Suốt một đêm, Đinh Cường Phú ráo riết đi tìm vợ. Phan Vân Kiều đi cùng Triệu Thế Hiển, cô đoán có khả năng cao Tạ Thảo Nhi sẽ ở chỗ đó.

Năm cấp ba, cô và cô ấy từng phát hiện ra một căn nhà bỏ hoang ở gần công viên. Ban đầu, hai cô gái rất sợ hãi, nhưng khám phá mới biết, căn nhà này rất được nha.

Có lẽ do chủ nhà đã dọn đi từ rất lâu rồi, nhưng chưa có ai mua nó, cũng như xây lại căn nhà khác. Chỗ này cũng hơi hoang vắng.

Hồi đó ngây thơ, cả hai liền tiết kiệm tiền, trang trí lại đồ đạc, bên trong nhà, coi nó như nhà mình. Suốt mấy năm trôi qua, chủ nhà vẫn chưa từng xuất hiện một lần.

Đúng như cô nghĩ, Tạ Thảo Nhi đang ngồi gục dưới cầu thang, cô liền kêu Triệu Thế Hiển đứng ở ngoài cửa. Còn bản thân đi đến ngồi xuống cạnh cô ấy.

"Dựa vào tao đi."

Không khác gì một con rối, Tạ Thảo Nhi đờ đẫn, gối đầu lên vai Phan Vân Kiều.

"Muốn khóc thì khóc đi."

Cô không biết cách an ủi người khác, nhưng chắc khóc xong tâm trạng sẽ khá khẩm hơn.

"Tao không khóc được."

Lúc này, Tạ Thảo Nhi mới lên tiếng, giọng cô ấy khàn khàn, mọi uất ức bị giấu kín lúc này được khai quật.

"Tao bị vô sinh, không có con được."

"Có sao đâu."

Dù không đẻ được, nhưng vẫn có thể nhận con nuôi mà.

"Mày không hiểu."

Đinh Cường Phú là đích tôn trong nhà, mẹ anh ấy rất coi trọng việc nối dõi tông đường, nhiều lần nhắc khéo vợ chồng cô ấy.

Đến hôm nay, bà phát hiện ra giấy khám của cô, liền ầm ĩ một trận, một hai bắt cô ly hôn. Giữa mẹ và vợ, chỉ có thể chọn một, Tạ Thảo Nhi không muốn Đinh Cường Phú khó xử nên lùi bước.

"Mày ngốc vậy?"

Trước nay vẫn thế, có chuyện gì cũng giấu kín trong lòng, không hỏi sẽ không nói đến. Luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười như chẳng có chuyện gì cả. Luôn nghĩ cho người ta trước, sau đó mới để ý đến bản thân.

"Vậy mà mày còn làm bạn với tao."

.......................

Bên kia, Đinh Cường Phú sau khi nhận được điện thoại của Triệu Thế Hiển, ngay lập tức lái xe đi đến chỗ đó. Nhưng chưa đến nơi, đã bị mẹ gọi về, mẹ anh bị gãy chân, không có ai chăm sóc.

Đợi một tiếng sau, vẫn chưa thấy Đinh Cường Phú đến, Tạ Thảo Nhi nhìn cặp đôi kia, cười khổ.

Mẹ chồng cô ấy là người thế nào cô ấy còn không biết sao. Chắc chắn trong vòng ba ngày, bà ta sẽ ép bằng được Đinh Cường Phú kí giấy ly hôn cô.

Mấy ngày sau...

"Anh ta nhu nhược quá!"

"Anh ấy còn mỗi mẹ thôi."

Bố mất từ nhỏ, mẹ là người nuôi anh ấy khôn lớn, bà chưa từng yêu cầu Đinh Cường Phú làm gì quá đáng, chỉ có duy nhất lần này.

Đơn ly hôn đã có đầy đủ chữ kí của hai bên. Phan Vân Kiều nhìn bạn mình, cô muốn đến đập cho hắn ta một trận, bạn cô cũng hi sinh cho hắn rất nhiều.

Chỉ vì không sinh được con nên mới ly hôn ư? Nực cười, thôi thì hạng đàn ông này, vứt đi càng sớm càng tốt!

Trong quán, Triệu Thế Hiển quan sát kĩ người đối diện, một lúc lâu sau, mới mở miệng. "Mày thật sự muốn vậy sao?"

"Ừ."

Đêm hôm ấy, vừa vào đến cửa nhà, đã bị mẹ xịt thuốc vào mặt, ý thức dần mất đi. Đến sáng hôm sau, thì thấy bên cạnh mình là một cô gái trẻ.

Anh ta đã lấy đi lần đầu tiên của cô ấy, mẹ anh còn chơi chiêu độc hơn là gọi một số người đến chứng kiến cảnh tượng đó, ép anh kí giấy ly hôn bằng được, thậm chí còn lấy cả tính mạng mình ra uy hiếp.

Hết cách... không thể trái ý!

"Tao nợ cô ấy."

Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển chỉ biết ngây ngốc nhìn hai con người yêu nhau, rời xa nhau. Mẹ của Đinh Cường Phú cũng quá ngoan cố, ly hôn được một ngày, đã đi rêu rao khắp nơi là mình sắp có cháu nội bế rồi.

Do dư âm sau vụ ly hôn của bản thân, đêm Giáng Sinh, cặp đôi chỉ ngồi ở nhà xem phim.

Bất giác, Phan Vân Kiều nghĩ đến viễn cảnh ở tương lai.

Liệu cô và anh có chia tay không?

Tình cảm mấy năm kia nói đứt là đứt, cuộc tình mấy tháng của họ sao bì được...

"Nếu sau này ta chia tay..."

"Em nói gì vậy?"

Triệu Thế Hiển lập tức cắt ngang lời cô.

"Anh và em sẽ không chia tay. Em mà dám chia tay anh, anh theo đuôi không cho em tìm bạn trai mới, cho em ngoại trừ quay về bên anh ra, không còn lựa chọn nào khác!"