Nói như thế nghĩa là tri phủ đại nhân đồng ý thả tôi rồi!

Buổi chiều, nhân lúc Cố Hoa về nha môn làm việc, tôi cùng Thúy Hoa nhanh chóng về tự gấp đồ chuẩn bị chuồn (tới phương nam), bất chợt nghe tiếng đánh nhau ầm ĩ ngoài tự, hòa thượng gác cửa chưa kịp phản ứng thì đã bị mấy tên cướp đánh ngã ra đất...

“Ha ha ha, ngươi chính là ả khiến tiểu tử Cố Hoa kia ngưỡng mộ, Lý Viện Viện?”

Tôi há hốc, lắc đầu liên hồi.

“Mấy ngày nay Cố Hoa không làm việc, chỉ chuyện chạy qua đây hẹn hò với ngươi?” Hắn híp mắt, vuốt bộ râu quai nón, nước dãi sắp chảy ra đến nơi: “Quả là mỹ nhân đệ nhất, trắng nõn nà, đẹp đấy...”

“Khụ khụ... Nhị đương gia, chúng ta phải bắt ả để thủ lĩnh thoát khỏi ngục...” Có người nhắc nhở hắn.

Hắn mất hứng hẳn: “Ông đây biết tác dụng của ả! Người đâu! Trói về! Đi nói với Cố Hoa, chiều tối mai phải đổi thủ lĩnh lấy ả, nếu không thì ả sẽ thành áp trại phu nhân của ta!”

Tôi: “...”

Làm việc bất nghĩa nhiều nhất định sẽ tạo họa! Lần này tôi bị báo ứng thật rồi!

“Đại ca huynh nhận nhầm thật rồi! Tiểu nữ không phải là Lý Viện Viện! Cố Hoa tới đây cũng không phải để tìm tiểu nữ! A, a, a!!”

Nhị đương gia kia làm gì tin, hắn giăng đèn kết hoa định tổ chức hôn lễ trên núi Tây Nguyên.

Thấy mặt trời sắp xuống núi mà chẳng có một ai đến cửa trại cả, nhị đương gia khó nén được niềm vui, còn tôi thì khóc không ra nước mắt!

Nhất bái thiên địa, nhị bái Phật Tổ, phu thê giao bái...

Lúc tôi chuẩn bị được đưa vào động phòng thì xa xa có tiếng vó ngựa phi lộp cộp. Trong đêm tối không biên giới xuất hiện vô số những điểm sáng nối liền với sao lấp lánh trên trời, tiếng người ồn ã, thiên binh vạn mã đinh tai nhức óc...

Bỗng nhiên có một người kéo tôi ra đằng sau tấm mành đỏ, ánh nến chập chờn, bóng người lay động, đôi mắt đào hoa khiến hồn xiêu phách lạc của Cố Hoa gần ngay trước mắt, hóa ra hắn đã ẩn sẵn trong trại, chỉ đợi binh mã tới liền cứu tôi!

Tiếng đao kiếm vang lên đinh đang, hắn kéo tôi chạy xuyên qua đám người hỗn loạn. Rõ ràng là thời khắc nguy hiểm nhưng tôi lại cảm thấy kích động và vui sướng đến kỳ lạ, tim đập nhanh một cách khó hiểu, cảm động dâng trào...

Cố Hoa bắt tay với vị Đỗ tướng quân - người anh em cùng cha khác mẹ của tôi, vây quét bang cướp làm loạn một phương trên núi Tây Nguyên, giành được thắng lợi, lại lập một công!

Hắn hỏi tôi: “Lúc đó có sợ không?” Hắn hỏi khe khẽ, tiếng nói dịu dàng êm ái vô cùng...

“Vẫn bình thường... Tiểu nữ có cách trốn, tiểu nữ mang theo thuốc mê.”

Hắn cười nhẹ: “Cô nương không mong tại hạ tới cứu?”

Mặt tôi đỏ bừng, đáp khẽ: “Tiểu nữ cho rằng đại nhân sẽ không tới cứu.”

“Vì sao?”

“Vì... Nghe nói khó khăn lắm đại nhân mới bắt được thủ lĩnh của bọn chúng, làm sao có thể thả người dễ dàng được? Hơn nữa... tiểu nữ cũng là tội phạm bỏ trốn.”

“Ồ? Cô nương phạm phải tội gì? Tự nhận là tội phạm bỏ trốn?”

Tôi ngậm miệng, vừa không để ý đã buột miệng rồi!

Hắn lại dịu dàng: “Biết vì sao ta cứu nàng không?”

Tất nhiên vì tôi là chị em với Đỗ tướng quân rồi, nếu tôi bị trói ở địa bàn của Cố Hoa thì hắn ăn nói sao với tướng quân được?

Hắn nói tiếp: “Bà chủ nhà nghỉ dưới núi nói rằng ai cứu được nàng thì nàng sẽ gả cho hắn.”

Tôi kinh ngạc trợn trừng mắt: “Không tính! Tiểu nữ không biết chuyện đó!”

Hắn cười lạnh lùng: “Nếu không tính thì cô nương theo ta về vào ngục đi.”

Tôi: “...”

Hắn cười ha hả: “Lý tiểu thư, cô nương muốn vào ngục hay là muốn ở trong phủ của tại hạ?”

Tôi: “...”

Bà chủ! Tôi đã bảo hàng này khó xơi rồi! Bà hại tôi thảm rồi!