Mạc Ngôn không biết mình đi ra khỏi nhà hàng kia như thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chưa từng bị dọa sợ như thế, anh chỉ biết trừng mắt nhìn a. Con chuột kia ở trong túi áo anh chui ra. Mạc Ngôn càng chạy càng nhanh, dường như làm thế mới có thể giảm bớt sự khô nóng trên mặt và ảo não trong lòng. Đây là cậu ta làm, nhất định là cậu ta. Cậu ta muốn làm mình xấu hổ trước mặt mọi người. Ánh mắt khát vọng và chờ mong kia hoàn toàn chính là vẻ ác độc trông ngóng mình bẽ mặt, mà chính mình lại giống như kẻ ngốc rối loạn tâm tư cả ngày. Mạc Ngôn đột nhiên dừng bước, hung hăng lấy tay gõ trán. Anh đi qua vài dãy nhà mới nhớ là quay về trường học cần ngồi xe.

Lưu Tiểu Nguyên nằm úp sấp trên giường ăn đồ ăn vặt xem tranh biếm họa, Lão Uy vội vàng đi tới vỗ mông cậu. “Này, thầy Mạc tìm cậu.”

“Hả? A…” Lưu Tiểu Nguyên bị dọa nghẹn họng không thể nuốt tiếp làm cho hai con mắt đỏ ửng lên, nửa ngày mới thở được. Anh ta tìm mình? Chết rồi, có phải chuột nhỏ gây ra chuyện gì hay không nhỉ?

“Tôi không có ở đây.” Lưu Tiểu Nguyên dứt khoát lui vào chăn.

Lão Uy ghé vào giường cậu. “Cậu lại làm gì thầy ấy hả? Nhìn sắc mặt thầy ấy còn nghiêm trọng hơn cả ninja đó. Cậu nên cẩn thận một chút.”

Lưu Tiểu Nguyên ló đầu ra khỏi chăn. “Cậu cứ nói không thấy tôi, cũng không biết lúc nào tôi về phòng, bảo thầy ấy đừng đợi.”

Lão Uy không nói lời nào nhìn cậu, Lưu Tiểu Nguyên thở dài, hòa thượng chạy nhưng miếu còn đó, trốn ngày một nhưng sao trốn được ngày rằm. Mặc kệ nó, cứ chối bay chối biến thì anh ta ăn tươi mình được chắc?

Lưu Tiểu Nguyên bình tĩnh bước vào văn phòng của Mạc Ngôn, đèn đuốc trong phòng làm việc sáng trưng. Mạc Ngôn đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm tối đen bên ngoài. Lưu Tiểu Nguyên nghiêng đầu nhìn trộm thấy Mạc Ngôn đang xanh mặt, vùng má thỉnh thoảng giật giật, nhất thời tim cậu như con thỏ nhỏ sắp chết, đập ‘thình thịch’, làm bộ như không có việc gì hỏi: “Thầy Mạc, thầy tìm em có việc gì ạ?”

Mạc Ngôn chậm rãi quay đầu lại, từ trong túi lấy ra chiếc khăn tay đã bị nước trái cây và đồ ăn làm nhiễm đủ mọi màu sắc, treo lủng lẳng dưới khăn tay là chú chuột nhỏ đang trong trạng thái hôn mê. Lúc nhân viên tạp vụ nhà hàng trả lại vật nhỏ này cho anh, Mạc Ngôn thật muốn đập đầu cho ngất đi.

“Cái này trả lại cho em. Hơn nữa mời em nói cho tôi biết việc này là thế nào.” Ánh mắt Mạc Ngôn như sắp phát hỏa.

Vừa thấy chiếc khăn tay, Lưu Tiểu Nguyên liền ‘xì’ một tiếng vui vẻ, ác ý châm chọc. “Thầy Mạc, thầy ăn gì mà bẩn vậy chứ. Khăn tay sao lại nhiều màu như vậy? Thầy ăn xong thì vứt đi, còn mang về làm gì nữa. Gần đây lưu hành ăn thứ này sao? Lạ thật…”

“Lưu Tiểu Nguyên! Cậu…” Mạc Ngôn tức giận nói năng lộn xộn, ngón tay bắt đầu run rẩy.

Lưu Tiểu Nguyên cười hì hì, được một tấc lại muốn tiến một thước. “Sao vậy thầy? Đồ ăn khó nuốt sao? Để em lấy nước cho thầy…”

Mạc Ngôn bị chọc giận không tưởng tượng được, mạnh mẽ giơ tay lên. Một cái tát vang dội đánh lên mặt Lưu Tiểu Nguyên. Bàn tay thô bạo đánh lên gương mặt non mịn, một tiếng vang thanh thúy vang vọng trong không khí khiến hai người chấn động ngây ngẩn cả người.

Lưu Tiểu Nguyên ngạc nhiên nhìn Mạc Ngôn, sự tình xảy ra đột ngột ngoài ý muốn khiến cậu cảm thấy mơ hồ, giương miệng ngơ ngác nhìn anh, trên mặt nóng bừng đau đớn. Từ nhỏ đến lớn, không có người nào dám đụng một đầu ngón tay vào cậu. Hôm nay cậu bị ăn tát như thế này, sự đau đớn bén nhọn đâm thẳng vào trong lòng. Lông mi run run, khóe môi run rẩy, Lưu Tiểu Nguyên hung hăng cắn môi. Đừng khóc, không được khóc. Cậu nâng mặt lên, đôi mắt vốn đã to trừng lớn, không cho nước mắt trào ra.

Mạc Ngôn đứng sững người, không biết làm sao nhìn gương mặt đỏ bừng của Lưu Tiểu Nguyên. Rất muốn nói ‘Thực xin lỗi’, rất muốn sờ mặt cậu, chính là anh không làm cái gì, chỉ có thể chờ, chờ kết quả mà anh không biết.

“Tôi hận anh!”

Lưu Tiểu Nguyên quay đầu chạy. Mạc Ngôn nhắm hai mắt lại, vô lực dựa vào bàn làm việc. Anh thật chẳng ra làm sao cả. Là thầy giáo lại đánh học trò có hậu quả như thế nào, anh biết rất rõ. Chỉ cần Lưu Tiểu Nguyên tố cáo, chẳng khác nào mười năm cố gắng của anh coi như đổ sông đổ biển trong ngày hôm nay. Danh dự, sự nghiệp, khát vọng và lý tưởng đều không còn. “Tôi hận anh. Tôi hận anh.” Cặp mắt tràn ngập chờ mong và khát vọng vừa mới rời đi với nước mắt hoảng sợ và ủy khuất. Có lẽ về sau không còn nhìn thấy nữa. Mạc Ngôn bỗng nhiên cảm thấy đau lòng tột độ.

Lưu Tiểu Nguyên chạy một mạch tới sân thể dục, chậm rãi đứng lại. Sân thể dục tối như mực, gió rất lạnh nhưng cả người cậu khô nóng nên căn bản không cảm giác được. Nước mắt giống như vòi nước được mở bung, ào ào chảy ra, nước mắt nóng hầm hập chảy trên mặt tràn xuống vạt áo. Anh ta đánh mình. Anh ta thế vậy mà đánh mình. Anh ta cho mình là ai chứ? Ba mình cũng chưa từng đánh mình…

“Ai ở sân thể dục vậy? Sao còn không quay về ký túc xá?” Luồng ánh sáng chói mắt chiếu tới, là thầy trực đêm. Lưu Tiểu Nguyên hoảng sợ, mau chóng lau lau nước mắt. “Là Lưu Tiểu Nguyên đây mà, trời lạnh căm căm như thế, em đúng là có nghị lực thật lớn nhỉ.” Thầy trực đêm vừa nói vừa huơ đèn pin về bốn phía.

Lưu Tiểu Nguyên đút hai tay vào túi quần. “Thầy à, đừng có tìm, không có bạn gái nào đâu. Em bị phạt đứng ở đây một mình mà.”

“Thật sao?” Thầy trực đêm hoài nghi nhìn cậu. “Đêm hôm khuya khoắt mà phạt gì chứ?”

“Đánh bài thua, mấy tên đó bắt em phải đứng đây để muỗi cắn mới cho về phòng.”

Thầy trực đêm vỗ đầu cậu một chút, cười mắng. “Nhóc này, thôi mau về ngủ đi.”

Lưu Tiểu Nguyên được hộ tống vô cùng không tình nguyện trở về ký túc xá. Cậu không quay về phòng 315 luôn mà vào phòng tắm rửa sạch mặt mũi. Nếu để bọn họ thấy mình khóc thì làm sao mà giải thích chứ? Sau khi rửa mặt xong, Lưu Tiểu Nguyên mới từng bước trở về phòng. Chu Kiến vừa thấy cậu đã chạy tới hỏi: “Sao rồi? Thầy Mạc tìm cậu có chuyện gì không?”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Lưu Tiểu Nguyên cúi đầu hàm hồ nói xong, sau đó nhảy phắt lên giường trùm chăn từ đầu tới đuôi.

Lão Uy đứng lên. “Thật sự không có chuyện gì chứ? May quá, nhìn thầy Mạc như vậy làm tôi cứ tưởng thầy sẽ xé xác cậu chứ.”

Chu Kiến thấy cậu không muốn nói chuyện biết trong lòng cậu không thoải mái, chắc chắn lại gây gổ với Mạc Ngôn, vỗ vỗ đầu cậu. “Được rồi, không có việc gì thì ngủ đi.” Haiz, tên hay gây rối này tới bao giờ mới có thể an phận chút đây?

Đèn tắt. Trong bóng tối, Lưu Tiểu Nguyên thò đầu ra khỏi chăn. Mạc Ngôn chết tiệt! Tên chết tiệt cuồng ngược đãi. Tôi muốn báo thù báo thù báo thù. Tôi muốn tố cáo anh… Tố cáo anh đánh học trò. Đúng, đánh học trò là vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Được, ngày mai phải đi tìm thầy hiệu trưởng, mình muốn tố cáo, tố cáo anh ta đánh vào mặt mình. Lưu Tiểu Nguyên sờ sờ mặt, có vết thương sao?

“Ô.” Lưu Tiểu Nguyên nhảy dựng lên, chạy xuống đất bật đèn soi gương. Cậu soi trái soi phải, ngoại trừ có chút hồng hồng thì trên mặt tuyệt nhiên không có dấu vết gì cả. Xì! Có lầm hay không? Mình đau gần chết mà không có lấy một vết thương là sao chứ? Cậu vươn hai ngón tay ra nắm nắm xoa xoa bóp bóp. Lưu Tiểu Nguyên thở dài thườn thượt, chỉ có mình với mình, cậu thực sự không tự ra tay được. Quên đi, vẫn là nghĩ cách khác thôi. Cậu vừa quay đầu lại, toàn bộ đám con trai đang mở to mắt nhìn mình. “Gì thế? Tôi ngủ không được, tự tát mình chơi không được sao?” Lưu Tiểu Nguyên chống nạnh nói.

Tắt đèn xong, Lưu Tiểu Nguyên leo lên giường giơ ngón tay đếm số biện pháp chỉnh Mạc Ngôn. Không có một nghìn lẻ một thì cũng phải có ba trăm sáu mươi lăm, mỗi ngày đổi một cách. Tính toán xong, hai mí mắt cậu bắt đầu khép lại.

Một đêm này, Mạc Ngôn không về nhà, ngồi ngơ ngác trong phòng làm việc tới hừng đông. Hôm nay có tiết dạy, chính là nên làm sao để đối mặt với phán quyết. Suy đi nghĩ lại, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.

Nặng nề tiến tới lớp học, Mạc Ngôn cơ hồ không có dũng khí ngẩng đầu nhìn học trò dưới bục giảng. Thanh thanh cổ họng, anh cầm giáo án lên. Chỗ ngồi bên cạnh Chu Kiến trống không. Cậu không tới? Vụng trộm liếc đi liếc lại vài lần, tâm tư Mạc Ngôn hỗn loạn, lời nói cũng dừng lại.

Chu Kiến rốt cuộc chịu không nổi, ngừng viết giơ tay lên, Mạc Ngôn năm lần bảy lượt gian nan nhìn quanh muốn nói lại thôi khiến người ta thật khó chịu. “Thầy Mạc, Lưu Tiểu Nguyên hôm nay bị bệnh, không thể đi học.”

Mạc Ngôn cả kinh. “Cậu ấy bị bệnh?” Lời thốt ra đầy kinh ngạc và khẩn trương làm cho chính anh cũng phải giật mình.

Chu Kiến sửng sốt một chút, đáp lại: “Đúng vậy, nửa đêm qua cậu ấy bắt đầu phát sốt. Buổi sáng cô ở phòng y tế cho cậu ấy ít thuốc, nói phải nghỉ ngơi vài ngày.”

“Ừm.” Mạc Ngôn giống như bị mèo cào trong lòng, bối rối lại không biết rõ ràng là cái gì. Tiết học giảng sai mấy lần, sửa đi sửa lại làm cho Mạc Ngôn đầu đầy mồ hôi, hoàn toàn mờ mịt.

Ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ 315, Lưu Tiểu Nguyên gối vào gối đầu, nặng nề rơi vào giấc ngủ. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Mạc Ngôn đứng ở cửa. Tất cả mọi người đều đi học, không ai nhìn thấy Mạc Ngôn, người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, cùng vẻ khổ sở không thể giải thích trên mặt anh. Anh nhẹ nhàng đi tới, đứng ở bên giường nhìn Lưu Tiểu Nguyên đang ngủ say, khuôn mặt búp bê tròn tròn đỏ bừng, lông mi thật dài mệt mỏi khép lại che khuất đôi mắt trong suốt như nước kia. Nếu không phải hôm qua anh xúc động tát một cái thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này. Mạc Ngôn không tự giác vươn tay ra, ngón tay lướt qua gò má mềm mại của cậu, cẩn thận nhẹ nhàng vuốt ve, sợ đánh thức cậu. Thực xin lỗi, thực xin lỗi… Mạc Ngôn không ngừng lặp lại, trong lòng có một nơi nào đó càng ngày càng đau.

Cảm giác được ngón tay ấm áp rời khỏi mặt, Lưu Tiểu Nguyên he hé lông mi nhìn trộm bóng dáng Mạc Ngôn rời đi, bỗng nhiên cảm thấy thực mất mác. Nhìn anh tiến vào cậu liền mau chóng nhắm mắt lại, mặt chẳng biết tại sao lại nóng ran. Cậu thực sợ anh sẽ vạch trần mình đang giả vờ ngủ, đối mặt xấu hổ như thế cậu không chịu nổi. Nhưng anh cứ đứng bên giường nhìn cậu, ngón tay vuốt ve gò má cậu, cảm giác mềm mại ôn nhu như thế đánh chết cậu cũng không bao giờ thừa nhận rằng cậu muốn có nhiều thêm một chút.

Cánh cửa đóng lại, ánh mặt trời đều trở nên lạnh lẽo hơn. Lưu Tiểu Nguyên nhẹ nhàng thở dài.

Mạc Ngôn ngồi cạnh bàn, nhìn xấp giấy viết bản thảo trước mặt tới xuất thần. Xong rồi, thực lưu luyến sao? Đúng vậy, mười sáu tuổi ngồi ở chỗ này trở nên nổi tiếng khắp trường, khắc khổ hơn người thường rất nhiều, trổ hết tài năng vì khát vọng lớn lao, sau khi học xong lại được cử sang Mỹ du học, về nước thì được mời về dạy học. Anh chính là giảng viên trẻ tuổi nhất Học viện Y, tiền đồ sáng lạn bị hủy hết vì lỡ ra tay đánh học trò. Mạc Ngôn cười khổ một chút. Chờ người khác tới tuyên bố án tử không bằng tự mình chấm dứt vẫn hơn. Nhấc bút lên, viết xuống giấy mấy từ làm cho anh kinh hãi – Đơn từ chức.

Mạc Ngôn thừa dịp trong phòng làm việc không có ai thu dọn đồ đạc vào thùng. Đã xong. Anh không muốn đối diện với ánh mắt kinh ngạc và an ủi của người khác. Lúc lấy ống đựng bút nhét vào thùng, một con heo nhỏ màu phấn hồng rơi ra, Mạc Ngôn cầm trong tay, nhẹ nhàng nở nụ cười, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của cậu. Phải trả lại cho cậu sao?

Lưu Tiểu Nguyên ôm một đống bài tập lén lút thăm dò, liếc mắt một cái liền thấy Mạc Ngôn ngồi bên trong, nhất thời có chút giận, cúi thấp đầu đi tới, không thèm nhìn anh mà đặt đống bài tập lên bàn rồi xoay người bước đi. Bỗng nhiên cổ tay cậu bị kéo lại, xoay người thì nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Mạc Ngôn. Lưu Tiểu Nguyên có chút sợ hãi, không dám nhìn thẳng ánh mắt kia.

“Thực xin lỗi. Tôi… Tôi muốn nói với em… Thực xin lỗi.”

Giọng nói Mạc Ngôn trầm thấp làm cho Lưu Tiểu Nguyên cảm thấy hốc mắt nóng nóng, vội vàng đảo mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn đã cảm thấy không thích hợp. Mạc Ngôn thu dọn đồ đạc! “Thầy làm gì mà thu dọn đồ đạc? Không ở đây nữa sao?”

Đôi mắt sáng ngời làm cho Mạc Ngôn đắm chìm một chút, xoay người nói: “Tôi từ chức.”

“Từ chức? Vì sao?” Ánh mắt Lưu Tiểu Nguyên lập tức nhìn thẳng anh.

Mạc Ngôn bỏ vài cuốn sách vào thùng, giọng nói khó chịu. “Tôi đánh em, đây là việc rất nghiêm trọng. Không có lý do giải thích thì tôi từ chức là tốt nhất. Xế chiều qua tôi đã giao đơn từ chức cho thầy hiệu trưởng, chắc là sáng nay thầy ấy sẽ thấy.”

‘Bộp!’ Cuốn sách trong tay Mạc Ngôn bị đánh bay xuống đất, Lưu Tiểu Nguyên nóng nảy cầm tay Mạc Ngôn lôi ra cửa. “Đầu óc anh bị hỏng hả? Có lý do quái quỷ nào khiến anh phải từ chức chứ. Bây giờ anh phải đi mang lá đơn kia về đây cho tôi. Thầy hiệu trưởng hỏi thì cứ nói anh không có việc gì làm nên luyện chữ chơi chút thôi. Mau đi nhanh lên.”

Lưu Tiểu Nguyên hổn hển rống lên với Mạc Ngôn, hai chân dậm rầm rầm trên mặt đất. Mạc Ngôn bị cậu túm lôi ra ngoài, tuy rằng vẫn là mơ mơ màng màng đi theo nhưng trong lòng đã có thứ gì đó trào ra, ấm áp vui vẻ lại thực ngọt, thực hạnh phúc.

Hiệu trưởng Lâm vừa tưới hoa xong, lau lau tay đeo kính ngồi cạnh bàn bắt đầu xem thư từ. Mạc Ngôn bước nhanh tới, liếc mắt một cái liền thấy đơn từ chức của mình trên tay hiệu trưởng. “Hiệu trưởng Lâm.”

Hiệu trưởng Lâm ngẩng đầu, cười nói: “Ồ, Mạc Ngôn à, thầy đang xem đơn của em, có việc gì mà phải làm đơn chính thức như thế này a?”

Mạc Ngôn đỏ mặt đi tới. “Hiệu trưởng, thực xin lỗi. Em có thể lấy lại không? Cái kia… là em nhất thời xúc động.”

Đôi mắt sau gọng kính của thầy hiệu trưởng lóe một chút, hiền lành nở nụ cười. “Được rồi, lấy về đi.”

Mạc Ngôn cầm đơn trong tay, nhẹ nhàng thở ra.

“Mạc Ngôn, em là học trò tâm đắc nhất của thầy, cũng là học trò mà thầy coi trọng nhất. Thầy biết em luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nhưng là cứ gia tăng áp lực cho mình như thế cũng không phải chuyện tốt đẹp. Em còn trẻ, cuộc sống còn rất nhiều niềm vui mà không chỉ phòng thí nghiệm mới có thể mang lại, thỉnh thoảng thả lỏng một chút sẽ cảm thấy thoải mái và tiến nhanh hơn đấy.

Hiệu trưởng Lâm ôn hòa tươi cười, Mạc Ngôn lại cảm thấy thực áy náy, đỏ mặt nói: “Cám ơn thầy.”

Trở lại văn phòng, Lưu Tiểu Nguyên đang ngồi trên bàn làm việc chờ anh, hai chân đung đưa qua lại, ôm chén trà của anh trong lòng. Mạc Ngôn cảm động, đứng trước mặt Lưu Tiểu Nguyên, tay cầm đơn từ chức không có phong bì nghịch nghịch. Còn chưa biết mở miệng như thế nào, Lưu Tiểu Nguyên đã nhảy khỏi bàn, đặt chén trà trong tay vào ngực anh, liếc anh một cái, nhẹ giọng mắng một câu: “Trên đời này tôi chưa thấy người nào ngốc nghếch như anh.”

Lưu Tiểu Nguyên đi ra ngoài, áo lông màu xanh da trời, quần jeans màu trắng, giống như trời quang ngoài cửa sổ. Mạc Ngôn ôm chén trà, đứng ngốc trong phòng, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười. Mạc Ngôn áp chén trà lên ngực, thực ấm áp.

Ra khỏi văn phòng, Lưu Tiểu Nguyên móc một thứ từ trong túi ra – thuốc kích ói. Lưu Tiểu Nguyên cười như kẻ trộm. Tôi không để anh từ chức không có nghĩa tôi tha thứ cho anh, không chỉnh anh. Bắt nạt Lưu Tiểu Nguyên không phải trả giá, trên đời có việc tốt như vậy sao? Hắc hắc hắc…

“Tôi biết có một ngày em nhất định sẽ yêu thương tôi. Bởi vì tôi cảm thấy tôi thật sự rất tốt, lá la…” Lưu Tiểu Nguyên dọc đường vừa đi vừa hát.

Các thầy cô buồn cười tránh đường cho cậu. “Tên nhóc này! Lại ăn phải thuốc kích thích gì rồi?”

Mạc Ngôn ghé vào cạnh ao bên đường nôn ào ào. Buổi sáng không ăn cái gì thế mà giờ thì nôn sạch ruột. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạc Ngôn, các thầy cô tốt bụng ân cần hỏi thăm: “Tiểu Ngôn, cậu bị sao vậy? Muốn đi bệnh viện khám không?”

Mạc Ngôn nhanh chóng lắc đầu. “Không có việc gì, không có việc gì.” Trên mặt anh miễn cưỡng cười nhưng trong bụng thầm mắng: Tên nhóc chết tiệt kia.