Editor: May

Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt như vậy, bụng người nào đó, thực không biết cố gắng truyền đến một tiếng vang “ùng ục”, kháng nghị với chủ nhân nó đói bụng.

Thịnh Vị Ương 囧, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng thăng cấp thành hạc đỉnh hồng.

Sau đó nghe thấy Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng nói móc nói,

“Xứng đáng.”

Rốt cuộc, Thịnh Vị Ương không áp chế được nội tâm tiểu vũ trụ thiêu đốt hừng hực, thô bạo nói một câu với người đàn ông.

“Hoàng Phủ biến thái, ông nội anh!”

……

“Rầm” một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại, bên trong truyền đến tiếng dòng nước ào ào.

Nhìn áo sơ mi, cà vạt, quần tây người đàn ông cởi ra rơi trên sàn nhà…… Khuôn mặt nhỏ bạo hồng của Thịnh Vị Ương hận không thể nhỏ ra máu.

Không biết trong miệng lại nói thầm cái gì, Thịnh Vị Ương xốc chăn lên, trực tiếp dẫm lên trên sàn nhà, trên người ăn mặc một cái váy ngủ tơ tằm đai đeo màu tuyết trắng, đây là va ly hành lý quần áo của cô.

Thịnh Vị Ương đi chân trần, “bịch bịch bịch” ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

……

Chờ Hoàng Phủ Bạc Ái tắm rửa xong đi ra, trên giường đâu còn bóng dáng người phụ nữ.

Lại đi ra phòng ngủ, thấy cửa phòng mở ra, nghe thấy dưới lầu một trận âm thanh “Lách cách lang cang”, hình như là truyền đến từ phòng bếp.

Hoàng Phủ Bạc Ái hơi nhướng mày, thầm nghĩ, người phụ nữ này biết đói bụng, tự mình đi xuống tìm đồ ăn đi?

Sau đó Hoàng Phủ Bạc Ái ném khăn lông lau tóc trên tay ở trên sô pha, ra khỏi phòng, cũng đi xuống lầu.

……

Hoàng Phủ Bạc Ái đi xuống lầu, thấy chỉ có đèn phòng bếp đang bật, mày kiếm lạnh lẽo lại nhướng lên, quả nhiên giống như anh đoán, người phụ nữ kia là đến phòng bếp tìm đồ ăn.

Nhưng mà, khi Hoàng Phủ Bạc Ái đi đến cửa phòng bếp, lại ngây ngẩn cả người.

Trong phòng bếp, người phụ nữ ăn mặc váy ngủ tơ tằm màu tuyết trắng, phía trước buộc một cái tạp dề, chân non mịn đạp lên trên sàn nhà, đứng ở trước bệ bếp, trong tay đang nghiêm túc cắt sợi cà rốt.

“Cô đang làm gì?”

Một đạo giọng nam lạnh băng truyền đến.