Một gã tướng lĩnh Viên quân phóng ngựa đỉnh thương, liền đánh về phía Đổng Phi.
Lưu Sấm đánh với Lã Tường, mới có hai hiệp đã đánh cho Lã Tường nón trụ vẹo sang một bên. Chỉ có điều hắn không nghĩ đến Đổng Phi sẽ kích động đến vậy mà xông thẳng vào Viên quân chém giết loạn xạ. Mắt thấy một gã Viên quân đánh về phía Đổng Phi, Lưu Sấm không nhịn được kinh hãi thất sắc, thúc ngựa vung thương đến cứu viện. Lã Tường nhân cơ hội nhẹ nhàng thở ra một hơi, y vừa muốn lui về, nào biết được Lý Dật Phong luân phiên đánh tới, xông đến giao phong với y.
Không thể không nói Lã Tường này quả thật có chút bản lĩnh.
Thanh Kim Bối Khảm Sơn đao trong tay Lý Dật Phong rung lên bần bật, lập tức khóa trụ Lã Tường lại.
Lã Tường tuy có chút không ngăn cản nổi, nhưng vẫn nỗ lực duy trì.
Lưu Sấm giết nhập trong Viên quân, Giáp tử kiếm tung bay, không ai có thể ngăn trở. Tuy nhiên, hắn lại không nghĩ tới Đổng Phi còn hung hãn hơn trong tưởng tượng của hắn mấy phần, mấy tên Viên quân đánh tới mà gã không hề hoảng hốt, chân nhẹ nhàng lướt, thân mình đột nhiên xoay tròn. Một tay thiết chùy giơ lên, đánh vào thương lớn trong tay mấy tên Viên quân, một tay kia thiết chùy quét qua thiên quân, chỉ nghe hàng loạt tiếng hét kinh hoàng, đầu ngựa to lớn liên tiếp bị gã đạp nát, ào ào đổ xuống khiến Viên quân trên ngựa cũng bị hất tung, té xuống chân ngựa. Còn không kịp đợi y đứng lên, Đổng Phi đã xống đến trước mặt, một chùy giết chết tại chỗ tên Viên quân kia
- Thúc thúc đừng sợ, A Sửu bảo vệ ngươi.
Lưu Sấm nghe vậy lập tức dở khóc dở cười.
Hắn nhìn ra được Đổng Phi có đầy đủ năng lực tự bảo vệ bản thân. Tuy nhiên hình như gã chưa từng luyện võ một cách nghiêm chỉnh, một bước vừa rồi tuy rằng lướt đi rất được nhưng hạ bàn chân lại không vững vàng lắm, bước chân có chút mơ hồ. Có thể sử xuất một chiêu như vậy phần nhiều là do khả năng ứng đối của Đổng Phi, nếu gặp phải kẻ ra tay hiểm ác, gã vừa rồi sẽ rất nguy hiểm. Dựa vào sức mạnh trời sinh của Đổng Phi thì việc bảo vệ mình không hề khó.
Nhưng Lưu Sấm vẫn quyết định sau khi thoát ra khỏi thành, hắn sẽ truyền Long Xà Cửu Biến cho Đổng Phi.
Mặc kệ gã có luyện thành hay không, đều phải dạy cho gã trong thời đại loạn lạc này, giúp gã có thêm một phần năng lực bảo vệ bản thân sẽ thêm cho gã một phần an toàn.
Thấy Đổng Phi không gặp trở ngại quá lớn, Lưu Sấm cũng liền buông lỏng.
- A Sửu, đi theo ta, không được cách quá xa.
Hắn hướng về phía Đổng Phi hét lớn một tiếng, rồi sau đó thúc ngựa lao vào loạn quân chém giết.
Chỉ có điều lần này hắn không dùng Giáp tử kiếm nữa mà lấy từ trong túi ra sáu thanh tiểu thương, tay năm tay mười.
Phía trước hắn có Võ An Quốc bảo vệ, có thể ung dung phóng thương. Tiểu thương này của Lưu Sấm được luyện bằng lư hỏa thuần thanh, mỗi một thanh tiểu thương bay ra liền có một người ngã xuống đất bỏ mình. Trong chớp mắt có hàng chục binh lính Viên quân bị Lưu Sấm phóng thương đâm chết khiến cho quân sĩ Viên quân đều thất kinh.
Nhưng nhân số của Viên quân quả thật là quá đông! Viên quân tướng sĩ từ bốn phương tám hướng liên tục vọt tới, cũng khiến cho Lưu Sấm mỗi lần tiến thêm một bước đều phải trả một cái giá không nhỏ.
Phi Hùng Vệ bắt đầu xuất hiện thương vong, hơn nữa tốc độ thương vong không ngừng gia tăng.
Lý Dật Phong thấy tình hình như vậy, một đao bức lui Lã Tường, lớn tiếng nói:
- Chủ công, không cần quan tâm bọn ta, chú ý phá vây.
- Phí lời!
Lưu Sấm xách đao đánh cho một tên Viên quân ngã nhào xuống ngựa, tức giận quát: - Hàm Ngưu Nhi, không cần giằng co với đám ô hợp này.
Lý Dật Phong vội vàng lĩnh mệnh, bỏ qua Lã Tường liền quay về áp trận.
Lã Tường làm sao chịu buông tha y, cùng ba tên Viên quân quấn lấy Lý Dật Phong.
Đúng lúc này, chợt nghe tiếng dây cung, một mũi tên nhọn xé gió lao tới, nhằm thẳng vào đỉnh đầu chiến mã của Lã Tường. Con ngựa kia kêu thảm một tiếng, liền ngã sụp trên mặt đất. Lã Tường cũng bị quăng xuống ngụa, y vừa mới đứng lên, lại không ngờ một mũi tên nữa đánh úp lại, đâm thẳng vào cổ họng y. Nhìn về phía phương hướng mũi tên nhọn bay đến đã thấy Lư Dục đang giương cung cài tên.
Lư Dục là một người đọc sách, không sai, nhưng cũng đừng quên, cha y là Lư Thục không chỉ là một nhà đại Nho gia mà cũng đã từng chỉ huy thiên quân vạn mã chiến đấu Lư Dục là con của Lư Thực sao có thể không biến cưỡi ngựa bắn tên? Ở đời Hán, trong Nho gia lục nghệ, người đọc sách cùng cần học hỏi tài nghệ khác. Kỹ năng bắn của Lư Dục tỉ mỉ tinh xảo, mặc dù không so sánh được với thần bắn Dưỡng Do Cơ thời xưa nhưng cũng có thể bách phát bách trúng.
Lã Tường bị giết chết nhưng Viên quân cũng không hề rối loạn. Điều này khiến cho Lưu Sấm ý thức được lực lượng phản quân trong thành chỉ sợ còn hùng mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. Mặc dù xa lạ với cái tên Lã Tường này, nhưng dù sao cũng là giáo úy một quân, cũng coi như là trung cấp tướng lĩnh. Nhưng một người như vậy chết trận, Viên quân lại không có nửa điểm bối rối. Nói cách khác, sau lưng Viên quân khẳng định còn có tướng lĩnh thân phận rất cao chỉ huy.
Nghĩ đến đây, ý chí của Lưu Sấm càng thêm thanh tỉnh.
- Hàm Ngưu, Nguyên Tắc, không nên giằng co với đám người này nữa, xông ra phía ngoài.
Hắn lớn tiếng quát to, Giáp tử kiếm trong tay lại càng di chuyển gấp gáp.
- A Sửu, đi theo sau ta, không được tụt lại phía sau!
Đổng Phi đáp ứng một tiếng, liền tới phía sau Lưu Sấm, hai người một con ngựa, một trước một sau xung phong liều chết ra phía ngoài, Võ An Quốc và Lý Dật Phong thì mang theo Phi Hùng Vệ theo sát phía sau.
- Không ngờ Phi Hùng dũng mãnh như vậy!
Từ một tòa vọng cao rộng lâu cách đường lớn không xa, có một vị lão nhân đưa mắt nhìn ra xa, không kìm nổi mày nhíu chặt, phát ra một tiếng cảm thán.
Sau lưng lão là một thiếu niên.
Xem tuổi tác ước chừng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn mỹ.
Mà ở phía sau hai người, còn có rất nhiều người đang đứng đó. Trong đó cũng có hai thuộc hạ của Viên thị là Tự Tông và Trần Lâm.
Thiếu niên mày hơi nhăn lại, trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường: - Văn Hòa tiên sinh không cần phải lo lắng, hiện nay bốn cửa Nghiệp Thành đều đóng chặt, đám Phi Hùng này dù có bản lĩnh hơn nữa cũng là có chạy đằng trời.
Lão nhân nghe vậy cũng có chút gật đầu tán thành.
Đúng trong lúc những người này đang nắm chắc thắng lợi trong tay thì cuộc chiến trên đường lớn lại đột nhiên phát sinh biến hóa.
Một đội Viên quân đột nhiên từ phía sau giết ra, nhưng mục tiêu lại không phải Lưu Sấm mà là binh mã nhà mình.
Đội Viên quân này tuy rằng trang phục giống hệt Viên quân khác nhưng trên cánh tay mỗi người lại buộc một dải lụa đỏ.
- Hoàng thúc, đi theo ta!
Người đứng đầu đội Viên quân này cao giọng hét lên, Lưu Sấm đưa mắt nhìn lại, thoáng cái đã nhìn ra đó là cấp dưới luc trước của hắn ở nước Bắc Hải, Sầm Bích.
Tinh thần Lưu Sấm không khỏi phấn chấn lên, Giáp tử kiếm trong tay lại càng thêm linh động.
Viên quân chịu sự giáp công như vậy, lập tức đại loạn.
Bọn họ như thế nào cũng không nghĩ tới, rõ ràng là người một nhà, tại sao lại đột nhiên rút đao khiêu chiến với chính mình.
Trong thế cục loạn lạc, Lưu Sấm đã hội hợp với đội binh mã kia, hai đội nhân mã sau khi hội hợp cũng không nói năng rườm rà, Sầm Bích quay đầu ngựa lớn tiếng nói: - Hoàng thúc, đi theo ta!
Y ở phía trước mở đường, Lưu Sấm mang người thì gắt gao đi theo.
Mọi người đang xem giao phong trên vọng lâu đều sắc mặt biến đổi lớn, lão nhân kia mày nhăn lại, lớn tiếng quát: - Bằng công tử, mời lập tức dẫn Hổ Báo kỵ xuất chiến.
- Vâng!
Thiếu niên đã sớm không còn kiên nhẫn, nghe thấy lão nhân ra lệnh một tiếng, không nói hai lời liền chạy xuống khỏi vọng lâu.
Đám người Trần Lâm thì ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ sẽ có biến hóa bậc này, Lưu Sấm ở trong thành cư nhiên con có viện binh ư?
- Khổng Chương, kẻ kia là ai?
Trần Lâm lắc đầu: - Ta không nhận ra.
- Ta biết Một người đàn ông trung niên khôi ngô cường tráng đi ra: - Tên kia rất giống Sầm Bích, vốn là đóng quân ở thành Bình Dương người này năm đó từng đi theo Lưu Sấm, sau Lưu Sấm Bắc tiến đến Liêu Đông, y không hiểu sao lại lưu lại, sau được Lưu Bình để cử giúp sức cho Viên Công. Tuy nhiên người này xưa nay khiêm tốn, sau khi Lưu Bình chết cũng không ai biết đến, không hiểu là y ẩn nấp ở chỗ nào? (chưa xong còn tiếp..)