Sau khi Huyền Tĩnh tuyên bố muốn trở thành chúa tể, tu chân giới vẫn không có quá nhiều biến động. Tin tức đó cứ như hạt cát rơi vào Vô Tận hải. Bởi không mấy ai coi trọng Huyền Tĩnh:

"Hừ! Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà dám tuyên bố cuồng vọng như vậy!"

"Ha! Cho dù hắn thật sự muốn gây chiến, các nhân vật trọng yếu của Huyền Ma cung cũng không thể để mặc hắn càn quấy."

Ai cũng bảo Huyền Tĩnh là ếch ngồi đáy giếng, ngựa non háu đá. Tuy nhiên cũng có một số người lại không cho là vậy.

Năm đó, lúc Thanh Hư môn mở Cửu Cung kết giới thì Huyền Ma cung và Thánh tông là hai tông môn điều động nhiều nhân lực đến nhất. Thánh tông ngay sau đó liền bị Huyền Ma cung chôn xuống U Linh cổ cầm, diệt sạch. Những kẻ may mắn thoát chết cũng bị truy lùng, phải trốn chui trốn nhủi. Trong đợt đó, Môn phái thu thập được nhiều Thanh Hư tinh nhất chính là Huyền Ma cung.

Những lưu tinh đó giúp tu chân giới bước vào thời kỳ cực thịnh. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể đoán ra Huyền Ma cung, sở hữu lượng lớn Thanh Hư tinh, mạnh mẽ đến mức nào. Tuy nhân giới nhiều năm nay luôn xáo động nhưng địa vị của Huyền Ma cung vẫn không hề dịch chuyển, vẫn là bá chủ của Nam Thiên Ma vực.

Huyền Mục lão tổ gần đây vẫn luôn điệu thấp, có thể nói là đã rửa tay ẩn thế, nhưng không ai dám đi vuốt râu đánh thức hùm. Nói chơi! Lão ngủ lâu chừng nào thì tốt cho thiên hạ chừng đó.

Không ai có thể tra xét bên trong Quỷ Môn quan của Huyền Ma cung, nên chẳng ai biết mấy năm nay Huyền Ma cung đã phát hiện ra bí cảnh nào, đoạt được kỳ ngộ gì. Càng như vậy thì mọi người lại càng nghi kỵ.

Bây giờ, Huyền Mục lão tổ cư nhiên để cho cháu mình nắm ghế chủ tọa lại còn để cho hắn phát ngôn bừa bãi. Phải chăng... Huyền Ma cung đã mạnh mẽ đến mức độ không còn phải e dè bất kỳ thế lực nào?

------

Huyền Tĩnh không mấy quan tâm đến suy nghĩ của thiên hạ, tin cũng được, không tin cũng không sao. Những việc như thiết lập trận pháp triệu hồi âm binh ma quỷ, chế tạo khôi lỗi chiến đấu, pháp khí công thành v.v... hắn đã có sắp đặc kĩ lưỡng.

Mọi việc tiến triển thuận lợi đến vậy cũng nhờ có Gia Bảo trưởng lão. Vị trưởng lão có bộ dáng đứa trẻ năm sáu tuổi này học một hiểu mười, chẳng mấy chốc đã lĩnh ngộ được kỹ thuật mà Huyền Tĩnh truyền dạy.

Được Huyền Tĩnh chỉ bảo, trưởng lão Gia Bảo cũng có chút vui buồn lẫn lộn. Hai mươi năm trước, hắn còn dạy Huyền Tĩnh những kiến thức nhập môn, giờ thì tạo nghệ trận pháp lẫn khôi lỗi thuật của Huyền Tĩnh đã vượt qua hắn khá xa. Gia Bảo tự hào vì người học trò ưu tú này, nhưng cũng buồn vì thầy không theo kịp trò.

------

Lúc này, Huyền Tĩnh đang trên đường đến Lãnh Nguyệt cốc, viếng thăm bà nội của mình, cốc chủ Như Nguyệt. Hắn muốn lấy được pháp môn tu luyện Vô Cấu thể. Muốn thực sự phát huy uy lực chân chính của Vô Cấu thể thì cần phải có tâm pháp của nội tổ mẫu. Ngay cả Huyền Mục lão tổ cũng không thể tự ý truyền thụ nó cho Huyền Tĩnh được.

(Là sao? Vì sao công pháp tu luyện Vô Cấu thể của Huyền Mục lão tổ lại ở chỗ bà nội của Huyền Tĩnh? A Hèm! Đạo hữu chưa đọc phần ngoại truyện, giản lượt nhân giới phải không? Không sao! Không sao! Ta sẽ kể lại ngọn nguồn. Thấy tác giả nào tốt bụng như ta chưa? Hô Hô)

Vô Cấu thể vốn không phải của Huyền Ma cung mà là của Lãnh Nguyệt cốc.

Ngày xửa... ngày xưa...

Trong cuộc đại chiến giữa Trung châu và Nam-Tây vực, Đông Phương Duy Kính, cố trưởng môn của Vô Song lĩnh đem quân vây đánh Lãnh Nguyệt cốc.

Trong tình huống nguy kịch, cha của Như Nguyệt, cũng là cốc chủ của Lãnh Nguyệt cốc trước kia đã đem Vô Cấu thể tặng cho Huyền Mục.

Cách duy nhất để đoạt Vô Cấu thể chính là ăn sống tim của người có nó. Huyền Mục lão tổ không chần chừ, moi tim cha của Như Nguyệt, ăn tươi.

Nhờ có Vô Cấu thể mà Huyền Mục lão tổ với tu vi hạn hẹp của mình lúc đó lại có thể chịu đựng được biến cuối cùng của Thiên Ma quyết. Lão thi triển Thiên Biến, dùng hóa thân ba đầu sáu tay chặn binh của Vô Song lĩnh.

Cũng từ đó uyên ương chia lìa. "Chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!" các loại. Tuy biết Huyền Mục lão tổ không có ác ý, cũng biết đây là việc cha nàng tình nguyện, nhưng Như Nguyệt vẫn hận hắn. Yêu càng nhiều, hận càng sâu.

Trước kia, vị bà bà này của Huyền Tĩnh cũng từng gửi thư cho hắn, trong thư còn dùng tâm pháp của Vô Cấu thể để dụ dỗ Huyền Tĩnh đến Lãnh Nguyệt cốc. Nhưng cũng bởi vì có quá nhiều chuyện xảy đến, hắn chưa có cơ hội đi thăm.

------

"Chớp mắt đã hai mươi năm!"

Huyền Tĩnh than thở rồi sực nhớ đến bức thư kia. Hắn mỉn cười:

"Gia gia hẳn vẫn còn cất giữ bức thư đó trong người, đoán chừng ngày nào cũng lôi ra nhìn chữ viết của bà bà đi."

"Chuyến này về, ta sẽ vẽ một bức họa của bà bà cho gia gia."

Huyền Mục lão tổ đang bế quan mà biết được suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ chửi ầm:

"Tiểu tử thối! Ta không muốn tranh vẽ, ta muốn người thật. Ngươi còn chưa mở miệng thuyết phục nàng tha thứ cho ta mà đã muốn bỏ cuộc rồi sao? Ta không có đứa cháu như ngươi!"

Đang suy nghĩ bâng quơ thì Tuyệt Tình sơn đã hiện ở trong tầm mắt.

Bốn con khôi lỗi Tứ Tượng hộ pháp cao lớn cõng theo chiếc ghế kiệu có lộng che của Huyền Tĩnh, hạ xuống trước sơn môn Lãnh Nguyệt cốc.

Chiếc cổng to lớn chắn ngang khe núi. Bên trái có tấm bia đá được khắc ba chữ Lãnh Nguyệt Cốc. Bên cạnh còn có một phiến đá nhỏ hơn có khắc bốn chữ:

"Huyền Ma bất nhập".

"Cái gì mà "Huyền Ma bất nhập" chứ! Gia gia thật là quá nhu nhược! Nếu như là ta thì sẽ khác, trực tiếp phá cửa vào đoạt nữ nhân."

Bỗng phi kiếm bay đầy trời.

Một nhóm mười nữ nhân xinh đẹp, y phục trắng xóa, vây quanh ghế kiệu của hắn, hoàn toàn không để mắt bốn khôi lỗi dữ tợn cao to gấp đôi người trưởng thành kia.

Một nữ tử lạnh lẽo lên tiếng:

"Các hạ là ai! Sao dám xâm phạm địa phận của Lãnh Nguyệt cốc?"

Huyền Tĩnh vẫn ngồi nghiễm nhiên ngồi trên ghế kiệu, nhỏ nhẹ chào hỏi:

"Các vị tiên tử, nhìn gương mặt của tại hạ hẳn đã đoán ra được tại hạ là ai rồi mà! Không cần dọa nạt người một nhà như vậy chứ!?"

Mọi người nhìn nhau cười khổ. Có ai ở đây là không biết mặt của Huyền Mục cung chủ, người từng năm lần bảy lượt đến đây, mặt dày cầu xin đi vào nhìn cốc chủ cơ chứ?! Huống hồ một con khôi lỗi của Huyền Tĩnh còn cõng theo cờ hiệu của Huyền Ma Cung. Một chữ "Ma" đen nhánh được thêu một cách tinh xảo trên nền cờ đỏ chót, như được nhộm bằng máu.

Đây là thủ tục à! Không làm không được! Lại nói, lâu lắm mới có người đến để được ra oai à!

Huyền Tĩnh nói tiếp:

"Xin nhờ các vị chuyển lời cho bà bà, nội tôn Huyền Tĩnh đến vấn an!"

Kiếm trận liền được thu hồi, mười nữ nhân kia cũng biến mất.

Chẳng mấy chốc, đại môn của Lãnh Nguyệt cốc kẽo kẹt mở ra.

Bốn cỗ khôi lỗi quỳ một gối xuống đất, hạ thấp ghế kiệu trên vai. Huyền Tĩnh bước xuống, chậm rãi tiến vào đại môn.

Đi vấn an trưởng bối tất nhiên phải hết mực lễ phép rồi, huống hồ là hắn, đến đây để xin xỏ tâm pháp của Vô Cấu thể.

------

Gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm dễ chịu của hoa cỏ. Trước mặt Huyền Tĩnh là một mảnh sinh cơ mơn mởn, hoa lá xanh tươi, chim chóc ríu rít.

Cũng không có ai xuất hiện để dẫn đường cho hắn, hẳn là đang bận giả thần giả quỷ. Hắn cứ bước đi theo con đường mòn trải đá quanh co.

Bỗng hồ Thanh Sương hiện ra trước mặt, phía sau còn có vài tòa đình lâu cổ kính.

Giữa hồ nước có chiếc thuyền nhỏ nhè nhẹ trôi. Ở trên thuyền là một nữ nhân chừng đôi mươi, mặc áo váy trắng như tuyết, đai lưng đỏ tươi. Nàng đang ngồi uống trà, thần thái vô ưu vô lo.

Dù chưa thấy rõ mặt, nhưng nhìn thấy chiếc trâm cổ quái màu đen được cài trên mái tóc trắng búi cao, Huyền Tĩnh liền biết đây là chính là nội tổ mẫu của mình. Bởi Huyền Mục cũng một đầu tóc trắng, có cài một chiếc trâm tương tự.

Huyền Tĩnh cười khẽ:

"Ha! Lại còn cài cả trâm cặp đôi."

Hắn nhảy xuống kiệu, lắc người một cái thì đã đứng ở trên thuyền.

"Tôn nhi bất hiếu, đến bây giờ mới đến vấn an bà bà!"

Tuy đã biết Huyền Tĩnh càng lớn càng giống Huyền Mục như đúc, đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ càng thế nhưng nhìn thấy bản mặt tuấn mỹ kia, nàng không kìm lòng được, xém tí nữa thì đã ném chén trà trong tay vào mặt hắn.

"Hừ! Lão nương thật không dám nhận lễ từ cung chủ của Huyền Ma cung à."

Huyền Tĩnh cười hì hì, ngồi xuống, tự pha cho mình một chén linh trà:

"Bà bà nếu thích, tôn nhi liền nhường người làm cung chủ. Tôn nhi nghĩ gia gia hẳn sẽ không những không phản đối, mà còn rất cao hứng."

Cốc chủ Như Nguyệt lườm Huyền Tĩnh, rồi ném thẳng chén trà vào mặt hắn.

Huyền Tĩnh nhẹ nhàng đón lấy, đặt xuống trước mặt bà bà rồi cười hòa, châm thêm trà.

Như Nguyệt hỏi:

"Tĩnh nhi, ngươi làm sao vừa gặp liền nhận ra ta?"

"Khí độ của bà bà siêu phàm thoát tục..."

"Bớt nói nhảm!"

Huyền Tĩnh cười ha ha nói:

"Trong thư phòng của gia gia treo đầy tranh của bà bà, ngay cả trong đại điện của Huyền Ma cung cũng có treo một tấm cỡ lớn, tôn nhi có muốn không biết cũng không được!"

"Hừ! Ngươi khỏi cần nói tốt cho lão ma đầu!"

Tuy nói vậy nhưng làn da trắng trẻo của Như Nguyệt đã ửng hồng.

Huyền Tĩnh nhìn sắc mặt vui vẻ của bà bà thì thầm khinh bỉ trong lòng, thích muốn chết mà còn giả bộ.

"Bà bà không biết chứ gia gia ngày nào cũng nhìn tranh mà khóc, còn đấm ngực tự trách, đôi khi còn ho ra máu nữa. Thật sự rất đáng thương!"

Nghe đến đoạn Huyền Mục ho ra máu, bàn tay đang cầm chén trà cũng có chút rung động.

- HA! Yếu điểm đây rồi!

Huyền Tĩnh quyết định tấn công, cố ghi bàn cho phe gia gia.

"Ài! Mới đây gia gia quyết bế tử quan để đột phá cảnh giới Thượng Thần, tôn nhi đã cố hết sức khuyên can, nhưng gia gia vẫn nhất quyết không nghe. Còn đánh bay tôn nhi!"

Nghe vậy, Như Nguyệt cũng tò mò dò hỏi:

"Thiên tư của lão ma đầu không tồi, lại còn áp súc cảnh giới bao lâu nay, đột phá cảnh giới Thượng Thần đối với hắn hẳn không có gì nguy hiểm đi."

Huyền Tĩnh nhấp ngụm trà, bả vai có chút chùng xuống, thở dài:

"Bà bà chắc cũng nhớ! Lúc cháu còn nhỏ, gia gia từng bồng cháu đến đây khóc lóc xin gặp bà bà, nhưng không được như ý. Sau đó người tức giận, lấy kiếm khắc hai chữ "Tuyệt Tình" trên đỉnh núi kia. Kể từ ngày đó, gia gia bứt rứt không thôi, đến nỗi tâm ma hình thành trong lòng."

Ngừng lại một hồi, nhìn thân ảnh yểu điệu đang run rẩy, Huyền Tĩnh đưa ra tin sét đánh:

"Gia gia cứ như vậy bế quan, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."

Như Nguyệt đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, giận dữ hét lớn:

"Vô dụng! Vì sao ngươi không ngăn hắn lại? Huyền Ma cung đông đảo như vậy mà không cản hắn được sao?

Ánh mắt Huyền Tĩnh thoáng liền trở nên u buồn:

"Gia gia đã không còn màng đến sống chết của mình, ai có thể ngăn cản người chứ? Có lẽ lần này gia gia thực muốn chém đi tơ tình của mình để thành đạo."

Nghe đến đây, mỹ nhân rơi lệ.

Một người có đạo tâm kiên định như Huyền Mục phải đau lòng đến mức nào, thì mới có thể sinh ra tâm ma? Rồi phải thống khổ đến mức nào, thì mới không màng sinh tử của mình để chém tình duyên?

Huyền Tĩnh thiết tha nài nỉ:

"Hầy! Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, gia gia cũng đã bế quan rồi. Nếu gia gia thành công thì không nói, nhưng nếu gia gia có gì bất trắc, mong bà bà niệm tình xưa mà đến dự tang lễ của người..."

Như Nguyệt lập tức ngắt lời xui xẻo của Huyền Tĩnh:

"Hắn có Vô Cấu thể hỗ trợ, hắn nhất định sẽ bình an thôi!"

Tuy nói vậy nhưng thân tâm nàng đã rối như tơ vò. Nàng đã từng chứng kiến sự bá đạo của Thiên Ma quyết.

Năm đó, cho dù là Vô Cấu thể cũng chỉ miễn cưỡng giúp Huyền Mục lão tổ duy trì Thiên biến trong một thời gian rất ngắn.

Huyền Tĩnh nhìn thấy vẻ mặt lo âu của bà bà thì mừng thầm trong lòng.

- Gia gia! Khổ nhục kế này thành hay bại thì phải xem vào diễn xuất sau này của người rồi.