Những tiếng cải vả bắt đầu lớn dần hơn. Liễu Trinh ngoan cố giành phần thắng cho mình. Chắc vì lòng trả thù nhiều hơn tình yêu mà trước đây cô dành cho hắn, mà giờ đây ân ân oán oán hòa lẫn vào nhau hỗn độn

- tôi cần cô xét nghiệm ADN đứa bé  cô đang mang trong người (Hoàng Ân nói ra 1 câu khiến Liễu Trinh sửng sốt)

- các người định dồn mẹ con tôi vào con đường cùng? là ai đêm đó ngủ với tôi? là ai nằm cạnh tôi không mảnh vải che thân? .... anh nên nhớ! (Liễu Trinh bỏ đi)

Phu nhân tiến gần Hoàng Ân, vỗ về vai hắn như an ủi, động viên

- chuyện đã đến nước này, mẹ cũng lớn tuổi rồi, cũng mong có đứa cháu ẳm bồng....

Câu nói đó làm cho hai mắt của hắn nổi gân máu lên, đùng đùng nổi giận, không nói 1 lời đi thẳng ra xe. Khung cảnh ảm đạm chưa từng có của Khải gia!

Trên đường đi, vì có cuộc họp với đối tác mới ở bệnh viện, Hoàng Ân chạy thẳng đến chổ hẹn như trong họp đồng ghi. Và người đứng ra đại diện họp đồng của bệnh viện này, không ai khác chính là Chí Dĩnh

Hoàn tất thủ tục phí viện, Chí Dĩnh cho Sa Sa bước ra về, 2 tay anh không hề buông tay cô, sợ cô đi không vững rồi lại vấp té. Hoàng Ân đột nhiên có mặt tại nơi đây, bắt gặp cảnh tượng này, hắn hơi nhíu mày, mắt nhìn không rời hình ảnh tay trong này đầy gai mắt

Sa Sa giật thót mình, hơi thể cô gấp rút, mặt xoay về hướng khác tránh ánh nhìn của Hoàng Ân. Chí Dĩnh không biết cô bị sao liền dừng lại hỏi

- cô cảm thấy trong người không khỏe? được, chúng ta tiếp tục nhập viện khám!

- suỵt, anh nhỏ thôi... (chân vừa đau, vừa kiềm nén nổi sợ hải)

Chí Dĩnh thắc mắc cô gái kỳ lạ này làm việc gì cũng kỳ thú, thật khác người. Có điều, trong tâm trí anh lúc này đây, hình ảnh Sa Sa đang được lấp đầy

Hoàng Ân tiến đến chổ Chí Dĩnh. Lịch sự chào hỏi

- chào cậu (đưa tay ra bắt) như đã ghi trong hợp đồng, tôi đến đây để làm việc

- (dừng một chốc) chào ngài Khải, rất vui được đón tiếp.... (thấy mắt của Hoàng Ân nhìn chằm chằm vào Sa Sa) 

- sao lại ở đây ? ở cạnh 1 người lạ nữa chứ? ai cho phép ? (nghiêm giọng với Sa Sa)

Sa Sa rụt rè, nép sau người Chí Dĩnh im lặng không nói. Hoàng Ân lập tức kéo tay Sa Sa về phía mình. Mặt nghiêm nghị. Chí Dĩnh thấy thế liền nghĩ ra cách giãi tỏa

- hai người quen nhau? xin lỗi cậu, do tôi làm cô ấy ngã....

- không, là tại tôi.... tôi... tôi ... (cố né tránh cái nhìn của  2 người đàn ông)