Sau khi Huyền Tĩnh trở về lại Huyền Ma cung thì hắn liền bế quan. Gia gia bế quan, bà bà cũng bế quan, thân là cháu đích tôn, Huyền Tĩnh không thể không theo phong trào của gia đình.

Công việc chuẩn bị cho chiến tranh hoàn toàn được giao lại cho thuộc hạ.

Khổ sở nhất vẫn là Gia Bảo trưởng lão, suốt ngày đầu tấp mặt tối.

---

Khi hai năm bế quan trôi qua, hắn liền tiếp tục dành thời gian ba năm để tế luyện âm binh, quỷ vật và hoàn thiện khôi lỗi chiến đấu.

Sau vô số thí nghiệm điên rồ và chừng chục lần tẩu hỏa nhập ma thì hắn đã hoàn thành kiệt tác của mình.

Năm năm cứ như thế mà trôi qua một cách an bình. Tuy thời gian không lâu nhưng cũng đủ làm tu chân giới lãng quên lời tuyên chiến xanh rờn của Huyền Tĩnh năm đó.

------

Vô Song lĩnh lúc trước đã trở thành tổng bộ của Trung Châu minh.

Đỉnh núi Vô Song sơn thượng luôn huyền phù trên cao đã không còn. Lúc trước lão tổ Đông Phương Vô Khuyết từng bày bố mắt trận của Điên Đảo Thiên Địa trận ở đó. Nghe đâu, sau khi Điên Đảo Thiên Địa trận mất đi uy lực, ý chí của thiên địa quay trở lại nơi này, có lẽ vì giận dữ nên đã đánh Vô Song sơn thượng thành bụi phấn.

Ở phía dưới, Vô Song sơn hạ vẫn như trước kia, thành trì đồ sộ, người người ra vào tấp nập.

Lệ Băng minh chủ đã đổi cái tên Vô Song thành Thái Bình, ý muốn cầu cho Trung châu được thái bình.

Lại nói, danh khí của Trung Châu minh rất cao, ngay cả vu sư của Đông hoang cũng phá lệ cho những thương đoàn được Trung Châu minh bảo đảm tiến vào Đông hoang để làm ăn.

Không nói quá, Trung Châu minh chính là lãnh tụ của Tu Chân giới Trung châu.

Cũng nhờ có liên minh mà tư tưởng cường giả vi tôn tuy vẫn còn nhưng không nặng nề như trong quá khứ. Những tu sĩ coi sinh mạng phàm nhân như cỏ rác đều bị Trung Châu minh dốc sức thanh trừ.

Các môn phái nhỏ yếu không chần chừ mà gia nhập vào liên minh, quả thật là trăm lợi không một hại. Ngay cả các môn phái lớn cũng lần lượt tham gia để tránh cảnh bị cô lập, bị thịt đè người.

Không chỉ vậy, có liên minh đứng giữa làm người đàm phán, tranh chấp giữa các môn phái cũng dần ít đi. Cho dù đôi lúc vẫn xảy ra thì cũng không đến mức phải giải quyết trên chiến trường.

Tà ma ngoại đạo phải trốn chui trốn nhũi ở những nơi hẻo lánh, hoạt động trong bóng tối.

Đây chính là thịnh thế thái bình.

------

Ở trên quảng trường rộng lớn của thành Thái Bình, hai hàng ghế ở hai bên có các nhân vật chủ chốt của các danh môn chính phái đang ngồi. Phía sau bọn họ là các trưởng lão quyền cao chức trọng và đệ tử hạch tâm của tông môn.

Trên một tòa đài cao ở sâu bên trong, một nữ nhân có khí chất băng lãnh đang ngồi trên ghế chủ tọa.

Ai cũng biết minh chủ Lệ Băng bẩm sinh mù lòa, thế nhưng đôi mắt sáng như trăng rằm kia khiến người nhìn vào đều có cảm giác trần trụi, dường như mọi bí mật đều bị phơi bày.

Ngồi ở phía bên phải của Lệ Băng, là phó minh chủ Đinh Đinh và tổng quản A Ngưu.

Khí chất của A Ngưu lúc này đã thay đổi rất nhiều, nét khờ khạo của đứa trẻ Lạc Nhạn thôn năm nào đã hoàn toàn biến mất. Ánh mắt kiên định, chững chạc và vẻ mặt hiền lành, đầy chính khí khiến hắn trông rất đáng tin cậy.

A Ngưu đứng lên, những tiếng xì xầm to nhỏ bên dưới quảng trường im bật.

"Đa tạ các đạo hữu đã bỏ ra thời gian quý báu để đến tham dự Thái Bình đại hội."

A Ngưu là tổng quản kiêm luôn phát ngôn viên.

Ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng hắn lại thở dài. Lệ Băng và Đinh Đinh chẳng chịu tham gia vào việc quản lý, ngay từ đầu Đinh Đinh đặt cho hắn cái chức vụ tổng quản này là vì muốn thoái thác trách nhiệm, đẩy hết mọi việc lên đầu hắn.

Hắn tiếp tục nói:

"Hôm nay, liên minh hội họp trước hết là để phân chia danh ngạch vào các bí cảnh của Thanh Hư môn, đặc biệt là chiến trường Tiên Ma sắp hiện thế. Việc quan trọng thứ hai là thảo luận về việc lối vào của Yêu giới trở nên lỏng lẽo, gần đây có người phát hiện yêu nhân bộ hành ở địa phận của Niết Bàn thiền viện lúc trước."

Lời còn chưa dứt thì đại trưởng lão Linh Kiếm tông, tên Mạc Tử Hà, một tu sĩ già nua trọc đầu, để hai chòm râu trắng bên mép đứng phất dậy, mắt trừng lớn, hét lên:

"Không thể nào!"

Trên tay của lão cầm một miếng ngọc phỉ thủy tròn trịa đã vỡ thành hai nửa.

Mọi người đều sửng sốt. Nơi đó dân cư thưa thớt, đất đai khô cằn, linh khí ít ỏi, không có tông môn nào quan tâm đến.

Chẳng lẽ tên này là fan cuồng của Niết Bàn thiền viện.

---

Hay là... người này trước kia vốn muốn xuất gia Phật môn nhưng lại bị gia tộc cưỡng ép vào kiếm đạo?

Mạc trưởng lão từng bỏ nhà ra đi, chạy đến Niết Bàn thiền viện cầu xuống tóc quy y, thế nhưng Như Lai của Niết Bàn thiền viện lắc đầu thở dài nói:

"Duyên trần chưa dứt!"

Mạc Tử Hà liền quỳ trước cửa lớn bảy ngày bảy đêm, miệng niệm kinh quy y.

Tuy nhiên, thiên ý khó cải. Gia tộc phái người đến bắt người thiếu niên thành tâm hướng phật này về lại thế giới chém chém giết giết. Hắn giam mình tuyệt thức, không chịu tu luyện, nhưng phụ thân lại đem mẫu thân và đệ đệ ra để uy hiếp hắn.

"Ngươi không chịu tu luyện thì họ phải chết."

Thiếu niên phẫn nộ, ngày đêm luyện kiếm.

Lúc kiếm pháp đại thành, hắn đã đem theo đệ đệ và mẫu thân, một đường giết ra khỏi gia tộc. Một gia tộc tu tiên nho nhỏ làm sao có thể cản được vị thiên tài kiếm đạo này cơ chứ.

Khi đã lấy được tự do cho mình, hắn nhìn đôi bàn tay đầy máu, lệ nóng không tự chủ được mà tuôn chảy. Gương mặt mếu máo hướng lên trời cao gào rú.

Sát nghiệp của hắn quá nặng, còn mặt mũi nào để xin vào Niết Bàn thiền viện cơ chứ.

Rồi thì, hắn gia nhập Linh Kiếm tông, qua bao nhiêu khó khăn trắc trở, cuối cùng cũng đã trở thành một vị đại trưởng lão đức cao vọng trọng.

Thỉnh thoảng hắn vẫn đến Bình An thôn, chọn thời điểm Như Lai đi khất thực, cải trang làm một lão nông để cúng dường thực phẩm.

Có một hôm, Như Lai nhìn hắn cười nói:

"Phật trong tâm!"

------

"Ngưng! Ngưng! Ngưng! Sư phụ à! Người chém gió vừa thôi. Câu chuyện cẩu huyết của người nếu mà bị đồn ra ngoài thì uy danh của Mạc trưởng lão còn đâu?"

A Ngưu cười khổ! Sư phụ mình gần đây đọc quá nhiều truyện tiên hiệp. =)))

Đinh Đinh che miệng ho khan rồi lớn tiếng nói với Mạc Tử Hà đang đứng như trời trồng phía dưới:

"Có chuyện gì khiến Mạc trưởng lão kích động đến vậy? Hay trong tâm đ*o hữu đã coi mình là cư sĩ của Niết Bàn thiền viện, khi nghe thấy yêu ma quỷ quái quấy phá nơi đó, trong lòng liền bất an? Nhìn quả đầu trọc lóc của đạo hữu ta liền biết..."

Mọi người nghe vị phó minh chủ tinh nghịch này đùa giỡn thì muốn cười thành tiếng, nhưng khi nhìn sang bản mặt muốn giết người của Mạc trưởng lão thì tất cả đều nín cười. Mặt ai nấy cũng đều đỏ bừng.

Chỉ có Lăng Vân Sơn và đệ tử của mình là Nhược Mai là không ngại trời sập, cười phá lên. Cự Kiếm môn và Linh Kiếm tông vốn như nước với lửa, có gì mà phải ngại?!

Mạc Tử Hà không còn lòng dạ đôi co với hai sư đồ của Cự Kiếm môn, chấp tay cáo biệt với mọi người:

"Ngọc bội đã vỡ! Có người đã phá vỡ đại trận phòng hộ của bản tông, tại hạ cùng các đệ tử phải lập tức quay trở về môn phái trợ chiến. Mong chư vị đạo hữu thứ lỗi."

Đây không phải chuyện đùa!

Lưu Quang kiếm trận của Linh Kiếm tông được đời đời lão tổ gia cố, không phải nói muốn phá là có thể phá. Địch nhân của Linh Kiếm tông nhất định không đơn giản!

Mạc Tử Hà vừa định rời đi thì A Ngưu vội lên tiếng:

"Mạc trưởng lão hãy khoan! Linh Kiếm tông là một thành viên của liên minh. Có địch nhân tấn công quý tông, liên minh tất nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ!"

Hắn đảo mắt nhìn tất cả mọi người một lượt rồi nói:

"Chư vị đạo hữu, tại hạ sẽ dẫn người của bản minh đến Linh Kiếm tông để hỗ trợ. Tại hạ mong mọi người có thể góp chút sức lực. Đây là thỉnh cầu của riêng cá nhân tại hạ, hoàn toàn không có ý muốn cưỡng ép."

Những tu sĩ ở đây đều đã quen với việc A Ngưu chủ trì mọi việc trong minh, nên khi hắn nói vậy không ai thấy kì lạ. Chỉ có Đinh Đinh lườm hắn:

"Ta và minh chủ còn ngồi đây mà ngươi dám tự ý điều động người?"

Lúc này, minh chủ Lê Băng vẫn luôn im lặng, mới lên tiếng:

"Thái Bình đại hội sẽ được tiếp tục cử hành ở Linh Kiếm tông. Chúng ta lập tức lên đường."

Lệ Băng căn bản không cho ai quyền từ chối.

- Ngươi không đi à? Được thôi! Ngươi không tham dự Thái Bình đại hội tức là chủ động từ bỏ danh ngạch tiến vào các bí cảnh.

------

Pháp khí và cự thú phi hành che rợp Thái Bình thành. Truyền tống trận liên tục phát sáng, đem người đưa tin về cho các tông môn để cầu tiếp viện.

Còn truyền tống trận đến Linh Kiếm tông? Dĩ nhiên là đã bị phá. Hoặc phạm vi lớn xung quanh Linh Kiếm tông đã bị cô lập. Linh Kiếm tông cũng không phải là Thanh Hư môn ngày xưa, mà có truyền tống trận đặc thù.

Trên đường đi, các tu sĩ rôm rả bàn tán, không có chút căng thẳng nào. Cũng không thể trách họ, bởi lực lượng của Trung Châu minh quá to lớn, thất bại là không thể. Cũng không biết là môn phái nào ngu ngốc đến vậy, dám cả gan khai chiến.

Ở trên tiên thuyền của minh chủ

Đinh Đinh hỏi A Ngưu:

"Ma đầu kia đã lại hiện thế... Ngươi có thể xuống tay với "bạn mới" của ngươi hay không?"

"Đệ tử cũng không biết!"

Sắc mặt của A Ngưu phức tạp cực kỳ.

Từ lúc tham gia đại lễ nhận chức cung chủ của Huyền Tĩnh, hắn đã tính ra được ngày hôm nay. Hắn biết rõ Huyền Tĩnh không nói đùa, thực sự có ý muốn trở thành Nhân hoàng, thống trị nhân loại.

- Bằng hữu, ngươi đang muốn làm gì?

Kí ức ùa về trong đầu A Ngưu. Năm ấy, ở bên bờ sông gần Lạc Nhạc thôn, có hai đứa trẻ đang vui vẻ cười đùa:

"A Ngưu, ngươi muốn học pháp thuật gì?"

"Ta muốn bay lượn như những con cá kia!"

"Từ lúc nào thì cá lại biết bay? A ha ha ha ha!"
Lời Hành Giả:

Cá mà biết bay? A Ngưu ngáo đá chắc luôn. =)))