Editor: May

Hoàng Phủ Bạc Ái lại ánh mắt chuyên chú để ý trên bàn.

Có những miếng chân giò hun khói đã cắt xong, rửa sạch sẽ rau xanh, một quả trứng gà, còn có trứng gà lấy ra từ tủ lạnh, lại hỏi một lần nữa,

“Thịnh Vị Ương, cô đang làm gì?”

……

Thịnh Vị Ương là người thông minh, đương nhiên nghe ra bất mãn trong giọng nói của Hoàng Phủ Bạc Ái, cũng nhớ tới, buổi sáng hôm nay thiếu gia này đã cảnh cáo cô, anh chán ghét nói lời lặp lại.

Nhưng mà, vậy thì như thế nào, ai bảo anh đột nhiên lên tiếng dọa cô.

Thịnh Vị Ương giơ dao phay lên,

“Hoàng Phủ thiếu gia, chẳng lẽ anh không nhìn ra tôi đây là đang xắt rau?”

Ngụ ý chính là, anh mọc đôi mắt để làm gì?

……

Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái run rẩy,

“Cô xắt rau làm gì?”

“Đương nhiên là nấu đồ vật ăn nha!”

Ngữ khí ghét bỏ của Thịnh Vị Ương càng nồng đậm, còn hếch khóe mắt lên, tựa như cẩn thận liếc mắt anh một cái, thật ra, chính là muốn cho anh thấy mắt nhỏ khinh bỉ của cô. Hừ hừ!

Hoàng Phủ Bạc Ái nghiến răng, bốn chữ phun ra từ trong kẽ răng,

"Cô biết nấu cơm?”

Thịnh Vị Ương đã cắt xong tất cả cà rốt, đựng ở trong dĩa ăn tinh xảo, ngửa đầu, chớp chớp mắt, mắt đào hoa cười đến cực kỳ đáng yêu,

“Hoàng Phủ thiếu gia, anh điều tra tư liệu của tôi chẳng lẽ không có một tin tức tôi biết nấu cơm này ư?”

“Không có.”

Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể rất thành thật hàm dưới hơi gật một chút.

……

Ách……

Đến phiên Thịnh Vị Ương ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới Hoàng Phủ Bạc Ái thành thật khai báo như vậy, thật đúng là lập tức  không phản ứng kịp.

Nhìn ánh mắt mê mang của người đàn ông, Thịnh Vị Ương ở trong lòng ngửa mặt lên trời cuồng tiếu ba tiếng, sau đó một bộ dáng nữ vương kiêu ngạo,

“Bà cô đây chính là cấp bậc Trù Thần được không?”

Nói xong, Thịnh Vị Ương còn rất thần khí giơ giơ cái xẻng lên.