Máu chạy thẳng lên đầu, Thiên Viễn bị lửa giận thiêu đốt không còn suy nghĩ được gì nữa. Ai là đàn ông con trai đều không thể chịu đựng được việc người khác nhục mạ cha mình, cho dù kẻ đó có nói sự thật đi chăng nữa. Nhưng khi y định lao về phía trước thì bị một cánh tay cứng cáp khỏe mạnh ghì chặt lấy cổ.

Thiên Viễn cả kinh, hai tay theo bản năng đặt lên cánh tay kia. Rất nhanh, hơi thở quen thuộc, hữu lực khiến Thiên Viễn từ kinh hoàng dần bình tĩnh lại, là hắn.

“Chu Kiến! Đây không phải chuyện của cậu, tốt nhất đừng có xía mũi vào!” Nhìn Chu Kiến phía sau Thiên Viễn giống như vệ sĩ, Đỗ Lập Cường có chút chột dạ.

“Chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên. Chu Kiến lạnh mặt, phẫn nộ nhìn chằm chằm mấy người đối diện, vùng ngực cường tráng cùng bàn tay nắm chặt tỏa ra sự uy hiếp rất mạnh mẽ.

Trong lòng thấy ấm áp, trong sự ấm áp lại nổi lên chua xót. Cậu ấy vẫn đều lo lắng cho mình, vẫn ở phía sau yên lặng nhìn mình chăm chú. Nhưng thật sự không muốn để cậu ấy tiến vào. Không nói tới gia đình mình, trước mắt vẫn nguy hiểm hơn, những thứ xấu xa u tối không liên quan tới cậu ấy! Thiên Viễn bỗng nhiên gắng sức giãy giụa. “Buông! Cậu tới làm gì? Đây là việc của tôi, cậu tránh ra.”

Chu Kiến không thể không dùng hai tay ôm chặt Thiên Viễn, hai ngày nay Thiên Viễn biểu hiện khác thường hắn đều để trong lòng, chính là Thiên Viễn không nói hắn cũng sẽ không hỏi, nhưng hắn tuyệt không cho phép Thiên Viễn một mình đối mặt với nguy hiểm. Không thể để y kích động, nội quy trường học tuyệt đối không cho phép chuyện ẩu đả đánh nhau, không những thế lại còn chuyện y muốn gia nhập hội Sinh viên, hậu quả nghiêm trọng như khai trừ đều có thể xảy ra.

“Thiên Viễn! Cậu bình tĩnh một chút!”

“A!” Thiên Viễn đột nhiên hét thảm một tiếng.

Đỗ Lập Cường thừa dịp Chu Kiến ôm chặt Thiên Viễn bèn xông tới đạp một cú thật mạnh lên bụng y. Việc này nằm ngoài dự kiến của mọi người, ngay cả ba nam sinh đi cùng hắn ta đều sợ ngây người. Thiên Viễn thống khổ ôm bụng trượt khỏi ngực Chu Kiến, ngã xuống đất.

Vốn phải bảo vệ y lại trơ mắt nhìn y ở ngay trong ngực mình bị thương tổn, Chu Kiến phát điên. Buông Thiên Viễn ra, Chu Kiến như hổ dữ xông về phía trước. Hai tay hắn nắm áo Đỗ Lập Cưởng đẩy hắn ta ngã xuống đất, cưỡi trên người hắn ta hung hăng giáng đòn xuống.

Chỉ vỏn vẹn vài giây, miệng mũi Đỗ Lập Cường đã rớm máu, tiếng kêu thảm thiết từ xa cũng nghe thấy.

“Chu Kiến! Chu Kiến!” Thiên Viễn bất chấp đau đớn giãy giụa cố gắng đứng lên muốn ngăn cản Chu Kiến, cứ như vậy sẽ xảy ra chuyện lớn mất! Tới lúc y đứng lên, ba nam sinh kia đã định thần lại cùng nhau vung nắm đấm về phía Chu Kiến.

Sau một hồi đánh đấm loạn xạ, Chu Kiến bị kéo xuống khỏi người Đỗ Lập Cường, khóe miệng và ngực trúng không ít cú đấm. Nắm đấm của hắn cũng gây không ít tổn thương cho đối phương. Thiên Viễn trơ mắt nhìn Chu Kiến bị vây đánh, muốn đi lên tìm cách giúp đỡ nhưng không tài nào đứng dậy được. Đau đớn kịch liệt khiến đầu y đổ đầy mồ hôi, trong bụng giống như có thanh đao chém cứa lung tung. Chống người quỳ gối dưới một gốc cây ngọc lan, Chu Kiến thở khó nhọc. Đột nhiên, Đỗ Lập Cường nổi máu nóng. Đau đớn và tức giận khiến hắn ta mất đi lí trí, nhấc chậu hoa lên, lắc lắc lắc lắc hướng phía đầu Chu Kiến đập xuống.

Thiên Viễn hoảng sợ nhìn hắn ta giơ chậu hoa lên, không biết lấy sức lực từ đâu đứng bật dậy, bay qua ghì chặt hai tay Đỗ Lập Cường. Đỗ Lập Cường dùng sức vung, Thiên Viễn ngã trên mặt đất, đầu đập vào cạnh bồn hoa, máu chảy dọc thái dương nhưng hai tay vẫn bấu chặt lấy hắn ta không buông. Đỗ Lập Cường giãy không ra, tức giận vung chậu hoa ném về phía Thiên Viễn. Thiên Viễn tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Hung hăng đá một cú vào vai Đỗ Lập Cường, chậu hoa cũng bị hất rơi xuống mặt đất cách đó không xa, Chu Kiến đỏ mắt túm lấy Đỗ Lập Cường. Ba nam sinh kia trợn tròn mắt, cục diện như vậy đã vượt xa điều bọn họ dự tính. Nhìn ánh mắt ngập lửa giận của Chu Kiến, ba người hoảng sợ chạy mất tăm.

Đỗ Lập Cường bị Chu Kiến áp trên mặt đất, Thiên Viễn liều mạng lôi kéo hắn. “Đừng đánh nữa! Sẽ xảy ra chuyện mất! Buông tay ra, tôi xin cậu đấy!”

Một đám người ầm ầm chạy tới, những người bị mấy nam sinh kia gọi tới nhìn thấy tình hình như vậy liền giật nảy mình, hô to, ba chân bốn cẳng tách bọn họ ra. Thiên Viễn đã không đứng nổi nữa. Đỗ Lập Cường cũng bị đánh đập vô cùng thê thảm. Ai cũng đều cần đưa tới bệnh viện ngay lập tức. Thiên Viễn được nâng lên cầm chặt tay Chu Kiến, vừa đau lòng vừa hoảng sợ nhìn hắn, Chu Kiến cầm tay y, bàn tay run nhè nhẹ thay y lau đi vết máu đang chảy tới mắt. “Yên tâm, không có việc gì. Cậu không có việc gì đâu.”

Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, hòa cùng vết máu. Thiên Viễn không nói tiếng nào, nhắm hai mắt lại.

Trong phòng giáo viên, ba nam sinh khóc rống lau nước mắt. Hậu quả vô cùng nghiêm trọng khiến bọn họ không còn muốn vì lý do buồn cười nào đó mà đánh cược tiền đồ của mình nữa. Sau đó ba người nói rõ ngọn nguồn mọi việc trước đó. Bọn họ và Đỗ Lập Cường là bạn học cùng lớp, bởi vì đều là sinh viên nghèo dựa vào học bổng sống qua ngày nên tình cảm của họ rất tốt. Họ thường nghe Đỗ Lập Cường kể về gia cảnh của mình nên rất chướng mắt với Phí Thiên Viễn. Do đó khi Đỗ Lập Cường nói muốn chỉnh Phí Thiên Viễn, bọn họ liền hùa nhau làm theo. Ngày đó bọn họ vốn muốn đem quần chip bỏ vào quần áo Thiên Viễn thay, không nghĩ tới trên sân bóng xảy ra sự cố, vì thế liền thay đổi chủ ý bỏ vào túi quần Thiên Viễn. Lúc đầu ý tưởng chỉ là trò đùa dai, không nghĩ tới tạo ra hậu quả nghiêm trọng như thế. Hôm nay Thiên Viễn tìm Đỗ Lập Cường muốn nói rõ ràng mọi chuyện. Đỗ Lập Cường mắng người nhà của y, Thiên Viễn muốn xông vào đánh nhau bị Chu Kiến ngăn cản, nhưng không nghĩ tới Đỗ Lập Cường ra tay trước. Đỗ Lập Cường đánh Thiên Viễn bị thương, Chu Kiến mới nổi nóng đánh hắn ta.

“Bọn em không muốn đánh nhau, là Đỗ Lập Cường gọi bọn em tới tiếp thêm can đảm cho cậu ấy. Chính là… chính là Chu Kiến rất hung. Bọn em sợ gặp chuyện không may muốn ngăn cản cậu ta, liền nháo nhào đánh nhau. Sau đó xảy ra tai nạn nguy hiểm tính mạng, bọn em liền chạy đi gọi người tới.”

Thầy chủ nhiệm tái xanh mặt, ngón tay xoa xoa huyệt thái dương. Tại ngôi trường yên bình này chưa từng xảy ra chuyện kinh khủng như vậy. Thâm cừu đại hận thế nào lại đánh người thành dạng đó chứ, hơn nữa hành vi ác liệt như thế lại xảy ra trên người đứa nhỏ Chu Kiến! Quả thực… quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Thiên Viễn sao rồi? Xem ra cậu ấy tổn thương không nhẹ, chết tiệt! Nếu không phải mình ôm chặt cậu ấy, nếu không phải cơ thể mình chắn ở phía sau khiến cậu ấy bị đả kích trầm trọng, cậu ấy sẽ không bị thương. Mày Chu Kiến nhíu chặt lại, hai tay chắp sau lưng nắm chặt.

“Chu Kiến! Em nói xem! Xảy ra chuyện gì thế này?”

Giống như đột nhiên bừng tỉnh, Chu Kiến ngẩng đầu liếc nhìn người xung quanh, không biểu cảm nói: “Sự việc giống như bọn họ nói, em không nói gì thêm. Chỉ có một điều, từ đầu tới cuối Thiên Viễn không hề động tay động chân, những việc khác đều không có.”

Giáo viên chủ nhiệm choáng váng, vô lực vẫy tay. “Mấy đứa các em, nghỉ học làm kiểm tra đã. Việc này xử lý sau.”

“Em không đánh cái nào hết, cha mẹ em vất vả nuôi em ăn học, nếu như em bị đuổi bọn họ sẽ chết mất. Thầy ơi… Em van thầy.” Đột nhiên, một nam sinh khóc lớn lên.

Cả người Chu Kiến chấn động. Đuổi học! Là thật sao? Trong nháy mắt đầu óc hắn trống rỗng.

Nhận được điện thoại của Lão Uy, Lưu Tiểu Nguyên lúc đó liền hăng hái hẳn lên. Không vì cái gì khác, chính là có náo nhiệt thì sao lại không xem chứ! Chuyện lớn như vậy sao có thể thiếu Lưu Tiểu Nguyên cậu đây! Cậu không thiết tha ăn cơm nữa, buộc Mạc Ngôn lập tức lái xe, lòng như lửa đốt chạy về trường học. Tới trường học mới biết được tình hình nghiêm trọng vượt xa tưởng tượng của cậu.

Thật vất vả nghe mấy người Lão Uy nói liên hồi mới hiểu được chuyện gì xảy ra, Lưu Tiểu Nguyên không chịu nổi nữa. Nếu thật sự bị đuổi không phải sẽ xong hết sao? Chu Kiến à Chu Kiến, cậu thật oan uổng a!

“Ơ, Chu Kiến đâu?”

Tiểu Phác nói: “Ở lại bệnh viện chăm sóc Thiên Viễn. Bọn tôi vừa về xong. Cậu ấy không cho bọn tôi ở lại đó, nói là ban ngày cậu ấy phải ở trường học làm kiểm tra, bọn tôi thay phiên nhau tới bệnh viện, buổi tối cậu ấy ở cùng Thiên Viễn.”

“Thiên Viễn đến cùng bị sao?”

Lưu Tiểu Nguyên khẩn trương, Lão Uy thở dài thườn thượt. “Sau khi bọn họ được đưa tới bệnh viện, Đỗ Lập Cường tuy rằng thoạt nhìn rất dọa người nhưng chỉ là tổn thương ngoài da, gãy xương mũi, băng bó xong liền ở lại trong viện theo dõi, chắc sẽ không có chuyện gì. Thiên Viễn trước khi đưa tới bệnh viện đã đứng không nổi nữa, đưa tới nơi liền vào phòng giải phẫu. Chấn động não rất nhỏ, vết thương trên đầu phải khâu ba mũi. Nặng nhất chính là cú đạp kia của Đỗ Lập Cường, nội tạng bị dập nát, khoang bụng xuất huyết.”

Lưu Tiểu Nguyên hung hăng mắng một câu, môi run run không nói gì nữa.

Tiểu Phác nhăn nhó mặt mày nói: “Thiên Viễn bây giờ tốt rồi, Chu Kiến phải làm sao đây? Thật sự trơ mắt nhìn cậu ấy bị đuổi học sao? Tiểu Nguyên, cậu lắm mưu mẹo, mau nghĩ cách đi.”

Việc cho tới nước này tên kia vẫn thong dong như thường – thái độ buông xuôi. Những cặp mắt trông mong nhìn Lưu Tiểu Nguyên tinh quái. Lưu Tiểu Nguyên mím môi, mắt to sáng long lanh. Nửa ngày không nói lời nào, đột nhiên cậu nhảy dựng lên, tiến tới giường Tiểu Phác lột drap giường ra. Tiểu Phác hoảng sợ ngăn lại. “Cậu lột drap giường tôi làm gì?”

“Đưa thầy hiệu trưởng.” Lưu Tiểu Nguyên cầm drap trắng tinh huơ huơ trong tay.

Tiểu Phác cảm thấy mù mờ, đẩy gọng kính ngốc nghếch hỏi: “Đưa thầy hiệu trưởng á? Tặng lễ sao?”

“Xùy!” Lưu Tiểu Nguyên thiếu chút nữa hôn mê, nhà các cậu mới tặng drap thì có! Cậu tức giận huých hắn một cái. Cậu xé drap thành nhiều mảnh dài, sau đó khâu những mảnh đó xếp dọc nhau. “Mấy đứa các cậu lập tức triệu tập mọi người, càng nhiều càng tốt. Chúng ta cùng nhau viết thư gửi hiệu trưởng, Chu Kiến đánh người có nguyên nhân, thuộc loại phòng vệ nên cần xử lý nhẹ hơn. Ngày mai bọn họ nhất định họp bàn về chuyện này, yêu cầu của chúng ta chắc chắn có tác dụng. Hiện tại quan trọng nhất chính là tìm người, nhiều mà nhanh. Trước hết bắt đầu từ đội viên đội bóng đá năm nhất, bọn họ quen biết Chu Kiến. Sau đó chúng ta lần lượt kêu gọi các bạn học khác. Chỉ cần ký tên thôi, những người thích giúp vui cũng sẽ ký theo.”

Bọn Lão Uy bây giờ mới hiểu được ý của Lưu Tiểu Nguyên, Lão Uy bội phục vỗ vai cậu. “Tiểu Nguyên, tôi phục cậu. Cậu đó, sinh không uổng kiếp này! Nếu trở lại vài thập niên, nói không chừng trên bia tưởng niệm phong trào Ngũ Tứ(*) cậu xếp số một đấy!”

(*) Phong trào Ngũ Tứ là một phong trào đấu tranh rộng lớn của sinh viên, học sinh, công nhân, thị dân, trí thức Trung Quốc chống lại Hiệp ước Versailles, nổ ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1919 nên được gọi là phong trào Ngũ Tứ.

Lưu Tiểu Nguyên đạp một phát vào mông hắn. “Bớt nói mấy lời này, mau làm việc đi!”

Mấy người phân công nhau ra ngoài, Lưu Tiểu Nguyên cầm điện thoại nói Trần Mặc lập tức tập hợp các nữ sinh ký tên.

Sau khi cúp máy, cậu cắn môi suy nghĩ nửa ngày rồi gọi cho Mạc Ngôn.

Sáng sớm, hiệu trưởng Lâm giống như mọi ngày cầm bình tưới chăm sóc mấy chục bồn hoa của mình. Nhưng tâm tình hôm nay của ông không thoải mái như trước bởi mấy giờ nữa ban lãnh đạo nhà trường sẽ họp quyết định biện pháp xử lý những sinh viên đánh nhau kia. Hôm qua mọi người đã họp sơ một lần nhưng không có ý kiến thống nhất. Về phần Đỗ Lập Cường, trước sắp bẫy hại người, sau lại đánh người, mọi người nhất trí cho rằng người như vậy không đủ tiêu chuẩn đạo đức của một bác sĩ, không nên ở lại trường học tập nữa. Còn mấy nam sinh đi theo hắn ta, tuy có sai nhưng biết dừng lại đúng lúc, thái độ thành khẩn nhận lỗi, nên cho bọn họ một cơ hội sửa sai. Khó xử nhất chính là Chu Kiến. Đứa nhỏ này giỏi về nhiều mặt lại có nhân phẩm, tiếng tăm ở trường học rất tốt. Nhưng dù sao hắn cũng làm sai! Haiz~

Hiệu trưởng Lâm duỗi thắt lưng, thấy Mạc Ngôn mỉm cười đứng ở cửa ngập tràn nắng sớm. Ông cười cười nói: “Em tới đúng lúc lắm, đặt chậu hoa này lên cửa sổ giúp thầy đi! Chúng nó rất ưa bóng râm.”

Mạc Ngôn đem chậu hoa với những chiếc lá còn đọng nước để lên bàn cạnh cửa sổ. Hiệu trưởng Lâm cẩn thận dùng một ống trúc nhỏ xới đất cho chúng. Mạc Ngôn cảm khái nói: “Hoa cỏ này thật hạnh phúc, có thể được thầy dốc lòng chăm sóc.”

Hiệu trưởng Lâm ha hả cười rộ lên. “Phải không? Thầy cảm thấy có thể hết lòng hết sức chăm sóc những thứ mình yêu mến mới là một loại hạnh phúc.”

Lòng Mạc Ngôn khẽ động, thì ra hạnh phúc chính là thế này! Anh mỉm cười, khóe miệng ngày càng cong lên.

Hiệu trưởng Lâm lau tay, nhìn Mạc Ngôn. “Em đến tìm thầy có phải muốn xin xỏ cho ai không?”

Mạc Ngôn đỏ mặt cười nói: “Thầy biết là cái gì sao?”

Hiệu trưởng Lâm nở nụ cười. “Có gì khó đoán chứ? Cậu bé là học trò của em, em là thầy giáo của nó. Thầy giáo xin cho học trò cũng là chuyện hợp lẽ thường.”

Mạc Ngôn đứng đối diện hiệu trưởng Lâm nói: “Em được người nhờ xin thầy. Xin hiệu trưởng giảm nhẹ hình phạt với đứa nhỏ kia.” Nói xong Mạc Ngôn đặt một cuộn vải trước mặt hiệu trưởng Lâm.

Hiệu trưởng Lâm vừa mở ra liền thấy trên mảnh vải dài khoảng sáu, bảy(*) thước chi chít không biết bao nhiêu chữ ký.

(*) Theo tỷ lệ đo lường của Trung Quốc cổ, 1 thước = 0.333m; do đó, độ dài mảnh vải ở đây dài trên dưới 2m.

“Theo em biết, Chu Kiến và Thiên Viễn là đối thủ cạnh tranh vào hội Sinh viên, cũng từng vì chuyện này mà không thoải mái. Nhưng khi Thiên Viễn gặp nguy hiểm, Chu Kiến rất kiên quyết đứng bên cạnh cậu ấy. Thầy xem, có rất nhiều sinh viên đồng ý ký tên xin cho cậu ấy, chính là đứng về phía tình cảm bạn bè giữa các cậu ấy mà xem xét.” Mạc Ngôn nhìn vẻ mặt hiệu trưởng Lâm, uyển chuyển nói: “Chu Kiến đúng là rất quá đáng. Nhưng khi Thiên Viễn được cậu ấy ôm mà vẫn bị thương tổn, rõ ràng là người mình nghĩ phải bảo vệ, lại bởi chính sự bảo vệ của mình mà bị thương tổn, em nghĩ đây là việc khó có thể chịu đựng được. Huống chi Chu Kiến cũng chỉ là một cậu bé hai mươi tuổi bồng bột, rất khó khống chế sự xúc động của bản thân.”

Hiệu trưởng Lâm gật gù, thận trọng cuốn mảnh vải lại. “Đúng vậy! Càng muốn bảo vệ lại càng dễ dàng bị sự bảo vệ gây thương tích. Chuyện đời thường là như thế(*). Việc này ban lãnh đạo nhà trường sẽ xem xét cẩn thận.”

(*) Nguyên văn: Thế sự vãng vãng như thử

Vách tường trắng noãn, drap giường trắng noãn, còn có gương mặt trắng như vách tường và drap giường của Thiên Viễn đang nằm trên giường bệnh. Khóe miệng Chu Kiến dán băng y tế, hàng lông mày nhíu chặt lại, dựa vào giường lo lắng nhìn Thiên Viễn. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trên đầu y, giọng nói trở nên khàn khàn. “Còn đau không?”

Thiên Viễn nhìn ánh mắt lo âu thống khổ của Chu Kiến, cổ họng đau rát, nửa ngày sau mới cúi đầu mắng một câu: “Ngu ngốc! Đại ngu ngốc!” Bỗng nhiên y quay đầu đi, nước mắt nóng bỏng lặng lẽ chảy xuống.

Cầm tay Thiên Viễn, Chu Kiến đặt trán mình lên đó, thở dài một hơi.