Hai ngày trước khi dựng sạp xong, Tô Khả Phương trở về Phong Quả thôn một chuyến, đưa tẩu tử và hai cha con Thủy Sinh, Trụ Tử tới huyện thành.

Mấy ngày trước lúc Tô Khả Phương trở về thôn cũng đã khuyên xong Giả thị, Giả thị cũng muốn làm hậu thuẫn tốt cho nam nhân của mình, cho nên lập tức đồng ý với lời đề nghị của tiểu cô (em chồng).

Chờ bọn họ về đến huyện thành cũng là lúc phố ăn nhỏ ở đầu đường Đông Hưng dù chưa mở ra đã sôi nổi.

Hai ngày này người ở huyện thành đều bàn tán về phố ăn nhỏ ở đầu đường Đông Hưng, ngay cả mặt sau của báo dự báo thời tiết của xưởng báo cũng có đề cập đến phố ăn nhỏ này, trên đó còn có đề phạm vi kinh doanh của quầy hàng (quầy hàng nào bán cái gì) của phố ăn nhỏ, như quán cá viên, quán xiên nướng.

Bởi vì nơi này thuật in ấn vẫn còn nguyên sơ, cho nên không thể in màu đơn, nếu không thì Tô Khả Phương rất muốn đem đồ ăn vặt của mỗi cái quầy hàng trong phố ăn nhỏ đều in lên báo.

Cũng may là đại đa số người ở huyện thành đều biết chữ, nếu không phố ăn nhỏ này cũng không sôi nổi như vậy.

Nhưng dù cho không in được màu đơn, nàng cũng nghĩ ra biện pháp khác để nói cho thực khách biết quầy hàng nào bán cái gì.

Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận giữ lại năm quầy hàng, một cái là giữ cho tẩu tử nhà mình, một cái là cho nhà Thủy Sinh, còn lại ba quầy thì giữ lại để dự phòng.

Phố ăn nhỏ quyết định khai trương vào năm ngày sau, Tô Khả Phương để cho cha con Thủy Sinh tạm thời ở lại trong tiểu viện của Phù Lượng và Phạm Đạt Chí, chờ sau khi làm ăn ổn định thì để cho bọn họ đi thuê nhà ở.

Tức phụ của Trụ Tử là Tú Nhi sắp sinh, nếu không thì tức phụ của Thủy Sinh cũng sẽ tới hỗ trợ.

Một nhà Thủy Sinh trước kia giúp đỡ Tô Khả Phương không ít, bây giờ Trụ Tử cũng sắp làm cha, trong nhà chỗ cần dùng tiền rất nhiều, có thể kéo theo thì Tô Khả Phương tất nhiên sẽ không keo kiệt mà đưa tay hỗ trợ.

“Phương Nhi, còn có mấy ngày thôi, cá viên kia có khó làm không, chúng ta có học được không?” Thủy Sinh lo lắng sốt ruột hỏi.

Phương Nhi nguyện ý giúp đỡ bọn họ như vậy, để cho bọn họ mở quầy cá viên, Thủy Sinh thật cao hứng, nhưng hắn sợ sẽ phá thương hiệu của Phương Nhi.  

“Thủy Sinh thúc, cá viên không khó làm, ngài cùng Trụ Tử chắc chắn có thể học được, nếu học không được, ta sẽ tự tay dạy cho các người xong mới thôi, người đừng quá nóng vội.” Tô Khả Phương trấn an.

Làm xiên nướng quan trọng nhất chính là phối liệu, Tô Khả Phương tạm thời phối liệu trước cho tẩu tử nhà mình, chỉ cần một chút là xong.

Tẩu tử nhà mình chỉ có một người, Tô Khả Phương tính toán trước để cho Mã Liên qua quầy hàng hỗ trợ, chờ tẩu tử làm ăn ổn định rồi thì đi mướn bà tử.  

Quầy xiên nướng của Giả thị bao gồm rau hẹ nướng, khoai tây xiên, đậu hủ xiên, thịt heo xiên, phi lê gà xiên, chả cá; còn quán cá viên của nhà Thủy Sinh chỉ làm bún cá viên và mì nước cá viên, tương đối đơn giản.

“Thủy Sinh thúc, Trụ Tử, lúc nấu cá viên mấu chốt nhất chính là củ cải trắng, trước khi bỏ cá viên vào nồi thì phải dùng hai củ cải trắng xắt sợi hầm thành một nồi nước dùng củ cải, khi dùng nước hầm củ cải này để nấu cá viên thì vị ngọt của củ cải trắng sẽ thấm vào trong cá viên, hương vị mới tươi ngon nhất.”

Sau khi Tô Khả Phương chỉ dạy cho hai cha con làm cá viên xong mới đem bước mấu chốt cuối cùng nói cho bọn họ.

“Phương Nhi, nhưng củ cải trắng này không phải có sẵn quanh năm suốt tháng, lỡ như đến lúc không có củ cải trắng thì cá viên này không thể bán sao?” Thủy sinh lo lắng hỏi.

“Thủy sinh thúc, cái này người không cần lo lắng, bây giờ có rất nhiều chỗ bán rau củ trái mùa, dù sao giá cả của củ cải trắng cũng không cao, đến lúc đó ta đem về cho người là được.” Tô Khả Phương thuận miệng nói, củ cải trắng trong không gian của nàng nhiều không kể xiết, mỗi ngày đưa cho nhà bọn họ mấy củ không thành vấn đề.

Nghe được lời này của Tô Khả Phương, cha con Thủy Sinh mới yên tâm đi theo nàng học làm cá viên.

Ngày thường cha con Thủy Sinh cũng làm một ít đồ ăn đơn giản, nên lúc học làm cá viên cũng thực dụng tâm, ngoại trừ lúc học lấy da cá và xương cá thì hơi không hang hái, nhưng thật nhanh cũng học xong cách làm cá viên.

Sau khi hai cha con nếm thử cá viên tự mình làm, nhịn không được vừa mừng vừa sợ nói: “Phương Nhi, cá viên này đúng thật thơm ngon như con nói, còn không có tanh mùi cá, ta nghĩ ngay cả người không ăn cá chắc cũng sẽ thích.”

Vốn dĩ hai người còn chưa tin, sau khi nếm thử cá viên tự mình làm thì tin tưởng gấp trăm lần.

Tô Khả Phương chỉ cười.

Kiếp trước nàng và sư phụ lúc phải ăn ngủ ngoài trời cơ bản là không thể mang theo gừng hay những gia vị để khử mùi tanh, ngẫu nhiên một lần phát hiện dùng thịt cá nếu dùng nước hầm củ cải trắng nấu ra thì vô cùng tươi ngon, nên nàng nhớ cách làm, sau này cũng có cải tiến một chút.

Quảng cáo cho thuê quầy hàng ở phố ăn nhỏ Đông Hưng hừng hực khí thế tiến hành, nhưng rất nhiều người chỉ đến nhìn, đến hai ngày trước khi khai trương mới cho thuê tám quầy hàng, ngoại trừ năm quầy hàng Tô Khả Phương giữ lại thì còn bảy quầy hàng chưa ai thuê, nếu đến ngày khai trương mà không có nhiều quầy hàng thì sẽ làm các khách nhân mất hứng.

Sau khi thương lượng với Hạng Tử Nhuận, hai người quyết định để cho Ngân Hạnh và Sơn Dược mỗi người đứng một quầy hàng, còn lại thì chờ đến lúc khai trương xem có ai muốn thuê hay không.

Ngân Hạnh và Sơn Dược một người làm quầy bánh quẩy, một người làm quầy đồ ngọt.

Có thêm hai quầy hàng nữa thì lúc khai trương phố ăn nhỏ thoạt nhìn cũng ra hình ra dạng.

Bởi vì Phố ăn nhỏ Đông Hưng khai trương buổi tối, Ngân Hạnh và Sơn Dược không ai giúp đỡ nên vội vàng từ sáng ngày khai trương bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Giữa trưa, Từ Tư Di ưỡn bụng đi cùng nha hoàn đến Nam Thông Viện.

“Tư Di tỷ, sao tỷ lại đến đây?” Thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, Tô Khả Phương chạy nhanh tới trước nghênh tiếp và đỡ nàng.

“Còn không phải do muội không thèm đến thăm ta nên ta phải tự mình đến đây sao?” Từ Tư Di oán giận nói.

“Tư Di tỷ, không phải muội đang vội sao, muội định làm xong lần này sẽ đi thăm tỷ mà.” Tô Khả Phương đỡ nàng đến đại sảnh, cười nói.

Nàng biết thai này của Từ Tư Di thai tượng không tốt, cho nên rất ít ra cửa.

“Chờ ngươi làm xong, đến lúc đó quầy hàng ở phố ăn nhỏ không còn a.” vẻ mặt Từ Tư Di bất mãn.

Tô Khả Phương sửng sốt, thử hỏi: “Tư Di tỷ, tỷ không phải là muốn thuê quầy hàng ở phố ăn nhỏ của muội chứ?”

Từ Tư Di liếc liếc nàng, giả vờ tức giận hỏi: “Muội không muốn cho ta thuê?”

“Tư Di tỷ muốn thuê, muội đương nhiên cầu mà không được!” Tô Khả Phương nở nụ cười, nhưng nên nói vẫn phải nói: “Nhưng mà Tư Di tỷ, không nói gạt ngươi, phố ăn nhỏ của ta còn có vài quầy hàng chưa cho thuê được, tỷ không sợ phố ăn nhỏ của ta làm ăn không được sao?”

Từ Tư Di nhìn nàng một cái, hỏi lại: “Muội đã từng làm sinh ý lỗ vốn chưa?”

Tô Khả Phương nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Trước mắt thì chưa.”

“Chính là như vậy!” Từ Tư Di định liệu trước nói: “Người khác không tin muội, đó là do người ta không có mắt, chờ đến lúc phố ăn nhỏ này phát triển thì những người do dự kia sẽ hối hận!”

Từ Tư Di một hơi muốn thuê hai quầy hàng, Tô Khả Phương thực sảng khoái cho nàng, lại còn miễn ba tháng tiền thuê, phạm vi kinh doanh đều trong yêu cầu của Tô Khả Phương.

Phố ăn nhỏ này là Tô Khả Phương cùng với quan phủ hợp tác, nhưng chẳng qua quan phủ chỉ lo lấy tiền và ra mặt xử lý một ít việc mà Tô Khả Phương không tiện ra mặt, những việc như quảng cáo cho thuê kỳ thật vẫn là do Tô Khả Phương quyết định.

Hôm nay phố ăn nhỏ khai trương, Giả thị thực khẩn trương, sáng sớm đã đem rau hẹ mà Tô Khả Phương lấy ra từ trong không gian và nguyên liệu nấu ăn mua từ trên đường ra rửa sạch sẽ, dùng xiên tre xiên thành chuỗi, chưa chạng vạng dã dọn hàng lên quầy hàng của mình rồi.