Sau nhiều ngày bận rộn ôn thi, các khối đã bắt đầu bước vào thi, rồi cuối cùng là nghỉ hè.

Khánh Ân gần nửa tháng nay bận đến chẳng thể ngủ đủ giấc, nào là ôn thi, gác thi, chấm điểm.

Sau khoảng thời gian đó, cuối tháng năm nàng mới có thể nghỉ ngơi.

Hôm sáng Chủ Nhật của tuần nghỉ hè đầu tiên, Ngọc Dương ghé nhà Khánh Ân chơi.

Nàng ngồi nói chuyện với Khánh Ân được một lúc nàng bỗng thấy sắc mặt Khánh Ân thay đổi, Ngọc Dương liền hỏi nàng:

"Cô có sao không?"

Khánh Ân ho vài cái rồi đáp:

"Không biết nữa, tự nhiên cô thấy hơi mệt với chắc là sốt rồi.

Chắc là do vừa rồi đã làm việc quá độ" Khánh Ân đưa tay lên trán xem thử, thì thấy trán mình nóng quá.

Nghe xong Ngọc Dương hơi trầm mặt, rồi lại bất ngờ ẵm Khánh Ân lên.

Khánh Ân cũng vì hành động này của Ngọc Dương làm cho ngơ ngác, chưa kịp nói gì đã thấy Ngọc Dương cuối mặt nhìn mình nói:" Cô ôm cổ em cho chặt, té là em không có đền đâu" rồi lại thản nhiên cười một cái, Khánh Ân đến lúc này vẫn là chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngọc Dương đưa Khánh Ân về phòng, rồi lại hỏi nàng:" Cô còn que test không?"

"Hình như còn, em xem thử ở dưới phòng khách á"

Ngọc Dương xuống phòng khách tìm que test, lúc này Khánh Ân nằm trên giường tưởng đâu đang mơ.

Ôi trời nàng vừa được Ngọc Dương ẵm lên phòng ư? Nàng sắp có vợ rồi sao?

Ngọc Dương quay lại cùng với ly nước ấm và đồ test, suy cho cùng làm tuy bây giờ covid đã không còn gì xa lạ và coi như là một bệnh thông thường, nên cũng không có gì lo lắng mấy.

Nhưng cái Ngọc Dương sợ là hậu quả sau khi nhiễm, có lẽ nàng lo hơi quá vì giờ ai cũng đã được tiêm vacxin đầy đủ hết cả rồi, nên cũng không quá ảnh hưởng đến sức khỏe.

Dù vậy nàng cũng không muốn chủ quan.

Ngọc Dương test cho Khánh Ân, khoảng mười lăm phút sau bốn mắt nhìn nhau bối rối.

Hai vạch rồi! Ngọc Dương cũng đành thở dài, trong rủi có cái may đi, ít ra giờ nàng cũng đã nghỉ hè, Khánh Ân cũng được nghỉ vài tháng, cách ly mười bốn ngày không ảnh hưởng gì.

Ngọc Dương để Khánh Ân nghỉ ở phòng, nàng ra ngoài gọi về nhờ mẹ đem đồ qua giúp.

Cứ ngỡ gia đình sẽ lo lắng, nhưng khi nhận được câu trả lời khiến nàng cũng căm lặng:

"Ừ vậy cách ly vui nha! Nào coi xong tập này mẹ đem đồ qua cho"

Mẹ nàng đang bận coi phim, nói xong liền tắt máy không thương tiếc.

Khánh Ân cũng có kêu nàng ở phòng khác vì Ngọc Dương cũng chưa hai vạch, nhưng nhóc con này lại không chịu.

Ngọc Dương nói:"Cô mệt thì ngủ đi, sao nói nhiều vậy? Em ở phòng khác thì ai chăm sóc cho cô?" Ngọc Dương rất dễ nổi quạu và nóng tình, có lẽ đây là do mẹ nàng di truyền.

Thấy Khánh Ân cũng đã ngủ say, nàng nhìn chủ nhiệm của mình thêm một lúc rồi nhẹ nhàng tắt đèn rời khỏi phòng.

Nàng lục lọi kiếm được một ít thịt, Ngọc Dương đem đi nấu cháo cho Khánh Ân.

Chợt nhớ đến chuyện ăn uống, nàng gọi điện nhờ mẹ mua vài món đồ để nàng nấu cho Khánh Ân ăn, nàng sợ đồ bên ngoài không an toàn nên đành tự nấu.

Khoảng tầm mười giờ trưa mẹ Ngọc Dương gọi nàng ra lấy đồ, khi ra tới Ngọc Dương thấy trước cửa là hai vali lớn.

Bên cạnh là vài bọc lớn chắc là đồ mà nàng nhờ mẹ mua, Ngọc Dương nhìn hai vali cũng dở khóc dở cười.

Đây là chẳng khác gì dọn hết tủ đồ của nàng đem sang, chẳng lẽ mẹ tính đuổi nàng qua đây ở luôn sao?

Đem đồ vào nhà, sắp xếp xong nàng múc cháo đem lên cho Khánh Ân.

Thật ra, nhà của Khánh Ân với nàng cũng không xa lạ gì nữa.

Nên cũng rất tự nhiên, chẳng có gì khác biệt ở nhà Ngọc Dương là mấy.

Khánh Ân bình thường bên Ngọc Dương cũng hay pha trò, nói nhiều, dù cho Ngọc Dương có làm thế nào Khánh Ân cũng không quan tâm, mà chọc ghẹo Ngọc Dương.

Còn Khánh Ân khi bệnh lại cứng đầu, nhõng nhẽo khiến người ta chán nản.

"Nào hả miệng ra nào, cô không mở miệng thì sao em đút?" Gần mười lăm phút năn nỉ đủ kiểu, Khánh Ân vẫn không chịu ăn.

"Nhưng mà buồn ngủ, em cho cô ngủ đi, ngủ dậy rồi ăn"

"Ăn rồi ngủ, ăn một miếng thôi.

Ăn để còn uống thuốc"

Cuối cùng vẫn là không thuyết phục được chị giáo, nàng đành đem dẹp tô cháo.

Cũng đã gần bốn giờ chiều, cuối cùng Khánh Ân cũng đã dậy, Ngọc Dương đã ngồi kế bên canh Khánh Ân ngủ được mấy tiếng rồi, nàng sợ Khánh Ân đang ngủ thì sốt cao, sợ nàng bị giật mình dậy, sợ đủ thứ nên ngồi bên cạnh canh nàng ngủ.

Lúc này Ngọc Dương mới an tâm mà đi tắm, sáng giờ nàng bận rộn còn chưa ăn chưa tắm rửa nữa.

Tắm xong xuống bếp hăm cháo lại, nàng sợ Khánh Ân đói.

Khánh Ân bên này vẫn còn mơ màng ngồi trên giường suy nghĩ gì đó.

Ngọc Dương đem cháo vào phòng, lần này Khánh Ân đã chịu ăn rồi, thấy "hàng xóm" cũng đã khỏe nàng đưa tô cháo cho Khánh Ân tự ăn, nhưng mà người này lại không chịu.

Cứ bắt nàng đút cho ăn.

"Em đút cho cô ăn đi, mới ngủ dậy không có sức, nên không tự ăn được"

"Ồ ồ, vậy thì em đút.

Ăn xong rồi uống thuốc nhé? Mẹ em có gửi thuốc cho cô này"

"Thuốc đắng lắm không uống đâu" Khánh Ân không thích uống thuốc, nó đắng nghét khiến nàng chán ghét vô cùng.

Hồi nhỏ nàng uống thuốc cứ bị nghẹn lại ở cổ họng, không thì uống vào rồi lại ói ra.

Nó ám ảnh nàng đến bây giờ, vì thế khi bệnh vặt nàng thường không uống thuốc.

"Vậy uống xong, liền ăn kẹo nha? Em có kẹo, cho cô hết luôn.

Nên phải uống thuốc thì mới có kẹo" Ngọc Dương ra sức dụ dỗ Khánh Ân, mẹ nàng tuy tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại gửi rất nhiều thứ cho nàng.

Nào là bánh, kẹo sợ nàng buồn miệng rồi đủ thứ trên đời.

Hên sao bây giờ nó có tác dụng rồi.

"Em làm như tui con nít mà dụ dỗ" nói thì nói vậy nhưng Khánh Ân lại cười rất vui, Ngọc Dương nửa năm trước khi thấy Khánh Ân hay có biểu hiện không "bình thường" còn tưởng cô chủ nhiệm của mình làm việc quá nên vậy.

Sau này nàng cũng đã quen với Khánh Ân nói nhiều, Khánh Ân ngốc nghếch.

Nàng cũng từng nghĩ có lẽ bởi vì là Khánh Ân nên mới gọi là có ngoại lệ, Ngọc Dương không thích ai nói nhiều, không thích ai hay chọc nàng đỏ mặt.

Nhưng mà nếu là Khánh Ân, nàng nghĩ vậy cũng tốt.

Mười bốn ngày chắc là rất dài, nhưng đó là điều mà cả hai đều mong muốn.

Mong nó dài, để bản thân kịp thấu hiểu người kia, để có một câu chuyện.

Không phải lan man nữa!

- --------------------------------

Hi, chào mọi người.

Tặng mọi người món quà đêm khuya nè, chắc mai mình cũng sẽ ra thêm chương.

Thi xong hứa hẹn, mình sẽ cố gắng sớm hoàn thành truyện.

Đọc chương này chắc mọi người cũng đoán được đôi chút về những chương sau rồi nhỉ? Dừa tiếc lộ nhỏ là sắp có cơm tró rồi đây!

Chúc mọi người ngủ ngon! Cảm ơn vì đã đọc!.