Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

“Nhưng lúc trước anh cũng quá tuyệt tình, anh ném em về M quốc một lần chính là ném suốt hai năm, lúc ấy em không có tiền lại không có bản lĩnh, anh có biết hai năm đó em đã trải qua thế nào không hả?” Nếu câu chuyện đã được mở ra, Hạng Viễn cũng không giấu diếm nữa, lập tức phun trào tất cả bất mãn lên người Diệp Tam gia.

Thấy Hạng Viễn ủy khuất đến đỏ hoe vành mắt, Tam gia đau lòng không gì sánh được, “Không thể nào? Sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy?”

“Đừng có chối, anh thực sự cặn bã như thế đấy!” Hạng Viễn vừa đấm thùm thụp vào ngực hắn vừa gào, “Anh nuôi em thành kẻ vứt đi còn không nói, khi vứt bỏ em thì ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, khiến em từ trên mây rớt xuống bùn lầy, ngay cả đám chó má như Lưu Thời cũng dám giẫm đạp em. Năm đó em hận anh chết đi được!”

“Đều là lỗi của anh, đáng đánh, đáng đánh.” Mắt thấy Hạng Viễn càng nói càng nhiều, tuy không chân chính cảm nhận được những gì cậu đã trải qua, nhưng ít nhiều Tam gia cũng hiểu hoàn cảnh năm đó của cậu. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cọ lên má Hạng Viễn, ôn nhu an ủi, “Mấy năm đó em đã phải chịu rất nhiều cực khổ đúng không?”

“Hừ!” Người nọ ngẩng, nước mắt cũng đã dính ướt lông mi.

Tam gia vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đi mạt nước trên khóe mắt cậu. Hắn càng ôn nhu, Hạng Viễn càng khóc lớn. Có lẽ đối với Hạng Viễn mà nói, khổ sở cũng không đáng là gì, cái chân chính khiến cậu khó có thể thừa nhận chính là, ngay khi phải chịu cực chịu khổ thì cậu lại mất đi ánh mắt quan tâm thương tiếc của người đàn ông này.

Em khổ sở, là sợ anh sẽ quên em.

Em mất mát, là vì khi em chịu khổ, anh đã không còn đau lòng vì em nữa.

Hai người ngồi trên ghế sa lông ôm nhau thật lâu, lâu đến mức nước mắt Hạng Viễn ngừng rơi, đến mức trái tim Tam dần phục hồi từ cơn đau đớn.

“Đông Đông, tin anh, anh sẽ không vứt bỏ em.” Trầm mặc thật lâu, rốt cục Tam gia vẫn mở miệng giải thích.

“Em không tin!”

“Ầy…” Tam gia thở dài, ôm lấy Hạng Viễn, cố sức mà đứng lên.

“Anh làm gì vậy?” Bị người đàn ông bế như bế một đứa trẻ, Hạng Viễn có chút giật mình.

“Đưa em đi xem cái này.” Không để ý tới sự giãy dụa của Hạng Viễn, Tam gia bế cậu, thất tha thất thểu đi tới thư phòng.

“Anh làm gì vậy? Đứng không vững mau thả em xuống, ngã em thì sao?” Vừa được chồng vuốt lông, Hạng đại thiếu gia lại ngạo kiều.

“Ngoan chút, nếu không phải em đè lên khiến chân anh tê rần, anh có vô dụng thế này không?” Tam gia vỗ vỗ mông cậu, oán trách.

“Hừ!”

Cả quá trình bế Hạng Viễn vào phòng, Tam gia mất rất nhiều sức lực. Sau khi biết mình chính là kẻ đầu sỏ khiến bước chân người đàn ông không ổn định, rốt cuộc lương tâm Hạng Viễn cũng trỗi dậy, vì thế mà cậu không còn quậy nữa.

Vào trong thư phòng, Tam gia đặt Hạng Viễn lên ghế sa lông trước, còn mình thì chậm rãi bước tới phía trước giá sách, sờ sờ vách ngăn một phen, ngay sau đó bảng điều khiển két bảo hiểm được giấu kín liền lộ ra.

“Anh muốn làm gì?” Ít nhiều gì Hạng Viễn cũng biết trong thư phòng có cất giấu bí mật, thấy người đàn ông mở két sắt lấy đồ, cậu không khỏi kinh ngạc mấy phần.

“Cho em xem vài thứ.” Tam gia lấy một xấp văn kiện ra khỏi két sắt, thấy Hạng Viễn đang rướn cổ nhìn sang phía mình thì chợt mỉm cười. Hắn đi tới, vươn tay sờ sờ đầu cậu.

Hai người sóng vai ngồi cùng một chỗ, Tam gia giao văn kiện cho Hạng Viễn, vòng tay ôm lấy thắt lưng cậu, ra hiệu bảo cậu tự mình xem.

“Đây là cái gì?” Hạng Viễn nhìn xấp văn kiện, thì thào đọc, “Sổ tiết kiệm ở ngân hàng Thụy Sĩ, chứng nhận quyền sở hữu trang trại ở Bắc Âu, chứng nhận quyền sở hữu xưởng sản xuất rượu ở Pháp quốc… Đống này là cái khỉ gì thế? Con mắt anh nhập nhèm như vậy từ lúc nào?” Nếu nói là đầu tư thì những sản nghiệp kia quá hỗn tạp, hơn nữa căn cứ vào quy mô, rõ ràng chúng không đáng để Tam gia phải nhúng tay.

Đương nhiên, càng khiến Hạng Viễn cảm thấy khó hiểu chính là, hơn phân nửa quyền sở hữu của đống sản nghiệp này đều đứng tên Andy · Hạng.

“Anh tích lũy mấy thứ này khi nào? Tại sao em không hề biết đến dù là một chút?”

“Sau khi em trưởng thành đã chậm rãi chuẩn bị rồi,” Tam gia cười cười, giải thích, “Thời gian quá ngắn, chuẩn bị cũng không được nhiều, nên vốn không định nói cho em biết.”

“Vì sao? Chẳng lẽ anh chỉ muốn dỗ em vui vẻ thôi à?” Hạng Viễn bất mãn mà trừng mắt nhìn hắn, “Có nhiều tiền trong tay như thế nhưng bản thân em lại không hề biết, thế thì khác quái gì trắng tay đâu?”

Bị lời chất vấn rất đúng lý hợp tình của Hạng Viễn chọc cười, Tam gia xoa xoa đầu cậu, ôn nhu đáp, “Những thứ này là để bảo toàn sinh mệnh cho em trong tương lai. Trước kia tính tình em nóng nảy lại thích khoe khoang, nói với em cũng như tự tay gieo mầm tai vạ, còn không bằng giấu nhẹm đi, chờ thời khắc mấu chốt mang ra sử dụng.”

“Em thích khoe khoang bao giờ?” Người đàn ông này cũng khinh mình quá đáng.

Tam gia lặng im không đáp, chỉ dùng một loại ánh mắt ‘em còn hiểu rõ hơn anh đấy’ để nhìn cậu. Hai người đối diện một lúc lâu, cuối cùng Hạng Viễn vẫn bại trận trước, “Đừng tưởng hiện tại anh cho em xem mấy thứ này thì em sẽ tin tưởng anh, trước kia em chính là dựa vào bản thân mình tự làm công mà sống sót đấy!”

“Có lẽ khi đó mặc kệ em, cũng chỉ vì muốn tranh thủ cho em một cơ hội sống.”

“Sao? Ý anh là gì?”

“Nếu chân tướng đúng như những gì em nói, thời điểm nhà chúng ta tranh đấu kịch kiệt với Ninh gia, em càng thảm thì cơ hội sống sót về sau sẽ càng lớn hơn. Trường hợp nhà chúng ta thắng, tất nhiên anh sẽ tới M quốc đón em, nhưng một khi gia tộc suy tàn, nhất định anh không toàn mạng được, mà em, sẽ còn có ba phần cơ hội.”

Ranh giới giữa hai người càng phân định rõ ràng thì cơ hội sống của Đông Đông càng lớn. Chỉ cần qua được một cửa này, người quản lí tài sản trên khắp thế giới sẽ tìm được Đông Đông, chuyển giao những sản nghiệp thuộc về em ấy. Mà sở dĩ hắn phân tán tài sản đi khắp nơi như thế, cũng vì dự đoán sẽ chỉ có hai – ba phần tới được tay của Đông Đông. Không có Diệp thị che chở, Đông Đông lại quá mức đơn thuần, khẳng định không cách nào thu hồi toàn bộ sản nghiệp, chỉ cần có thể có được hai – ba phần, nửa đời sau của em ấy đã có thể an an ổn ổn rồi.

Thân là người Diệp gia, Tam gia có trách nhiệm riêng của mình, song đối với tương lai của người yêu, hắn chỉ có thể dốc sức an bài chu đáo. Chỉ là, căn cứ vào phản ứng khi nãy của Đông Đông, rất có thể một biến cố nào đó đã phát sinh, hắn hao tổn không ít tâm cơ, nhưng vẫn không thể bảo vệ báu vật của đời mình.

“Đông Đông…”

“Hử?” Hạng Viễn còn đang nhẩm tính số tài sản mà Tam gia lén lút tích lũy cho cậu, càng tính càng muốn chửi thề, đậu má, thế mà cậu hoàn toàn không biết mình là một đại gia!

“Trong mộng em…” Gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế nào? Một người quyết đoán lại lãnh tĩnh như Tam gia, lúc này đây triệt để được nếm thử cảm giác nói không thành lời.

“Rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì?” Hạng Viễn nhìn vào bộ dáng muốn nói lại thôi của đối phương, mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, đột nhiên giống như tâm ý tương thông mà nói, “Anh muốn hỏi em chết như thế nào hả?”

“A!” Trong thư phòng chợt vang lên một tiếng kêu sợ hãi, Hạng Viễn giương đôi mắt ngấn lệ, thống khổ trừng Tam gia, “Anh muốn bóp chết em à!”

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tam gia cũng luống cuống tay chân, câu nói vừa rồi của Hạng Viễn quá mức kinh khủng, nhất thời hắn không thể khống chế bản thân mà dùng hai tay hung hăng xiết chặt thắt lưng đứa nhỏ, thiếu chút nữa khiến cậu đau đến ngất đi.

Tam gia lại xoa xoa bóp bóp cho Hạng Viễn một hồi lâu, chờ khi cảm giác đau đớn qua đi, Hạng Viễn mới khoát tay, uể oải nói, “Được rồi, đừng xoa nữa.”

“Đông Đông, em vừa nói…” Tam gia không cách nào đặt chữ “chết” lên người Đông Đông yêu dấu của mình, hắn do do dự dự, lại dùng ánh mắt trông mong pha lẫn đợi chờ nhìn Hạng Viễn, hy vọng đối phương có thể chủ động kể ra.

“Đừng nhìn em như vậy, em sẽ không nói cho anh biết đâu!”

“Đông Đông…”

“Biến!”

Cái chết, chẳng ai mong muốn được trải nghiệm lần thứ hai, kỳ thực Hạng Viễn cũng không nhớ mình đã chết như thế nào, có lẽ tiềm thức cậu đang trốn tránh, hoặc cũng có thể cảm giác đau đớn kịch liệt đã phong bế ký ức của cậu. Nói tóm lại, cậu thật sự không muốn nhắc tới nó nữa.

Tam gia lại hỏi vài lần, thấy người kia thật sự không muốn nói cũng không hỏi nữa. Bầu không khí giữa cả hai nặng nề hơn rất nhiều, nhưng lại không phải bởi có khúc mắc hay ngăn cách, mà là vì thương xót lẫn nhau.

Sau khi biết Tam gia âm thầm tích lũy cho mình nhiều như vậy, nút thắt trong lòng Hạng Viễn cũng tiêu tan hơn phân nửa. Sống bên người đàn ông này đã lâu như vậy, cậu tự thấy mình cũng rất hiểu đối phương, hắn thoạt nhìn cao ngạo lạnh lùng, nhưng vĩnh viễn đều là làm hay hơn nói, chỉ cần hứa hẹn thì nhất định sẽ làm bằng được.

Có lẽ, thời điểm kia hắn cũng thật khó khăn đi? Trong giấc mơ của Mạnh Thư Phàm từng có cảnh tượng hắn vừa ho khan vừa gọi điện thoại, là bệnh cũ tái phát sao? Hay bị người tập kích? Hạng Viễn còn nhớ rõ trước khi cậu rời thủ đô, vệ sĩ bên cạnh Tam gia có thêm vài người lạ mặt, phải biết những nhân vật như bọn hắn, phân nửa tính mạng đều đặt trên tay vệ sĩ, mà vệ sĩ thân cận lại càng không thể tùy tiện đổi người. Liệu có phải lúc ấy, những việc ngoài ý muốn đã bắt đầu xảy ra?

Hạng Viễn càng nghĩ càng sợ, khi bị vứt bỏ, cậu chỉ lo giãy dụa cầu sinh, chỉ lo oán hận, lại quên vận dụng đầu óc mà suy nghĩ. Cậu cứ luôn tự hỏi tại sao Tam gia một mực thương yêu mình lại bỗng nhiên trở nên tuyệt tình như thế? Hắn là thật sự không yêu cậu hay còn có nỗi khổ riêng?

Thế nhưng, sau tất cả, cậu chưa từng đứng trên lập trường của đối phương mà suy nghĩ, thậm chí còn bắt đầu trách trời oán đất thống hận bản thân. Quả nhiên vẫn không đủ trưởng thành, nhỉ?

“Anh, anh làm sao vậy?” Thấy Hạng Viễn đột nhiên đỏ hoe vành mắt, Phương Trác hoảng sợ, vội vàng đẩy đầy cậu, lo lắng hỏi han.

“Hả?” Hạng Viễn lấy lại tinh thần, xoa mắt che giấu cảm xúc đang hỗn loạn, “Không việc gì, tối qua ngủ không ngon.”

“Anh cãi nhau với Tam gia à?” Phương Trác cẩn thận dò hỏi.

“Không,” Hạng Viễn lắc đầu, mỉm cười, “Bọn anh tốt lắm, làm sao có thể cãi nhau?”

“Xì, anh đừng có giả vờ giả vịt, trên thế giới này làm gì có cặp tình nhân nào không bao giờ cãi nhau đâu!”

Thấy Phương Trác không tin, Hạng Viễn cười cười, “Sao, mày với Tiết Lâm lại cãi nhau?”

“Anh đừng có lôi em vào, em và hắn cũng chẳng phải người yêu!”

“Ngày đó không phải chúng mày đi cùng nhau à?”

“Đúng vậy,” Phương Trác thản nhiên gật gật đầu, “Đến cửa khách sạn em liền đạp hắn, không cần biết mục đích đùa giỡn của hắn là gì, trước mặt em mà đi hôn Tiêu Nhạc Hằng là sao đây? Hắn coi em là thằng ngốc hả!”

“Cái này quả thật không nên.”

“Hơn nữa, thời điểm hắn và Bá Tường xuất hiện quá trùng hợp, chung quy em vẫn cảm thấy không yên ổn trong lòng.”

Hạng Viễn trợn mắt há hốc miệng, chẳng lẽ Tiểu Phương cũng nghĩ ra Tiết Lâm có người chỉ điểm sau lưng? Tuy cậu vẫn biết đám thế gia công tử này đều không phải đèn cạn dầu, nhưng thật không ngờ một người ngây thơ khờ dại như Phương Trác có thể thông suốt đến vậy, chẳng trách đối phương lại làm bạn được với Tiêu Nhạc Hằng.

Cảm giác chỉ số thông minh bị đè bẹp một lần nữa, Hạng Viễn sống không bằng chết mà gục xuống mặt bàn. Không sánh kịp người đàn ông nhà mình thì cũng thôi đi, nhưng đột nhiên phát hiện thằng em luôn luôn được mình bao bọc còn sáng suốt hơn cả mình, sự đả kích này thật sự là quá lớn!

Chẳng lẽ kiếp này cậu cũng không có cửa mở mặt mở mày hay sao?

Hạng Viễn đang chìm trong ai oán tột cùng, đột nhiên trợ lý xông vào mà không thèm gõ cửa.

“Không biết gõ cửa à?” Phương Trác nhảy dựng lên.

“Giám đốc Phương, Giám đốc Hạng, không ổn rồi!”

“Làm sao?”

“First News vừa tố chúng ta bán hàng giả đầy trên mạng!”