Edit: ShiibaReiki

"Vâng? Sao thầy lại mời em vậy?" Lưu Vũ Trạch bước nhanh đuổi theo bước chân Lục Khải Bình, bước lớn bước nhỏ chênh lệch khiến Lưu Vũ Trạch khá phí sức.

"Em đã giúp thầy rất nhiều, xem như cảm ơn em."

Lưu Vũ Trạch giật mình trợn to mắt, thì ra khổ lao mấy ngày gần đây thật sự đã trợ giúp cho người nào đó.

"Không đâu, đó là những điều em nên làm." Lưu Vũ Trạch khiêm tốn trả lời.

Lục Khải Bình quay đầu cười với Lưu Vũ Trạch, sau đó đi lên bậc thang cửa của tiệm.

Lưu Vũ Trạch đứng tại chỗ, tay phải để lên ngực trái, nỗ lực ngăn lại tiếng tim đập ồn ào không ngừng, chọc cho phần cổ hiện đỏ ửng, đôi mắt sáng tỏ lưu chuyển một lớp hơi nước.

Bộ não ngưng hoạt động ngay hình ảnh mỉm cười nào đó, làm thế nào cũng không xóa được.

"Làm gì đó? Mau lại đây." Cửa gỗ màu nâu nhô ra khuôn mặt không kiên nhẫn như trước.

"Vâng, dạ...!Được." Hai chân bước đi cứng nhắc, Lưu Vũ Trạch không biết sao mình lại bị vậy, như trong tích tắc bị bấm dừng lại mà run sợ.

Bàn ăn nhà họ An tối nay hết sức náo nhiệt, náo nhiệt đến mức có chút không đỡ được.

"Dì để cái này con bưng lên cho." Kỳ Diệp nhận tô canh trong tay Ba Lan, bưng lên bàn ăn không còn chỗ dư nào nữa.

"Để đây đi tiểu Diệp." An Kinh Giới di chuyển ra một khoảng trống nhỏ, đặt miếng cách nhiệt lên ra hiệu Kỳ Diệp để xuống đó.

"Cảm ơn."

"Kỳ Diệp! Cái này mở sao đây?" Giọng vang dội từ phòng khách truyền đến phòng bếp.

"Tiểu Kinh, đi giúp cậu ấy đi."

"Em vừa mở Xbox cho ảnh chơi! Ảnh còn muốn chơi gì nữa?!"

An Kinh Giới oán trách "vị khách" không khách sáo này.

"Để anh đi." Ngôn Trừng Hoằng để bát đũa xuống, ra phòng khách.

Không ngờ hôm nay nhiều người dùng cơm đến vậy, Ba Lan với Kỳ Diệp bận bù đầu nên Ngôn Trừng Hoằng cũng hỗ hợ mang bát đũa lên.

"Ừm." Kỳ Diệp gật đầu cười cười.

Sau khi hai người làm lành xong, nụ cười của Kỳ Diệp chưa từng biến mất, nét vui vẻ không ngừng hiện lên, An Kinh Giới nhìn thấy vừa vui vừa ghen.

Vui là vì tâm trạng của Kỳ Diệp rất tốt, mà ghen là vì chuyện tình cảm của hai người kia trở nên tốt đẹp hơn.

An Kinh Giới buồn rầu, đến cùng mình nên dùng cách nào để Kỳ Diệp cảm thấy hứng thú với mình đây?

"Ăn cơm nào!" Ba Lan gọi bọn nhỏ trong nhà ra, điều này khiến bà nhớ tới thuở bé anh chị em trong nhà cùng ăn chung một nồi.

"A Tu, ngồi đây." Kỳ Diệp trực tiếp kéo ghế bên cạnh, kêu Kính cận ngồi xuống.

An Kinh Giới vụng trộm quay người chậc lưỡi, đây vốn là vị trí của mình! An Kinh Giới híp mắt nghĩ, trộm trừng mắt vị khách tu hú chiếm tổ chim.

"A Tu à? Bạn học của tiểu Diệp hả con?" Mọi người vào chỗ xong, Ba Lan chính thức chào hỏi với Kính cận đã chảy đầy nước miếng.

"Dạ, con tên Đồng Tu, là bạn thời phổ thông của Kỳ Diệp." Đồng Tu thu lại nước miếng tràn ra, mỉm cười tự giới thiệu, "Tối nay đến làm phiền, thật sự cảm ơn mọi người ạ! Đúng như Kỳ Diệp nói, dì nấu đồ ăn đầy đủ sắc hương mùi vị!"

"Ha ha, chút đồ ăn thường ngày thôi mà.

Dì xem Kỳ Diệp như con trai mình, con là bạn thân của nó thì đừng khách sáo!" Ba Lan thích loại học sinh vừa nhìn đã thấy đơn thuần ngây thơ nhất, mà bề ngoài Đồng Tu đương nhiên phù hợp nên đã lấy được niềm vui của Ba Lan.

"Dạ, vậy con không khách sáo nữa!" Nói xong, Đồng Tu trực tiếp đại khai sát giới, càn quét tất cả món ăn trên mặt bàn lần thứ nhất.

Cơ bản là chưa từng khách sáo, sau lưng An Kinh Giới tức giận nhổ nước bọt.

"Kỳ Diệp," Đồng Tu trộm lấy cùi chỏ đụng đụng Kỳ Diệp dưới mặt bàn, thì thầm hỏi thăm bên tai Kỳ Diệp, "Người đàn ông đối diện là ai đó? Cũng là con trai của dì hả? Nhìn họ có vẻ rất thân."

"Không phải, anh ấy là hành xóm, ừm...!Một người hàng xóm khá thân quen." Kỳ Diệp lười giải thích thêm nên nghĩ đại một câu xem như hợp lý để nói.

Nhưng Kỳ Diệp rất ngoài ý muốn về việc Ba Lan và Ngôn Trừng Hoằng có thể trò chuyện với nhau, dù sao biểu cảm và lời nói lãnh đạm của Ngôn Trừng Hoằng có thể sẽ khiến những người không quen anh thấy ghét.

May là hai người có chung chủ đề, đều là lãnh đạo của công ty kinh doanh, chia sẻ kinh nghiệm với nhau là bình thường.

"Mấy đứa nhỏ đáng yêu đều ở đây, thừa dịp hiện tại dì lấy ra luôn." Ba Lan cất cao giọng, sau đó lấy một bao vé từ trong túi xách ra.

"Vốn trước đó dì chỉ có hai vé để cho tiểu Kinh với tiểu Diệp, nhưng hôm nay khách hàng* lại cho thêm hai vé nữa, nếu đi thì cả đám cùng đi đi!"

(*): (客户): hộ khách này hình như là khách quen.

||||| Truyện đề cử: Và Mai Lại Sáng |||||

"Mẹ!!..." An Kinh Giới đột nhiên kêu thành tiếng, nhưng vừa đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mẹ thì nháy mắt ngậm miệng lại..