Tết đến, Trịnh Lĩnh đưa Hoa Thất đến chỗ làm trình diện, nhân tiện dọn dẹp đón năm mới.

Vừa hay chị Lý cũng có mặt. Chị rót mấy cốc cà phê, rồi cả ba ngồi xuống bàn về kế hoạch cho ngày tết.

Chị Lý thấy Hoa Thất ngáp mấy cái liên tục, nom còn vẻ mệt mỏi, dáng đi cũng kì cà kì cục. Nhân lúc cậu chạy đi vệ sinh, chị liền hỏi Trịnh Lĩnh: “Chú ‘ấy ấy’ thằng nhỏ rồi à?” Vừa nói vừa dùng tay miêu tả.

Trịnh Lĩnh nhấp một ngụm cà phê, đáp: “Là cậu ý ấy ấy em.”

“Thật á?” Chị Lý trợn tròn mắt.

Chờ khi Hoa Thất trở lại, chị Lý giơ ngón cái về phía cậu, nói: “Em trâu thiệt đó! Chị đây phải nhìn em bằng cặp mắt khác xưa!”

“À… Cảm ơn chị.” Hoa Thất vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì.

Để chuẩn bị cho chuyến về thăm nhà Trịnh Lĩnh đón năm mới, hai người bèn đi sắm tết trước. Trịnh Lĩnh vừa bỏ một đống thứ vào xe đẩy, vừa hỏi Hoa Thất có biết làm món này không, có biết làm món kia không. Hoa Thất bảo rằng em biết tất, anh chỉ cần chọn món là được.

Mua đồ về nhà, phân loại và cất xong, tủ lạnh nhà Hoa Thất cũng chật kín. Cậu xách hai túi vào nhà Trịnh Lĩnh, mở tủ lạnh xem chỉ thấy mấy chai bia, còn lại chẳng có gì sất.

Hoa Thất cất đồ xong, quay ra bảo: “Trước đây anh sống khổ sở quá ha.”

“Thế nên mới gặp được em đó.”

Hôm sau, Trịnh Lĩnh lái xe đưa Hoa Thất về nhà. Hoa Thất căng thẳng cực kì, dọc đường luôn miệng hỏi han.

Trịnh Lĩnh kiên nhẫn đáp lời cậu. Hắn nói ba mẹ mình đều tốt nghiệp đại học. Ba hắn dạy vật lý, là mẫu người hành động cực kì lý tính, nêm mắm muối cũng phải đặt lên cân, thái thức ăn thì chỉ hận không thể dùng thước đo từng đoạn cho bằng. Nói xem thế thì thức ăn nấu ra có ngon được không? Mẹ hắn làm hành chính, cận thị nặng, chỉ đứng xa hai mét là không phân biệt được người với chó. Mấy chục năm qua, cực hiếm khi bà nêm vừa lượng mắm muối cần thiết. Nên là ấy, chỉ cần Hoa Thất để lộ tay nghề, đảm bảo hai ông bà sẽ bị hạ gục ngay.

Đến nhà, hai vị phụ huynh vui vẻ đón chào họ. Trịnh Lĩnh giới thiệu: “Em ấy tên Hoa Thất, là hàng xóm của con.”

Mẹ Trịnh chào cậu, còn bảo đến thì đến thôi, quà cáp làm gì.

Hoa Thất đứng không được ngồi cũng chẳng xong, đành đi thẳng vào bếp. Chỉ ở đó cậu mới thấy an toàn hơn chút.

Trịnh Lĩnh nói chuyện với ba mẹ mấy câu, rồi chạy vào bếp giúp cậu.

Hoa Thất đẩy ra, bảo hắn vướng chân vướng tay.

Trịnh Lĩnh nói: “Anh sợ em ở một mình sẽ căng thẳng. Anh mà ra ngoài, thể nào ba mẹ anh cũng vào giúp khách làm cơm cho coi.”

“Thôi anh ở lại đây đi…”

Món ăn lần lượt bày lên bàn, bác trai đã cầm đũa ngồi sẵn, rung chân chờ ăn.

Trịnh Lĩnh nói: “Ba, con xới bát cơm cho ba ăn trước nhé!”

Mẹ Trịnh bảo: “Con cứ kệ lão ấy. Cái đồ mặt dày, xuống cho tôi, chẳng ra thể thống gì!”

Nấu xong, Hoa Thất rửa tay rồi dè dặt bước tới. Trịnh Lĩnh kéo ghế cho cậu, rồi ngồi xuống ngay cạnh.

Suốt bữa cơm, hai ông bà nhà Trịnh không nói một lời. Chỉ thấy đũa thìa bay qua bay lại, hai người giành giật nhau từng miếng, cuối cùng chén hết sạch cả bàn đồ ăn.

Cơm nước xong, hai ông bà mới có sức tán chuyện. Họ khen Hoa Thất nấu ăn ngon, rồi hỏi sao cậu và Trịnh Lĩnh lại quen nhau.

Trịnh Lĩnh trả lời: “Có lần con đi làm về, đúng lúc em ấy làm thịt kho, ngửi thấy thơm quá nên vào ăn ké.”

“Đồ vô duyên!” Mẹ Trịnh mắng.

Ba Trịnh bảo: “Thằng nhỏ sống nhiều năm như vậy cũng khổ quá mà.”

Trịnh Lĩnh nói: “Được rồi. Hôm trước con nói là mang người yêu về ra mắt ba mẹ còn gì. Đây là người yêu của con.”

Ba Trịnh im lặng, cúi đầu húp canh.

Mẹ Trịnh nâng bình rượu, nheo mắt nhìn Hoa Thất, nhìn hết mặt rồi nhìn đến ngực, đeo kính lên rồi nhìn lại từ đầu, sau đó cứ lặp đi lặp lại.

Trịnh Lĩnh nói: “Mẹ đừng nhìn nữa, em ấy là đàn ông.”

“Đàn ông? Trịnh Lĩnh, mày… Khốn nạn, sao tao lại có đứa con trai như mày!”

Tay Hoa Thất nắm chặt lại dưới gầm bàn, run rẩy không ngừng. Cậu cắn môi, cúi đầu, mắt cũng ngập nước, nghẹn ngào thốt: “Cháu xin lỗi… Là cháu hại con trai hai bác…”

Mẹ Trịnh vội dịu giọng, quay ra bảo cậu: “Cháu đừng khóc. Sao lại là cháu hại nó được. Nhất định là thằng cu nhà bác dụ dỗ cháu trước. Bác chỉ đau lòng, cháu là một đứa nhỏ ngoan như vậy, sao lại bị thằng quỷ nhà bác hại ra thế này!”

Hoa Thất rớt nước mắt: “Không phải là hại đâu bác!”

Mẹ Trịnh ‘ho’ một tiếng, nói: “Này anh kia, mai tôi và bố anh sang nhà chị tôi.” Rồi lại tiếp: “Tối không về đâu.”

Trịnh Lĩnh mỉm cười, đáp: “Con biết rồi. Con sẽ mua giỏ quà để đem sang.”