như có thứ gì đó khuấy động trong bụng cô, khiến cô phải che bụng lại.

ngồi xổm xuống.

Cho nên, con người tốt nhất vẫn là không cần có thất tình lục dục (*).

Trái tim được kết nối với dạ dày, dạ dày đau, trái tim có thể thoải mái được sao?

(*) thất tình lục dục: là bảy thứ tình cảm (hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục) biểu lộ ra bên ngoài và sáu việc ham muốn của con người (sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư thái dục, ngữ ngôn âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tượng dục).

Khương Hoan Du lại một lần tẩy não mình.

Quên đi, quên tất cả mọi thứ đi, cái gì cần quên thì quên đi.

Phải quên chuyện mình rung động với Dư Thâm Lâm, phải quên tất cả cảm xúc của chính mình, không cần nhớ cái gì cả.

Chỉ cần nhớ mình là một người lạnh lùng vô tình, là một loài động vật máu lạnh không có cảm xúc.

Trời càng về khuya lại bắt đầu mưa.

Dư Thâm Lam dựa vào lan can ban công, vừa cảm nhận những hạt mưa rơi xuống vừa hút thuốc.

Cậu cảm thấy trong lòng mình rất buồn bực, rất tức giận.

Đặc biệt là tiếng mưa rơi, từng giọt rơi trên lan can ban công, khiến cậu càng thêm bực bội hơn.

Nhưng dù sao thì cứ như vậy đi, chẳng qua tối nay cậu vì sự bốc đồng của mình mà đem mọi chuyện làm hòa như vậy.

Cậu ghi hận Khương Hoan Du bốn năm, không nghĩ tới cuối cùng mình lại thua cuộc chính vì sự ghen tuông.

Cậu thật sự, thật sự ghét người đàn ông đã hôn Khương Hoan Du tối nay.

Sự tẩy não của Khương Hoan Du có thể so sánh với MLM (*).

Ngày hôm sau, cô thật sự đã quên tất cả mọi chuyện.

Cô đi làm vẫn phải đi làm, ăn vẫn phải ăn, ngủ vẫn phải ngủ, dường như không bị ảnh hưởng bởi những chuyện đã xảy ra tối hôm đó.

(*) MLM: MLM là cụm từ viết tắt của “Multi Level Marketing”, dùng để chỉ một phương thức bán hàng trực tiếp trong đó việc lưu hành, bán và phân phối sản phẩm (nói cách khác là tiêu thụ hàng hóa) được thực hiện qua một cơ cấu nhiều tầng bao gồm những cá nhân riêng biệt hoạt động độc lập.

Điều này đã trải qua vài ngày, cho đến giữa tháng 9, Tết Trung Thu.

Công việc của Khương Hoan Du gần như là vô tận quanh năm, muốn nghỉ ngơi cũng phải thay đổi lịch với người khác.

Hôm nay, cô với Khương Việt sẽ đến nhà ba mẹ để ăn bữa cơm đoàn viên.

Nhưng Tết Trung thu năm nay lại vô cùng bận rộn, cô bận đến tận buổi chiều mới có thể thoát thân được.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa công việc với mấy nhân viên trong cửa hàng, Khương Hoan Du lái xe trở về nhà ba mẹ, trên đường nhận được cuộc gọi của Khương Việt.

“Chị, bây giờ chị quay lại siêu thị mua đồ uống được không? Bác cả, bác hai, anh Đường, chị Đường còn có bọn trẻ con đều tới, mẹ bảo chị thuận đường thì mua mấy món đồ chơi về làm quà tặng cho bọn nó.”

“Ngay bây giờ á?”

“Vâng, con gái anh Đường chỉ định muốn mua một con heo đất, bên trong có đựng kẹo, chị đừng mua nhầm nhé!”

Khương Hoan Du nhìn đoạn đường phía trước, nhớ tới ở gần đó có một cái siêu thị, đồng ý nói: “Được rồi, chị biết rồi, bây giờ chị đi mua luôn.”

“Đợi, đợi đã…” Khương Việt lại nói: “Dư Thâm Lam còn chưa đến, chị gọi xem thằng nhóc đó đang ở đâu rồi đưa nó tới đây luôn đi.”

“??? Dư Thâm Lam? Cậu ta cũng tới nhà chúng ta sao?”

“Vâng, ba mẹ đều biết cậu ấy đã trở về, còn nói ba mẹ nó đều ở nơi khác, một mình ở đây ăn Tết thì buồn lắm, nên đã bảo nó tới đây cùng nhau ăn tối.

Sáng nay nó cũng dọn đồ về bên nhà riêng rồi, chị tới đón nhé.”

Khương Hoan Dư nhớ tới mình đã sớm kéo Dư Thâm Lam vào danh sách đen, nói với Khương Việt: “Chị đang tới siêu thị trên đường Phụng Thiên, em bảo cậu ta chờ chị ở cửa siêu thị, cứ như vậy đi.”

Sau đó Khương Hoan Du cúp điện thoại và thở dài một tiếng.

Xem ra lại phải gặp mặt Dư Thâm Lam rồi.

Lúc Khương Việt học trung học, bởi vì Dư Thâm Lam thường xuyên tới nhà bọn họ nên ba mẹ hai người đều quen biết Dư Thâm Lam, cũng rất thích Dư Thâm Lam.

Vừa ngoan ngoãn lại còn học giỏi, một cậu nhóc như thế thì ai không thích được chứ?

Khương Hoan Du vất vả lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe bên lề đường.

Mặc dù cách siêu thị khá xa, nhưng ít nhất cũng không bị dán vé phạt.

Cô đỗ xe xong rồi đi tới siêu thị.

Lúc trở ra, trời đã bắt đầu tối.

Khương Hoan Du xách theo một túi mua hàng lớn, cô nhìn thấy Dư Thâm Lam đứng ở cầu thang siêu thị cách đó không xa.

Gần đây nhiệt độ đã giảm khá nhiều.

Dư Thâm Lam mặc một chiếc áo hoodie màu xanh đậm cùng một cái quần jean dài chín phần.

Tóc mái rủ xuống dưới, bộ dạng lúc này thật giống khi cậu còn học trung học.

Làm con trai cũng thật tốt, sẽ không bao giờ già đi.

Khương Hoan Du bởi vì công việc nên đã quen với trang phục công sở và giày cao gót, lúc ra khỏi cửa, dù đi đâu cô cũng sẽ trang điểm nhẹ.

Lúc này đây, sự khác biệt tuổi tác giữa cô và Dư Thâm Lam lập tức xuất hiện.

Khương Hoan Dư tự cười giễu chính mình.

Cô đang suy nghĩ cái gì vậy, không phải đã thật sự tẩy sạch não mình rồi sao?

Dư Thâm Lam cúi đầu xem điện thoại, vô thức ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Khương Hoan Du đang cầm theo một cái túi lớn.

Cậu nhét điện thoại vào trong túi, liếc mắt nhìn Khương Hoan Du một cái, vẫn hành động như một quý ông giống trước đây, giúp cô cầm lấy túi.

Trong túi có rất nhiều đồ, một vài chai đồ uống lớn, còn có đồ chơi của bọn trẻ con và kẹo chocolate, rất nặng.

Khương Hoan Du không nói gì với Dư Thâm Lam, Dư Thâm Lam cũng không nói gì với Khương Hoan Du, hai người cứ im lặng như vậy.

Dư Thâm Lam đi theo Khương Hoan Du tới bãi đỗ xe.

Bọn họ đã không gặp nhau kể từ buổi tối hôm đó.

Hiện tại nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng thực tế mối quan hệ của bọn họ lại không tốt chút nào.

Nơi Khương Hoan Dư đỗ xe dân cư khá thưa thớt, tránh xa sự nhộn nhịp của siêu thị bên kia.

Bọn họ im lặng đi tới, rồi lại đột nhiên cùng nhau dừng bước.

Phía trước có hai người chậm rãi đi tới.

Người con gái kia không quen, nhưng trông rất trẻ trung, lại xinh đẹp, có khí chất.

Người đàn ông bị cô ấy kéo tay lại chính là Trang Tự.

Trang Tự nhìn thấy Khương Hoan Du, có chút xấu hổ mà dừng bước.

Người con gái đi bên cạnh kỳ quái hỏi anh ta: “Sao anh không đi nữa?”

Người con gái đó nhìn Khương Hoan Du và Dư Thâm Lam đứng ở phía trước, lại hỏi Trang Tự: “Là mấy người bạn anh quen sao? Anh có muốn tới chào hỏi bọn họ không?”

Trang Tự chỉ đứng đó mà không trả lời.

Thật ra lúc này Khương Hoan Du cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Tối hôm đó cô trực tiếp cho anh ta vào danh sách đen, một chút cơ hội cũng không cho Trang Tự giải thích.

Có lẽ cô cũng đã làm sai gì đó.

Nhưng thế nào đi chăng nữa, Trang Tự đã hôn cô, chiếm tiện nghi của cô, cô cũng không muốn nhiều lời với anh ta.

Không đánh chết anh ta vẫn là còn tốt lắm rồi.

Khương Hoan Du bây giờ không còn liên quan đến Trang Tự, nhưng Dư Thâm Lam bên cạnh cô lại không biết.

Bốn người cứ đứng như thế một lúc, sau đó một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.

Dư Thâm Lam ném túi mua hàng trong tay xuống đất, cậu lao tới đấm một cái thật mạnh lên mặt Trang Tự..