Nhắc đến Lưu Sấm, tâm trạng của Viên Thượng rất phức tạp.
Nhớ lúc đầu, Lưu Sấm phải dựa hơi vào Viên Thị mới có thể sống sót được. Đặc biệt là thời gian ở Thanh Châu kia, mấy lần Lưu Sấm gặp tai họa đều dựa vào Viên Thiệu để lánh nạn. Về sau nữa cùng là nhờ Viên Thiệu bố trí hắn đến Liêu Tâylạnh khủng khiếp để nương thân.
Nhưng bây giờ Lưu Sấm đã là chư hầu một phương.
Hắn chẳng những cướp được U Châu từ trong tay Viên Thị mà còn mở mang bờ cõi, nắm được Cao Cú Lệ, Tam Hàn và núi Tiên Ti, mở rộng cả ngàn dặm đất cho Hán thất.
Hiện nay ở Tắc Bắc, Lưu Sấm đã có thể xứng làm bá chủ.
Nhưng Viên Thị thì sao? Sau hai lần đại chiến, hao binh tổn tướng, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng. Sau khi Viên Thiệu chết, huynh đệ họ Viên cách lòng khiến cho sức mạnh hai bên càng chênh lệch nhau hơn. Mặc dù Viên Thượng hiện giờ cũng chưa dám chắc sẽ có thể thắng được Lưu Sấm, thậm chí ở những phương diện khác, thực lực của Lưu Sấm còn mạnh hơn cả huynh đệ họ Viên.
Ngày trước Lưu Sấm dựa hơi Viên gia? Viên Thượng cảm giác có chút mất mặt... nhưng theo như lời của Âm Qùy, hiện giờ có thể trợ giúp cho Viên Thị e rằng cũng chỉ có Lưu Sấm. Nếu Lưu Sấm xuất binh thì chắc chắn Mã Đằng sẽ hô ứng. Mã Đằng và Lưu Sấm cùng ký Y Đai chiếu. Nếu như Lưu Sấm có bỏ mặc Mã Đằng thì rất có thể sẽ bị người ta mắng là mua chuộc danh tiếng. Từ phương diện này mà nói Lưu Sấm có thể mang đến cho Viên thị rất nhiều lợi ích.
- Lưu...
Viên Thượng hít sâu một hơi, ổn định tinh thần nói: - Lưu Sấm có thể xuất binh giúp ta sao? Hắn đã thèm Ký Châu nhỏ dãi từ lâu, lúc này không nhân chuyện cháy nhà mà đi hôi của đã là may mắn lắm rồi. Sao hắn có thể thật lòng mà giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn này chứ?
Âm Qùy cười nói: - Chưa chắc Lưu Sấm đã thật lòng giúp chủ công, nhưng trước mắt hắn không thể không giúp giúp chủ công được.
- Lời này có ý gì?
Âm Qùy nói: - Chủ công cho rằng Sấm Nhi và Tào Tháo ai mạnh ai yếu?
Viên Thiệu không chút do dự mà trả lời: - Đương nhiên là Tào mạnh Lưu yếu rồi.
- Chính là như thế... Nhưng dã tâm của Sấm quá lớn, vả lại mưu lược hơn người. Nhưng nếu như hắn tự biết mình thì chắc chắn sẽ biết thế cục hiện nay. Chủ công chỉ thấy Sấm tặc càn quét Tắc Bắc, hùng cứ Bắc Cương chứ chưa chú ý đến hai năm nay Sấm tặc dụng binh mấy lần? Hao tổn lương thảo, đồ quân quá lớn, dân chúng U Châu đã mệt mỏi. Nếu không vào lúc này hắn đã không dừng lại không tiến nữa, không biết chừng đã sớm đưa binh xuôi về nam, nhằm vào Ký Châu. Tào tặc đến xâm pamh, Sấm tặc cũng không được lợi ích gì. Hắn muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, cách tốt nhất là hợp tác với chủ công, liên kết chống lại giặc Tào... Nếu không, nếu chủ công thất bại, hắn sẽ trực tiếp phải đối mặt với giặc Tào. Hắn là người thông minh, đương nhiên là biết nên lựa chọn thế nào... Nếu thần đoán không lầm, lúc này hắn cũng đang mưu tính hợp tác với chủ công...
Viên Thượng hơi nhăn mày lại: - Nói như thế, đợi hắn khôi phục lại thì còn đối địch với ta không?
Âm Qùy nói: - Điều này là đương nhiên rồi. Sau khi chủ công ổn định thế cục cũng sẽ không bỏ qua cho Sấm tặc tặc. òn đây là thế cục chung, không thểđi ngược lại được. Nhưng nói đếntrước mắt, Sấm tặc tặc cần hợp tác với chủ công màchủ công hiện tại cũng cần hợp tác với hắn, cùng chống lại giặc Tào, không có lựa chọn nào khác. Tiếp theo chỉ cần nhìn xem ai khôi phục sức mạnh trước... Nếu như chủ công ổn định thế cục trước... thì Sấm tặc tặc cũng phải nhượng bộ mà lui binh.
Tự Tông ở bên cạnh mở miệng nói: - Nay chủ công có được Ký Châu, trong tay có mấy trăm vạn nhân khẩu. Tuy có hơi rối loạn nhưng vẫn còn có cơ sở. Nhưng Sấm tặc mặc dù lấy được U Châu nhưng nơi đó lạnh khủng khiếp. Chưa nói về nhân lực và tài lực, vật lực hắn cũng không phải là đối thủ của chủ công, chủ công hà tất phải lo lắng? Chỉ cần chủ công hợp tác với Sấm tặc tặc thì Tào tặc sẽ trước tiên lui binh trước rồi sau đó đưa binh lên Bắc, thì Sấm tặc có thể là đối thủ được sao?
Sau khi nghe xong, Viên Thượng gật đầu liên tục. Không thể không nói rằng lời nói của Âm Qùy và Tự Tông cũng chính là suy nghĩ của y. Chỉ là chuyện này trong lúc nhất thời y chưa thể ra quyết định, cho nên sau khi trầm ngâm một lát y nói: - Chuyện này ta phải suy nghĩ kĩ...
Chuyện như thế này đúng là không thể quyết định ngay được.
Âm Qùy và Tự Tông cũng không khuyên nữa, họ thảo luận với Viên Thượng một lát rồi quyết định phái người đi Lê Dương giúp Viên Hi ổn định trấn tuyến sau đó y sẽ phái binh đi trợ giúp.
- Lúc cần thiết, lệnh cho Trương Thịnh xuất binh từ Hà Nội khống chế binh mã của Tào Tháo.
Trương Thịnh người Hà Nội, đóng quân phòng giữ Hồ quan, binh mã dưới trướng có hơn vạn người...
Trong lịch sử, y là cấp dưới của Cao Can. Năm Kiến An thứ mười, Cao Can phản loạn Tào Tháo, Trương Thịnh dẫn quân cướp hào sau đó về nam cấu kết với Lưu Biểu. Sau đó người này giúp Chung Diêu liên hợp với đám người Mã Đằng, Hàn Toại dẫn binh đến Hội Kích, tàn sát nơi đây... Trong lịch sử người này không nổi tiếng nhưng cũng có vài phần bản lĩnh, nếu không Chung Diêu đã không tập hợp đám người Mã Đằng, Hàn Toại mới có thể một kích công hạ được Trương Thịnh.
Nhưng lúc ấy Trương Thịnh còn nghe theo lệnh của Viên Thượng. Nếu y xuất binh ra Bình Quan cướp Hà Nội thì đúng là gây phiền toái lớn cho Tào Tháo rồi.
Sau khi Âm Qùy hiến kế liền cáo từ ra về.
Y về đến nhà đã nhìn thấy rong thư phòng có một thanh niên đang ngồi đó.
Người thanh nhiên này là Chân Tín.
Âm Qùy ngoài làm thứ sử Dự Châu ra còn có thân phận khác là cha chồng của Chân Đạo. Còn Chân Đạo lại là tam tỷ của Lạc Thần Chân Mật. Nói theo cách khác, Âm Qùy và Chân gia là người nhà, hơn nữa mối quan hệ còn rất thân. Vị trí thứ sử Dự Châu kia của Âm Qùy cũng được Chân gia giúp đỡ. Tuy rằng Chân gia không còn xuất hiện nhưng hai nhà vẫn chưa vì thế mà đoạn tuyệt.
Trái lại, sau khi Lưu Sấm đứng vững ở Tắc Bắc, Âm Qùy và Chân gia thường xuyên trao đổi thư từ, mối quan hệ càng thêm chặt chẽ.
- Ta đã đem ý của hoàng thúc truyền đạt lại cho Tam công tử. Dường như Tam công tử cũng có chút động lòng.
Chỉ có điều... Âm Qùy cười ha ha nói: - Dù sao cũng là thanh niên, thể diện bị mất đương nhiên muốn lấy lại. Nhưng tam công tử là một người thông minh, chắn chắn sẽ đồng ý chuyện này. Ấu Thành, ta nghe nói bây giờ ở trước mặt Lưu hoàng thúc,các ngươi có phần đắc thế, sau này được chiếu cố không ít mới phải.
Ấu Thành chính là tên chữ của Chân Tín.
Y nghe thấy vậy liền cười: - Thúc phụ quá khen, chúng ta là thương nhân, làm gì có đắc thế với không đắc thế. Nhưng hoàng thúc cũng coi như khách sáo với nhà ta. Không những đem việc xây dựng phủ Xa Kỵ tướng quân ở Yến Kinh giao cho chúng cháu. Trước lúc xuất phát, ta nghe Thúc Hiền nói, Mi phu nhân thay mặt hoàng thúc cầu hôn với thúc mẫu (thím), chuẩn bị cưới tiểu muội kia của cháu. Có lẽ trong thời gian này sẽ xuất giá.
Trong lòng Âm Qùy rất không thoải mái. Một tên bốc mùi thương nhân thì may mắn gì? Chưa nói đến việc sinh ra năm nữ nhân như hoa như ngọc, tiểu nữ nhi kia lại phú quý như vậy. Đầu tiên là được Nhị công tử coi trọng, còn giờ lại được lọt vào mắt xanh của Lưu hoàng thúc... Tiếc là thê tử của ta Đỗ nương tử không tranh giành, chỉ sinh ra một đám ăn hại.
Con trai của Âm Qùy ăn chơi trác táng khiến Âm Qùy không khỏi phiền lòng.
Y là người thông minh, sao lại không nhìn ra Viên Thị đang dần sa sút chứ?
Nhưng bảo y đầu quân cho Tào Tháo ư? Y rất không muốn... Nguyên nhân à, cũng rất đơn giản. Lúc trước y và Tào Tháo đã có mấy lần giao tranh.
Thế lực của Lưu Sấm bây giờ không mạnh nhưng ngẫm lại, ở góc đột quật khởi, Âm Qùy vẫn quyết định đầu tư cho Lưu Sấm.
Ở phương diện này có hai nguyên nhân. Một là quan hệ của Chân gia, hai là giữa y và Tuân Kham có chút giao tình, tóm lại vẫn tốt hơn là tìm đến bên kia nương tựa Tào Tháo không aiquen thân.
Trước khi lên đường, Chân Tín dặn dò không cần nói quá nhiều.
Còn Âm Qùy cũng đã nhận được tin tức y cần, đương nhiên là không còn tâm trạng đâu mà tiếp tục hỏi nữa.