21.

Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên, năm viên….

Bỗng nhiên một trận kình phong đánh tới, một bàn tay xinh đẹp từ trong gió bay tới.

Bàn tay kia như lan như ngọc, nhẹ nhàng tú mỹ, thon dài trắng noãn, đẹp đến mức không gì có thể sánh được, lại linh hoạt đến mức không thể tin, chỉ trong chớp mắt dễ dàng gom toàn bộ mấy viên dược hoàn đang sắp rơi vào giữa không trung vào hết trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó, một cái tát vang dội liền rơi trên mặt miêu nữ, nàng giống như chim cút bụm mặt lại, rụt đầu không dám ngẩng lên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Đánh nàng chính là một mỹ nữ lướt theo gió mà đến, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, phong vận kinh người, khí chất như hoa, võ công càng là sâu không lường được, giờ phút này nàng lại đang lạnh lùng nhìn tiểu cô nương đang co mình như chim cút, thổ khí như lan, tiếng nói như kiếm: “Hùng Ni Ni, trưởng bối trong nhà dạy ngươi như thế à? Dám lấy nhân mạng ra để đùa giỡn sao?”

Tiểu cô nương run run rẩy rẩy, hai mắt đẫm lệ, mặt mày ủy khuất: “Ta…ta chỉ là quá tức giận nên mới thế. Bọn họ đều tốt cả, mới nói ta là người xấu, nếu đã nói như vậy, ta liền làm người xấu cho họ xem.”

“Cho nên ngươi chỉ là bởi trong lòng tức giận, liền muốn người khác phải bồi mạng lại sao? Hay là ngươi cảm thấy mình cũng giống như kẻ đang nằm trên mặt đất kia, cùng với phàm nhân khác biệt, cao quý hơn người khác?”

Hùng Ni Ni nhìn vào Triệu Uyên vừa mới tắt thở đang nằm trên mặt đất, càng run đến lợi hại hơn, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống: “Ta sai rồi! Ta không dám làm thế nữa! Nương nương, ngươi đừng nói lại với mẹ của ta….”

“Ni Ni,” Mỹ nữ khẽ thở dài: “Ta cùng với trưởng bối nhà ngươi có quen biết. Trác nhi nhà ta cùng ngươi lớn lên, nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn cũng không dám tín nhiệm ngươi, mặc dù ngươi là thanh mai trúc mã đã mười mấy năm, vẫn không thể đuổi kịp hắn. Ngươi luôn than trời trách đất, luôn cảm thấy chúng ta bất công. Nhưng đã có lúc nào ngươi xem lại bản thân mình rồi tự hỏi tại sao chưa? Chỉ với tình tình tuỳ hứng, thay đổi thất thường này của ngươi, ai có thể đặt lòng tin vào ngươi được, ai dám ăn gan hùm mật gấu mà giao phía sau lưng mình cho ngươi? Trác nhi nhà ta mỗi ngày đều làm những chuyện nguy hiểm dễ mất đầu như chơi, ngươi đến đó càng thêm loạn, liệu hắn có thể chấp nhận được không?”

Hùng Ni Ni đặt mông ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy vai, khóc rống lên.

Còn ta lúc này lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cổ trùng trong cơ thể ta đang điên cuồng xao động, cơ hồ đem đan điền của ta đánh nát, ta rốt cuộc không thể đứng thẳng được nữa, chậm rãi ngã xuống đất.

Ở giữa sân, mấy người đã từng là đồng bạn của ta, nhìn thấy một màn này liền trao đổi ánh mắt với nhau. A Đại và A Tam hướng về phía ta chạy đến, còn có mấy người hướng về phía mỹ nhân, đây chính là tâm tư đoạt đích vẫn chưa hết, muốn giãy dụa thêm một chút.

“Thập Thất, ngươi đừng hận chúng ta,” A Đại người từ trước đến nay vốn kiệm lời nhất nói: “Tự do đang ở ngay trước mắt, tất cả chúng ta đều không muốn bị người khác quản chế nữa.”

Cổ trùng đang liều mạng xông lên, xuyên qua không khí nhìn thấy các huynh đệ của nó đang ở phía đối diện, dày vò dữ dội làm ta đau đến mức không thể suy nghĩ và hành động như bình thường.

Hiên Hiên rất tự nhiên tiến lên trước một bước, chắn ở phía trước ta, nhẹ nhàng đưa tay lên, nội lực cuồn cuộn, chân khí thúc giục làm cho ống tay áo bay phất phới: “Chỉ bằng các ngươi sao?”

A Đại nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt ra hiệu cho A Tam để hắn tiến lên trước.

Võ công A Tam cao hơn hắn rất nhiều.

Thế nhưng A Tam lại nhìn chằm chằm vào ống tay áo Hiên Hiên một hồi lâu, rồi lại yên lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hiên Hiên, ánh mắt càng lúc càng thêm mê man.

“Cười chúng ta uổng công tìm mưu tính kế

Thích đuổi theo cảnh huyền ảo, đẹp xinh

Sợ may mắn bỗng phút chốc tan tành

Lòng mê muội bởi tham tàn độc ác…”

Thấy A Tam lại có dấu hiệu chuẩn bị phát bệnh, ta liền nhắm mắt lại, bắt đầu phối nhạc nền cho Hiên Hiên.

Ta vừa hát đến đoạn “Tham vui phút chốc mà chi để vùi chôn mất mối tình nhi nữ”, liền nghe thấy bịch một tiếng.

“Thiên nhân hiển linh…” A Tam chắp tay trước ngực, lệ nóng doanh tròng.

A Đại gào lên một tiếng, đi lên đạp ngay một cước vào mông A Tam, sau đó, không nói được một lời nào nữa, chỉ như nổi điên nhào tới tặng cho A Tam một liên hoàn cước hết đấm lại đá!

Ta…Ta không thể cam kết rằng ta không dẫn đầu sử dụng vũ khí có quy mô sát thương lớn đâu…

Hiên Hiên bị tình huống bất ngờ trước mắt làm cho sững sờ.

Hắn mặc dù làm giáo chủ Diệt Hỏa giáo, nhưng vẫn không dám tự xưng mình là thần, vậy mà A Tam lại răng rắc quỳ xuống thăng chức cho hắn như thế!

Hắn không hiểu gì hết, vẻ mặt hoang mang nhìn ta.

Ta chỉ chỉ huyệt Thái Dương: “Nơi này của A Tam có chút vấn đề. Cái tật xấu này đã hố đồng bạn không phải mới lần một lần hai, lần này coi như là xe bị tuột xích, nếu ta là A Đại, ta cũng bị hắn làm cho nổi điên.”

Hiên Hiên bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt một lời khó mà nói hết.

Ở phía bên kia, mấy người ba mặt vây quanh đại mỹ nhân như linh cẩu rình mồi đang tìm kiếm sơ hở của đối phương để xông đến, nhưng chưa kịp tìm được, đã thấy ở đầu bên này A Đại với A Tam đang nháo nhào đến phát điên.

Cả ba mím chặt đôi môi khô khốc, ánh sắng trong mắt dần dần tắt ngấm. Hai chân bọn hắn nặng như đeo chì, kéo từng bước chân chậm rãi đi đến trước mặt ta, rồi lại chậm rãi quỳ xuống: “Thuộc hạ….nguyện ý phụng bồi Thập Thất cô nương vi quân!”

Ta bật cười.

Giỡn sao, chỉ cần tùy tiện hát một bài liền có thể giải quyết cảnh tượng hoành tráng trước mắt, chắc là tác giả mẹ ruột mở cho ta một bàn tay vàng, nếu ta không thắng được, thiên lý khó dung!

Chỉ là cổ trùng trong cơ thể ta đang náo động đến mức cực kỳ khó chịu, vừa rồi ta cố gắng nhịn xuống để hát cho xong bài hát, khó chịu như thể đầu muốn nứt ra, cảm thấy thiếu dưỡng khí đến lợi hại, miệng hơi mở vốn muốn nói câu bình thân, kết quả “ọc” một tiếng liền phun ra hết.

Mặt mũi của ta bị ném đi hết rồi.

Kết quả là A Đại, A Thất, A Cửu và Thập Tam toàn bộ đều hiểu lầm, nhìn vào bụng của ta, lại nhìn Triệu Uyên đã chết trên mặt đất, biểu lộ phi thường phức tạp, tựa hồ như đang hỏi: “Đứa nhỏ này lưu hay không lưu?”

Ta bị mấy người bọn hắn làm cho tức giận đến mức thái dương nhảy dựng, đôi mắt tối sầm lại, há miệng, lại “ọc” một tiếng phun ra.

Hiên Hiên thấy rõ ràng ý tứ trong mắt mấy người bọn họ, cũng nổi trận lôi đình: “Nhìn cái gì mà nhìn, không có quan hệ gì với hắn hết, là của ta!”

???

Thì ra là không phải….

A Đại, A Tam, A Thất, A Cửu, Thập tam không hẹn mà cùng ngẩng đầu, trên mặt hiện ra vẻ sùng kính giống như nước sông cuồn cuộn cuồn cuộn không dứt, tựa hồ như muốn nói, bị tầng tầng vây quanh như thế mà còn có thể trộm được tháp, quả thật là nhân tài!

Ta….không….ta không có….

Kết quả, bên kia Hùng Ni Ni lại gạt mấy người vây quanh ra, chậm rãi đi tới trước mặt ta: “Các ngươi tránh ra đi, là cổ trùng đang phản phệ.”

Thần tình trên mặt Hiên Hiên kỳ quái: “Vậy là ngươi vẫn động tay động chân vào à? Lúc nào vậy?”

Hùng Ni Ni mím môi, nhìn về Thập Tứ ở đằng xa với vẻ mặt phức tạp: “Cũng không tính là động tay chân, chẳng qua do hắn không ngoan nên ta mới phải thêm vào một ít đồ vật để bắt hắn phải ngoan ngoãn một chút.”

………

“Ta nghĩ nó đã làm trở thành cổ vương rồi, có thể để cho tất cả tử sĩ cúi đầu xưng thần trước ngươi, ta có thể giúp ngươi.” Nàng giật giật khóe miệng: “Mặc dù mấy người khác cũng đã biết cổ này hoạt động như thế nào rồi, có thể lúc nào họ cũng sẽ nghĩ đến việc giết chết ngươi.”

Hiên Hiên che trán, tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Ta vỗ vỗ tay hắn: “Không có việc gì đâu, chúng ta vẫn phải cảm tạ Ni Ni. Nếu không có nàng, có thể vừa rồi chúng ta đã chết. Hiện tại không phải ta vẫn còn có thể vui vẻ nhảy nhót ở đây sao?”

Hùng Ni Ni lại lắc đầu: “Không phải đâu. Cái người đang nằm trên mặt đất đó kìa, lúc nãy hắn đã ăn bí dược, chuẩn bị đem cổ tiêu hủy đi. Hắn…không muốn ngươi phải chết. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ngươi phải gặp phải phản phệ.”

Ta giật mình.

Triệu Uyên đang nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Hay là khép mắt lại cho hắn?

Quên đi, ta sợ hắn xác chết vùng dậy.

Chỉ còn lại một vấn đề.

Hắn nói là hắn không hề chạm vào Đỗ Nguyệt Nga, mà Đỗ Nguyệt Nga lại nói là hắn chạm vào mình, nhưng mà của hắn rất nhỏ. Vậy đến cùng là ai đang nói dối đây?

Ta đang cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện từ trước đến nay, Ni Ni lại hỏi ta: “Vậy bây giờ ngươi vẫn muốn làm quân, hay là ngươi muốn được tự do?”

Mặc dù ta đối với tiểu cô nương này cũng không quá tín nhiệm, nhưng cũng không muốn chọc tức nàng ta quá nhiều, cuối cùng cắn răng quyết định nói ra những lời nói thật: “Ta muốn tự do.”

Nàng gật đầu, móc ra một cây nấm.

Cây nấm mũ đỏ, thân màu trắng, đây là muốn để ta…xuống mồ luôn à?

Cô nương à, ta, ta vẫn còn muốn sống đấy…