" Có Thể ! "

Hai từ này giống như một cái phao cứu mạng lúc người ta đang trôi nổi giữa biển khơi , đúng vậy , trêи đời này chẳng có ai muốn chết cả , cho dù Vương Huệ là người đã sớm không còn hy vọng gì nữa , nhưng nghe thấy hai từ đó , trong lòng bất giác lại nảy lên .

" Nhưng cách này có hai điều có thể sẽ xảy ra "

Nhìn hai cô gái đang yên lặng giống như nữ sinh đang nghe thầy giáo giảng bài , Hàn Vân nói :

" Một là Vương Huệ sẽ cắn nuốt linh hồn của cô rồi chiếm lấy thân thể này , điều thứ 2 thì ngược lại , cô sẽ cắn nuốt Vương Huệ … "

Cả hai lâm vào sững sờ , đó mà cũng được gọi là cách sao ? Nếu như vậy thì có gì khác chứ ?

" Nhưng … " - Một câu nói này lại kéo tinh thần 2 cô gái trở lại .

" Đừng nói từ nhưng nữa có được không ca ? "

Chu Nguyệt Kiều mở miệng van xin , cứ thế này chắc cô lên cơn đau tim mà đi theo Vương Huệ mất . Tới cả Vương Huệ tính cách dịu dàng cũng khe khẽ cắn môi , như muốn nói lời giống với Chu Nguyệt Kiều vậy .

Bỏ lời van xin ra ngoài tai , Hàn Vân giảng dạy tiếp :

" Nhưng đó chỉ là kinh nghiệm của người xưa , thật ra những vụ xảy ra trước đó đều là những linh hồn đã mất hết lý trí , những linh hồn này được gọi là Ác Linh , hiện tại các cô thì khác , cả 2 đều là còn linh trí , sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu "

Nghe tới đây , Chu Nguyệt Kiều liền bước đến trước mặt Hàn Vân quỳ xuống :

" Chu Nguyệt Kiều trước giờ chưa chưa từng van xin ai cả , hôm nay cầu mong vị đại ca này thành toàn cho hai người chúng tôi "

" Cô biết tôi có thể giúp được cô gì sao ? " - Hàn Vân không trả lời mà hỏi ngược lại .

" Nếu không giúp được thì anh đã sớm bỏ đi rồi , sẽ không vì chúng tôi buồn thương mà ở lại "

Hiển nhiên cô đã rõ hết ý tứ cú người này .

" 2 Người còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau không ? "

Trong đầu Chu Nguyệt Kiều cùng Vương Huệ bất giác chạy qua một đoạn hình ảnh

" Bụp ! "

m thanh vang lên trong không gian đánh thức hai cô gái , không biết từ bao giờ trêи cổ tay hay người đã bị buộc bởi vô số sợi chỉ màu đỏ .

" Đây là … ? " - Vương Huệ ngạc nhiên .

" Tơ Hồng ! " - Hàn Vân giải thích : " Trong Truyền Thuyết , mỗi một sợi tơ hồng là thiên duyên của hai người được định sẵn , có vẻ như đây không phải là lần đầu hai cô có tình cảm với nhau đâu "

Vương Huệ tỏ vẻ đã hiểu , thì ra là vậy , thì ra đây là lý do mà ngay từ ngày đầu gặp mặt , Chu Nguyệt Kiều đã mang cho cô một cảm giác bất thường , cho dù một người từ nhỏ đã được cha mẹ dạy tốt Lễ Nghĩa cũng không tránh được mà rơi vào bể tình của Cô ấy , bản thân Vương Huệ chưa từng đồng ý , nhưng trong thâm tâm có cảm tình lại là không chối cãi được .

" Mới đầu tôi còn lo rằng Vương Huệ sẽ gặp khó khăn khi tiến nhập thân thể , hiện tại có thể thấy lo lắng này là dư thừa rồi " - Hàn Vân chỉ vào sợi tơ hồng nhỏ , trong nháy mắt , những hoa văn nhỏ li ti trêи sợi tơ được phóng đại lên cả ngàn lần .

" Có thấy quen thuộc không ? " - Hắn hỏi Chu Nguyệt Kiều .

" Rõ ràng là tôi chưa được thấy loại hoa văn này bao giờ , nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc , giống như … là hoa văn này vì tôi mà vẽ ra vậy " - Chu Nguyệt Kiều bị lời nói của mình làm cho sững sờ .

" Đúng vậy ! Hoa văn này chính là ở trong sinh mệnh của cô , hiện tại đã theo tơ hồng mà lan tràn tới Vương Huệ , vì thế … " - Hàn Vân cầm cổ tay Chu Nguyệt Kiều , khẽ giật một cái : " Chỉ cần thế này ! "

" Vụt "

Lực kéo mạnh mẽ khiến Vương Huệ không tự chủ được mà bay thẳng từ trêи không , tiếp nhập vào thân thể của Chu Nguyệt Kiều , những sợi tơ hồng từ từ biến mất .

" Sinh Mệnh Triện Văn cũng giống như là mật mã của thân thể vậy , với những người không đồng đều mã thì điều sử dụng thân thể mới là rất khó , nhưng Vương Huệ đã có Triện Văn của cô , có lẽ chỉ cần vài ngày là ổn "

Có điều , Hàn Vân không nói , Triện Văn này chỉ là có tác dụng đối với người thường mà thôi , còn ở trong thế giới kia , tu chân giả có cả ngàn vạn cách để biến thân thể xa lạ trở thành của mình .

" Còn nữa , Thân thể này vẫn là theo ý niệm của Chu Nguyệt Kiều là chính , Vương Huệ muốn sử dụng thì phải được sự đồng ý của cô "

Ngập ngừng suy nghĩ một lát , trong đầu Hàn Vân liền có một ý niệm lóe lên , hắn đưa tay tới trước thân thể Chu Nguyệt Kiều , ngón trỏ chạm vào trán , một dòng ký ức được truyền vào .

" Tôi giúp hai người không phải là tự nhiên , đây là Song Tử Đại Điển , có một nửa cho người âm và phần còn lại cho người dương , hai người hãy cố gắng tu luyện cho thật tốt đi "

" Hãy ghi nhớ điều quan trọng nhất khi bước vào tu luyện , m Dương Quy Nguyên Trận bắt buộc là phải đi đầu , không có trận pháp này thì không còn gì đáng trân trọng ở trong đại điển này nữa rồi "

" Tôi sẽ ghi nhớ " - Chu Nguyệt Kiều nói .

" À ! Vương Huệ này ! "

" C.. có tôi " - m thanh Vương Huệ phát ra , có chút khó điều khiển giọng .

" Việc cô nhờ tôi hồi nãy thì nên tự thân tới nói lời từ biệt với người thân đi thì hơn , dùng thân phận thế nào có lẽ cô đã rõ ràng "

Vương Huệ gật gật đầu , Hàn Vân cũng không nán lại thêm .

" Vút "

Tiếng xé gió phát ra , trong nháy mắt , thân thể Hắn lao đi như mũi tên , rất nhanh đã biến mất sau màn đêm .

" C … Cái này … Có phải anh ta đi nhầm hướng rồi không ? " - Vương Huệ giật mình .

" Chắc là không đâu ! Ở trong đoạn ký ức Hàn Vân truyền cho có nói , tu luyện tới mức độ nhất định có thể lướt trêи không mà , tớ nghĩ Hắn đã sớm tới trình độ đó rồi "

" Nhưng mà … đây là tầng 5 đó … "

" Không có gì là không thể nha ! "

Khi Hàn Vân rời đi hồi lâu , bất chợt Chu Nguyệt Kiều cong khóe miệng lên , hỏi một câu nhỏ giống như thì thầm :

" Rốt cuộc là cậu đã đồng ý là có tình cảm với mình rồi đúng không ? "

" Không ! Mình chưa có nói vậy "

" Còn nói không ? Cậu nên nhớ rằng chúng ta cùng chung thân thể đó "

" Vậy thì sao chứ ? "

Chu Nguyệt Kiều tự cấu vào eo mình một cái .

" Cảm giác cũng là cả 2 cùng chịu đựng "

" Vậy thì cậu tính là gì ? "

" Cậu mà không đồng ý , lát nữa mình sẽ tìm một anh đẹp trai về chơi đùa , để xem một cô gái ngoan như cậu có thể chịu nổi không ? "

" Cậu nói cậu không có cảm giác với đàn ông mà " - Vương Huệ nhỏ giọng , có lẽ cũng hơi sợ hãi rồi .

" Mình không có nhưng cậu có ! Sao nào ? Suy nghĩ kỹ chưa ? "

" Được rồi ! Mình thua cậu , mình đồng ý là được chứ gì ? "

" Đồng ý là sao ? Mình muốn nghe lời cậu nói rõ ra cơ "

" Thì … Mình cũng … thích cậu ! " - Vương Huệ chịu khuất phục hoàn toàn .

" Thích thôi sao ? " - Chu Nguyệt Kiều cong ngón tay , tự búng nhẹ vào ngực mình .

" A " - Vương Huệ kêu lên xấu hổ : " Vậy … Vậy cậu muốn sao ? "

" Mau mau nói yêu mình , phải gọi mình là tỷ tỷ nha , từ giờ mình sẽ gọi cậu là bà xã "

" Sao lại có thể như vậy được ? Mình lớn hơn cậu tới 3 tháng tuổi đó ! "

" Hừ ! Mất gần 2 năm để theo đuổi cậu , nhận lại toàn là lời từ chối , chống mắt lên mà xem mình chỉnh cậu như nào nhé "

Chu Nguyệt Kiều hừ nhẹ , đưa tay lên gần ngực giống như muốn búng một cái nữa , Vương Huệ cũng nhận thấy , liền sợ hãi kêu :

" Được rồi được rồi ! Mình gọi cậu tỷ tỷ là được chứ gì ? "

" Ngoan lắm bà xã ! Nhưng mà mình đổi ý rồi , mau mau nói cậu yêu mình đi "

" Cậu … cậu … A … Đồ Biến Thái "

--- ---- --- ----

Đứng bên bờ hồ lớn , cảm nhận đợt đợt gió lạnh tạt vào mặt , trong đầu Hàn Vân lướt qua một đoạn ký ức .

" Chủ Tử ! Ngài phải thành công nhé ! "

" Chủ Tử ! Hai Tỷ Muội chúng tôi sẽ cố hết sức trấn thủ trận , cho dù có thân tử hồn vong cũng sẽ không lui bước "

" Chủ Tử ! Trận đã xong , ngài cứ buông lỏng cảnh giới mà đón Lôi Kiếp "

" Chủ Tử ! Xin ngài đừng khiến cho tất cả mọi người thất vọng "

...

" Chủ Tử ! Chúng Em chỉ có thể đến đây thôi ! "

Ngày hôm đó ! Trời đất mịt mù .

Ngày hôm đó ! Lôi Kiếp vọng vang .

Ngày hôm đó ! Hai cận vệ của Hắn đã ra đi mãi mãi .