Edit: ShiibaReiki

"Kỳ Diệp đâu?" Ngôn Trừng Hoằng trực tiếp hỏi khi thấy phía sau An Kinh Giới không có ai.

"Lát nữa ảnh sẽ quay lại."

"Đi đâu?"

"Không liên quan đến anh."

"An Kinh Giới!" Đồng Tu thấy An Kinh Giới nên chạy tới, "Kỳ Diệp đâu?"

Ngôn Trừng Hoằng không đợi đáp lời, trực tiếp vượt qua An Kinh Giới, hành động có chút vội vàng.

"Anh ấy sẽ là của tôi." An Kinh Giới đột nhiên nói, giọng không lớn cũng không nhỏ, nhưng người ở đây đều nghe thấy.

Mà Ngôn Trừng Hoằng vẫn tiếp tục đi về phía trước, để lại An Kinh Giới và Đồng Tu đứng tại chỗ.

"Gì vậy? Hai người đang nói gì đó?" Đồng Tu đứng bên cạnh, lo lắng nắm lấy góc áo An Kinh Giới.

"Kỳ Diệp đâu? Hai người đã đi đâu?"

"Không gặp cướp chứ? Hả?"

Đối mặt với Đồng Tu đang không ngừng đặt câu hỏi, An Kinh Giới không kiên nhẫn phất phất tay, đi về phía bàn ăn.

"Ảnh không sao đâu."

An Kinh Giới lấy bình nước trong ba lô ra, dùng sức mở nắp, ngửa đầu rót mạnh vào miệng, từ khóe miệng chảy ra dòng nước lướt qua cổ, thấm ướt vạt áo.

"Khụ khụ...!Khụ..."

"Cậu uống chậm thôi." Đồng Tu ra sau An Kinh Giới, vỗ nhẹ nhẹ lưng cho y.

"Lần đầu tiên em có loại cảm giác này."

"?" Đồng Tu không hiểu y đang nói gì.

An Kinh Giới cúi đầu nhìn bàn tay mình, "Lần đầu tiên...!Như không đạt được thứ mình muốn...!Cứ cảm giác, nó luôn vượt qua khe hở rồi chạy đi, hoàn toàn không thể nào bắt giữ..."

"Thế thì cậu quá hạnh phúc."

"Là sao?" Lần này đổi lại An Kinh Giới nghi hoặc nhìn Đồng Tu.

"Ý là cậu chưa từng khổ, muốn gì được cái đó, lần đầu tiên không chiếm được thứ mình muốn nên cảm giác không thể nào tiếp thu được chứ gì?"

Cũng không rõ An Kinh Giới có nghe hiểu hay không, yên lặng rủ mắt xuống, lần nữa nhìn hai tay mình.

"...!Đúng không..."

"..."

Đồng Tu liếc An Kinh Giới, sau đó ngồi xuống bên phải của y.

"Tôi nói này, có lúc, thứ mà mình càng không chiếm được, thì nó lại càng có giá trị để mình cố gắng tranh thủ.

Đồng Tu vòng qua vai An Kinh Giới, "Tôi không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo tôi thấy, cậu rất quan trọng với Kỳ Diệp, cậu trong lòng cậu ấy có phân lượng rất lớn."

"Mỗi giây mỗi phút đều có một người luôn nhớ tới mình, là một điều vô cùng hạnh phúc."

Gió đêm se lạnh thổi qua mái tóc của Đồng Tu, cuốn theo vài sợi tóc bay bay giữa trời đêm.

Đồng Tu nhìn lên mặt trăng treo cao, vẻ mặt hơi phức tạp nhưng lại nhu hòa hiếm thấy.

"Em...!Tỏ tình với tiểu Diệp." An Kinh Giới không biết tại sao, nhìn khuôn mặt hiện ra dưới ánh trăng nên trong lòng bỗng sinh ra an tâm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ giật mình, rồi lập tức thả lòng bả vai cứng nhắc xuống.

"Cậu thích Kỳ Diệp thật sao?"

"Thật."

"Vậy Kỳ Diệp có thích cậu không?"

"..."

Đột nhiên Đồng Tu nhảy dựng lên, phủi phủi bụi bẩn trên quần, "Vậy chỉ đành sử dụng cái đầu của thầy Đồng thôi, anh* sẽ tới giúp cậu!"

(*): Hai người trở nên thân thiết hơn nên tui để An Kinh Giới xưng anh-em với Đồng Tu, còn Đồng Tu xưng anh-cậu với An Kinh Giới nhe.

"Chờ chút..." An Kinh Giới không theo kịp lời nói của anh cho lắm.

"Cậu không theo đuổi à?"

"...Đương nhiên là em muốn!" An Kinh Giới phồng ngực lên.

"Để cái đầu thông minh của anh đoán xem nào, cậu sợ Ngôn Trừng Hoằng phải không?" Đồng Tu nhướng mày, liếc An Kinh Giới ngồi trên ghế.

"Hừ, ai sợ chứ?" Vừa nói đến đây, An Kinh Giới ngược lại tràn đầy tự tin.

"Anh thấy người ta dịu dàng quan tâm đến thế kìa, còn cậu thì lúc nào cũng quậy phá hết."

"Em cũng dịu dàng lắm có được không? Không phải em hết sức kiên nhẫn với anh sao."

"Ý cậu là tôi phiền lắm phải không?! Thằng nhãi miệng hỗn này!"

"Được rồi được rồi, miệng em hỗn, đừng giận nữa."

An Kinh Giới vỗ vỗ đầu Đồng Tu, trấn an Kính cận đang giơ chân.

Những tâm tư vốn hỗn loạn, giờ đây cũng dần bình phục.

Sau khi Đồng Tu tỉnh táo lại thì nghiêm túc suy nghĩ vài giây, đột nhiên nói, "Anh cảm thấy cậu rất tốt, vừa biết dẫn đường lại vừa biết bơi, có cơ hội đấy."

An Kinh Giới mỉm cười nhìn Đồng Tu, khẽ gật đầu.

Ngôn Trừng Hoằng thẫn thờ tìm kiếm bóng dáng của Kỳ Diệp khắp nơi trong đám người, mỗi bước chân càng bước càng lớn, ngọn lửa cháy bỏng trong lòng cũng càng trở nên nặng nề.

Ngôn Trừng Hoằng biết Kỳ Diệp tuyệt đối không có chuyện gì, An Kinh Giới không thể nào để cậu gặp nguy hiểm được, nhưng nỗi lo lắng cứ thế không nguôi, nếu không tìm thấy thì không nguôi được.

Huống chi, nhìn dáng vẻ An Kinh Giới khi trở về thì chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra, điều này khiến tâm trí của Ngôn Trừng Hoằng rối bời.

"Kỳ Diệp...".