Khắp nơi là xác chết, khí trời lạnh lẽo khiến mùi tanh tưởi cứ dập dờn quanh quẩn mãi, chẳng chịu tan đi. Bởi vì mùi máu mà lũ quỷ vật đói khát càng thêm kích động hưng phấn. Ở giữa cái địa ngục đó, hơn năm vạn khôi lỗi uy vũ bao bọc và bảo vệ chủ nhân của mình. Những con khôi lỗi bị hư hao ở vòng ngoài sẽ nhanh chóng lùi lại, nhường chỗ cho cỗ khôi lỗi khác. Mỗi cử động của những con khôi lỗi đều rất tinh tế, nếu không phải bởi gương mặt cứng nhắc được đúc ra bằng huyền thiết của chúng thì ai nhìn cũng sẽ tưởng chúng là người thật.

Ở vòng trong cùng, một đám khôi lỗi bắt đầu di chuyển kết tạo trận pháp.

Truyền tống trận cỡ lớn này được Huyền Tĩnh cải biến rồi đặc cho cái tên thật oách, "Huyền Tĩnh Thuấn Di". Trên đời này làm gì có cái tên nào oách hơn tên của hắn cơ chứ.

Tuy vật liệu để tạo dựng trận pháp khá tốn kém nhưng bởi do các cỗ khôi lỗi đồng loạt kết trận nên trận pháp ảnh hưởng diện rộng và có thể được kích hoạt trong thời gian ngắn.

------

Trận pháp được kích hoạt, thế nhưng hư không đang giao động thì liền bị băng phong. Truyền tống trận đã bị gián đoạn.

Huyền Tĩnh nhíu mày. Nếu hắn không lầm thì đây chính là thần thông của Lãnh Nguyệt cốc. Danh hào Băng Phong Thương Khung của Lãnh Nguyệt cốc không phải nói chơi. Đừng nói đến không gian, ngay cả thời gian của khu vực này cũng bị làm chậm lại.

Bỗng trên bầu trời xuất hiện một khe hở dài hẹp như sợi tóc.

Khe hở mở ra, lộ ra một tròng mắt trắng xóa, khóa chặt lấy hắn, không ngừng tra xét.

Đó chính là Thiên nhãn truy hồn, bí pháp được Thiên nhãn lão tổ của Thiên Cơ các sáng tạo. Nhất cử nhất động trong khu vực này đều đang được tra xét, phân tích.

Ở dưới mặt đất, đồ hình Tiên Thiên Bát Quái bao phủ toàn bộ Linh Kiếm tông, địa chấn, gió nổi, sấm rền. Nham thạch và nước ngầm không ngừng tuôn trào từ dưới lòng đất.

Kỳ môn độn pháp thông thiên triệt địa đến mức độ này thì chỉ có thể là Thiên Cơ các.

Từ trên bầu trời, những sợi tơ vàng óng ánh mang theo vô lượng công đức phủ xuống, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng đốt cháy vùng âm lãnh này. Đám quỷ vật và âm binh lao nhao ôm đầu la hét rồi ngã gục, tan biến thành khói bụi.

Huyền Tĩnh đảo mắt nhìn về phía dãy Thiên Sơn, sát ý ngưng tụ. Nếu ánh mắt có thể giết người thì tăng chúng ở Bồ Đề tự đã chết không biết bao nhiêu lần.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi ngã lưng dựa ghế kiệu, nhắm mắt dưỡng thần. Các khôi lỗi cũng không tiếp tục bố trí truyền tống trận nữa mà đều trở về trạng thái phòng ngự.

Viện binh đã đến! Linh Kiếm tông đã thoát được kiếp nạn này. Môn hạ đệ tử và cao tầng của Linh Kiếm tông ai nấy đều toàn thân đẫm máu, mặt mũi dữ tợn.

Một tên trưởng lão nhìn về phía đại trận khôi lỗi của Huyền Tĩnh, hét lớn:

"Đem hắn làm đá mài kiếm, rửa hận thù này."

Đá mài kiếm mà lão nhắc đến là một cực hình của Linh Kiếm tông. Trước hết phá bỏ tu vi, cắt gọt da thịt trên người sau đó luyện hóa xương cốt của người đó thành Huyền Thiên Tinh cốt, biến người đó thành một khối đá mài dao sống. Tuy nói xương cốt không có cảm giác nhưng nhìn bản thân bị kiếm mài, nỗi đau ma mị không thể kiểm xoát đó còn khổ sở hơn, muốn sống không được, muốn chết không xong.

Như nghe được lời thỉnh cầu của lão giả kia, các đạo thân ảnh của tu sĩ đến từ Trung Châu minh dần hiện ra, vây kín vị trí của Huyền Tĩnh.

Đinh Đinh, Lệ Băng, A Ngưu, Lăng Vân Sơn và đệ tử của hắn Nhược Mai lần lượt xuất hiện.

------

A Ngưu trừng mắt nhìn thảm trạng của Linh Kiếm tông, hai mắt đỏ ngầu. Máu thấm đỏ mặt đất và xác chết la liệt khiến hắn nhớ đến cuộc tàn sát ở Lạc Nhạn thôn.

Hắn rú lên:

"Vì sao? Vì sao lại phải làm như vậy? Bọn họ có thù oán gì với ngươi?"

Nghe thấy câu hỏi bi ai của A Ngưu, Huyền Tĩnh mở mắt, cười hì hì rồi nói:

"Ồ! Thì ra A Ngưu. Mới vài năm không gặp mà ngươi đã trở nên to lớn như vậy rồi, còn cao hơn ta cả một cái đầu..."

"Mau trả lời ta!"

A Ngưu cắt đứt lời thăm hỏi của Huyền Tĩnh, khiến hắn nhíu mày. Huyền Tĩnh thực rất ghét những kẻ ngắt lời của hắn.

Huyền Tĩnh lại hít thở thật sâu, kìm lại sân hận của mình.

Hắn cười tủm tỉm, hỏi A Ngưu:

"A Ngưu à! Ta nhớ lúc trước ở Lạc Nhạn thôn, ngươi ngày ngày vẫn ra bờ sông dưới núi để câu cá. Thế ta hỏi ngươi, đám cá kia có thù oán gì với ngươi?"

A Ngưu chỉ mặt của Huyền Tĩnh, tức giận bảo:

"Ngươi! Sao ngươi lại có thể so sánh sinh mạng của con người với loài cá cơ chứ?"

Huyền Tĩnh chậm rãi vỗ tay, nói:

"Đúng vậy! Sinh mạng của loài cá không là gì với con người. Cũng như vậy! Đối với ta, sinh mạng của những người này còn thua cả những con cá kia. Cá còn thể ăn, nhưng những người này thì ăn không được rồi. Hừm! Phải nói sao nhỉ?"

Huyền Tĩnh xoa trán chốc lát, hai mắt sáng lên. Hắn vỗ đầu rồi nói:

"À! Đúng rồi! Là kiến cỏ! A Ha Ha! Ngươi bước đi trên đường chắc cũng không vì một con kiến nhỏ mà chuyển bước chân chứ?"

Nghe Huyền Tĩnh châm chọc, Mạc Tử Hà, trưởng lão của Link Kiếm tông hét lớn:

"Ngưu tổng quản, ngươi không cần phải nhiều lời với tên ma đầu này! Chúng ta mau hãy thay trời hành đạo."

"A ha ha! Hay cho một câu thay trời hành đạo. Nếu ông trời đã vô dụng đến vậy thì thật là quá tốt."

Huyền Tĩnh vừa nói hết câu thì nhiệt độ xung quanh hắn chợt giảm nhanh, hơi ẩm trong không khí ngưng tụ thành lớp băng mỏng trên những cổ khôi lỗi.

Là Băng Phong Thương Khung của minh chủ Lệ Băng. Nàng không buồn không giận, lên tiếng:

"Sư điệt! Sư tôn nếu biết chuyện ngươi làm, sẽ rất giận dữ."

Nghe một nữ nhân trẻ tuổi gọi mình là sư điệt, Huyền Tĩnh bất mãn. Hắn cảm thấy những thứ khiến hắn bất mãn không nên tồn tại trên đời này.

Huyền Tĩnh giơ tay, ý muốn bảo Lệ Băng đừng nói nhảm nữa.

"Ồ! Đây hẳn là minh chủ của Trung Châu minh, danh tiếng lẫy lừng. Tuy ta là cháu của bà bà thế nhưng ta cũng không phải là người của Lãnh Nguyệt cốc. Một tiếng sư điệt này ta thật không dám nhận. Lại nói, nếu bà bà biết chuyện hẳn sẽ rất vui mừng."

Huyền Tĩnh đứng dậy từ ghế kiệu. Chiếc áo bào trắng không gió mà bay, mắt lướt nhìn quần hùng, trên gương mặt không có chút căng thẳng nào. Hắn hứng khởi nói:

"Thế giới này vốn sai lệch ngay từ ban đầu, là một bể khổ vô biên. Ta sẽ chỉnh đốn nó, khiến nó trở nên tươi đẹp hoàn mĩ. Tất cả đều đạt được hạnh phúc vĩnh hằng. Các ngươi nên ủng hộ ta mới phải!"

Trưởng lão Mạc Tử Hà ngắt lời Huyền Tĩnh, giọng nói run run vì tức giận:

"Thế thì có liên quan gì đến Linh Kiếm tông chúng ta, vì sao ngươi lại vô cớ tàn sát người vô tội?"

Huyền Tĩnh nhăn mặt, không hề che giấu khó chịu của mình, nghĩ thầm,

- Kiến cỏ còn biết giữ im lặng, đám người này còn thua cả kiến cỏ.

Hắn bực bội lên tiếng:

"Các ngươi có thể để ta nói hết lời của mình được hay không?"

Sự bình thản của Huyền Tĩnh khiến mọi người ở đây cảm thấy vô cùng khó chịu, cũng có chút chột dạ. Toàn bộ tu sĩ ở đây đều là nhân vật lão làng, nên đều nghi ngờ Huyền Tĩnh đã có chuẩn bị thủ đoạn để đối phó bọn họ.

Tất cả mọi người không ngần ngại mà khởi động pháp thuật phòng ngự, cầm đan dược và phù lục, đề phòng biến cố.

Huyền Tĩnh mặt kệ đám người đang tranh thủ làm phép, hắn cười ôn hòa nói:

"Thật sự thì ta tiêu diệt Linh Kiếm tông cũng chỉ để giết gà dọa khỉ. Ta định qua một thời gian ngắn sẽ tuyên bố mục đích của mình. Thế nhưng nếu mọi người đã lặn lội đường xa đến đây để hỏi thì ta đành phải giải đáp."

"Ta muốn nhân giới chỉ có một đạo, đó là "ta". Kiếm đạo không được, đao đạo không được, nho giáo không được, Phật giáo không được, ma giáo cũng không được. Chỉ có thờ phụng ta thì mới được thành tiên."

Đón nhận toàn bộ những ánh mắt khinh miệt, Huyền Tĩnh tiếp tục nói:

"Con người ta vốn rất nhân từ. Ôi! Cũng bởi ta xuất thân Phật gia. Thôi thì vậy đi! Các bang phái, đạo giáo trong thiên hạ có thể lựa chọn quy thuận ta hoặc là vĩnh viễn phong bế sơn môn. Thế nào? Con người ta rất dễ nói chuyện có phải không nào?"

Lúc này, nổi thống khổ trên gương mặt của A Ngưu đã được thay bằng vẻ âm trầm, băng lãnh. Hắn nhìn đôi mắt tà mị của Huyền Tĩnh, cố gắng lục lọi tìm kiếm chút nhân tính còn sót lại trong đó.

A Ngưu cố gắng khuyên can lần cuối cùng:

"Bằng hữu! Ngươi dừng tay đi!"

Không có địch nhân vĩnh viễn cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.

*

- A Ngưu à! Ta chưa bao giờ xem ngươi như bằng hữu. Gia gia cũng vậy, bà bà cũng vậy, Huyền Hạ cũng vậy, người của Huyền Ma cung cũng vậy, tất cả chỉ là công cụ để ta đạt được mục đích của chính mình mà thôi.