Ông Phước mời hai ông bà Khánh Đức ra bàn ngồi nói chuyện để cho tụi nhỏ dọn dẹp mang đồ ăn ra, bà Tuyết Mai nhìn thấy Thanh Thanh thì ngắm nhìn hoài,kéo tay cô ngồi cạnh mình, hỏi cô rất nhiều câu cô chưa hiểu gì cả, Khánh Duy sợ mẹ mình làm quá bé con sợ anh vội giải vây cho cô làm bà chép miệng nói với chồng:

- Anh coi chưa gì đã bênh rồi, em mới hỏi con bé một chút mà nó đã sợ em ăn thịt nhỏ rồi, thật đau tim quá chồng ơi.

Cô khá bất ngờ khi anh giải vây cho cô, và cũng đang thắc mắc sao mẹ anh nói vậy, vì cô biết đây là lần đầu tiên họ gặp mặt nhau.

Câu nói của hai bác đã làm cho Minh Dương hoàn toàn chắc chắn được người hứa hôn với Thanh Thanh là anh họ mình Khánh Duy.

Nhìn tình cảnh này anh nuốt không nổi dù trên bàn toàn đồ ăn ngon, khác với tâm trạng anh thì cô em gái vô tư ăn uống,cười không thấy tổ quốc đâu luôn, anh thầm thở dài trong lòng.

Nhìn thấy con gái đang ngơ ngác không hiểu vấn đề ông Phước đã gọi cô lại kéo ngồi cạnh Khánh Dương,lần lượt vây quanh là ông bà Khánh Đức,vợ chồng ông rồi Thanh Phong, Lan Anh đến Minh Dương, không hiểu cố tình hay vô ý mà Minh Dương được xếp ngồi đối mặt cô với anh họ mình, mọi người ăn cơm nói chuyện vẫn vui vẻ chỉ có ba người đang trong ba cảm xúc khác nhau, một người thấp thỏm lo âu,một người mù tịt không hiểu vấn đề, còn một người thì thầm cười,anh nhìn ba mẹ bé con là hiểu họ đồng ý hôn sự này rồi.

Ăn cơm xong mọi người ra phòng khách ngồi nói chuyện Minh Dương thấy có sự nhắc khéo anh liền đứng lên xin phép mọi người dẫn theo Lan Anh về, dù cô chưa muốn về còn muốn ở lại chơi tiếp nhưng do Minh Dương hối cô phải đi theo anh ra về,anh kéo tay em gái mình đi thật nhanh.

Thanh Thanh tính đứng lên tiễn bạn với người yêu thì ba cô cản lại nói đê Phong ra tiễn được rồi còn cô ngồi lại vì chuyện này liên quan đến cô.

Thanh Phong nghe nói thế cũng tự mình ra cửa tiễn hai anh em Minh Dương rồi chạy vội vào nhà.

Xe đi trên đường mà tâm trạng Minh Dương đang nóng như thiêu đốt anh sợ ngày hôm sau sẽ nghe cô nói chia tay, anh lại không thể cướp vợ của anh mình được,ngổn ngang nhiều suy nghĩ thì bên tai cô em gái đang phàn nàn vì sao về sớm huống chi toàn người nhà cả có gì đâu phải ngại mà về sớm.

Anh đang rối mà cô em gái thì cứ lải nhải anh bực mình quát:

- Em có im miệng lại không, em không nói người khác không biểu em câm, ngập miệng lại và ngồi im cho anh lái xe không anh quẳng em xuống xe cho em đi bộ về đấy.

Lan An mở to mắt miệng chữ o nhìn anh trai, cảm thấy đàn ông gì tính như đàn bà tới tháng ý lúc vui lúc buồn,chập chập điên điên,lúc sáng còn đang vui vẻ,còn cho cô và Phong ăn cơm tó nghẹn cổ, giờ thì la mắng cô y như mấy người mất sổ hụi,cô lắc đầu không thèm nói chuyện với anh nữa, nhưng nhìn mặt anh trai cô thắc mắc sao anh thay đổi như thế từ lúc gia đình bác đến nhà bạn mình ăn cơm.

Cô tính hỏi nhưng nhìn khuôn mặt anh mình nhăn nhó cô đành nuốt hết từ vào bụng dằn lòng chút về gọi hỏi cô bạn mình xem có chuyện gì.

Còn tại nhà Thanh Thanh mọi người đã ngồi vào bàn thì ông Phước đã quay sang nói với con gái và con trai:

- Ba chính thức nói với hai con đây là hai bác Khánh Đức và Mai Tuyết bạn của ba mẹ và Khánh Duy con trai lớn hai bác cũng là chồng có hôn ước với con lúc nhỏ.

.