Gia Cát Lượng và Tô Uy đã bàn bạc với nhau những gì?
Lưu Sấm không có hỏi qua… Hắn tin tưởng, Gia Cát Lượng có thể xử lý thích đáng việc này, đạt được kết quả viên mãn nhất.
Trên đường về Trác huyện, Điền Thích không kìm nổi hỏi: - Chủ công nếu đã quyết định liên minh với Kiển Mạn, vậy vì sao lại âm thầm ủng hộ Bộ Độ Căn?
Điền Thích và Tự Hộc hiện nay đã tiến vào mạc phủ của Lưu Sấm, trở thành mưu sĩ bên người Lưu Sấm. Về phần Từ Thứ, trong cuộc chiến ở U châu đã đủ chứng minh tài năng của y, lại tỏa sáng trong trận chiến ở Thành Thụ Hàng, đủ để tự mình đảm đương một phương. Địa bàn của Lưu Sấm hiện nay càng lúc càng lớn, nhân tài cần đến càng lúc càng nhiều. Đặc biệt là sau khi Điền Dự nhận lời làm Hộ Tiên Ti tướng quân, Quách Viện cũng bắt đầu xao động, mấy lần xin Lưu Sấm cho xuất quân. Gia Cát Lượng cho rằng, Quách Viện xác thực là có tài cán. Quan trọng hơn nữa là y vô cùng trung thành với Lưu Sấm, lại thêm quan hệ thân thích giữa y và Lưu Sấm, đương nhiên nên giao trọng trách cho y. Quận Thượng Cốc rất trọng yếu, nhưng bởi vì Lưu Sấm đã cướp được Đại Tiên Ti sơn nên quận Thượng Cốc kì thực đã trở thành căn cứ cung ứng phía sau cho Đại Tiên Ti sơn, đã không còn ý nghĩa chiến lược trọng yếu như trước nữa. Theo như hệ thống quy hoạch mà Lưu Sấm đặt ra, tương lai Lưu Sấm sẽ bổ sung thêm hai trăm ngàn nhân khẩu cho quận Thượng Cốc.
Nếu quả thật có thể hoàn thành mục tiêu này, thêm với nhân khẩu vốn có của quận Thượng Cốc, có thể đủ để đảm bảo nguồn cung ứng cho Đại Tiên Ti sơn…
Nếu vậy thì Quách Viện liền không còn phù hợp làm Thái thú quận Thượng Cốc nữa, tài năng quân sự của y xuất chúng, nhưng bản lĩnh về mặt nội chiến của y lại còn lâu mới đủ gánh vác chức vụ Thái thú một quận. Vì thế, Lưu Sấm sau khi suy nghĩ kĩ, quyết định điều động Quách Viện từ quận Thượng Cốc đến thành Bắc Tân nhậm chức, phong làm đô úy. Sau đó hắn lại phong Thạch Thao là chức Thái thú quận Thượng Cốc, đồng thời lệnh cho Mạnh Kiến đến Thành Thụ Hàng, chờ đợi sai phái.
Nếu như đoạt lấy quận Ngũ Nguyên, như vậy Mạnh Kiến sẽ nhận chức Thái thú Ngũ Nguyên. Điều động Thạch Thao và Mạnh Kiến khiến cho mạc phủ của Lưu Sấm tạm thời xuất hiện chỗ khuyết…
Cũng may có hai người Điền Thích và Tự Hộc đến, rất vừa vặn bàu lại chỗ trống khi Thạch Thao Mạnh Kiến rời đi, hơn nữa ở một vài phương diện khác lại càng xuất sắc hơn.
Lưu Sấm cười nói: - Cự Ngôn không phải nói rằng Kiển Mạn kia sẽ quy thuận ta sao?
- Chuyện này…
- Kiển Mạn là cháu của Đàn Hoạch Hòe, cũng là một con sói. Y hiện tại dựa vào ta, một mặt là vì đối kháng với Bộ Độ Căn và Kha Bỉ Năng, mặt khác cũng là muốn áp chế Đới Hồ A Nang Nê và Quyết Cơ. Y hiện nay ở sông An Hầu thu nạp các bộ tộc bốn phía mà trước kia ông nội y lưu lại với quy mô lớn, lại thâu tóm được một phần ba bộ hạ của Bộ Độ Căn, nên mới có nỗi lo đối kháng với Bộ Độ Căn. Độ Căn lo lắng. Chỉ khi nào Bộ Độ Căn và Kha Bỉ Năng bị y tiêu diệt, mà y lại xử lí xong Đới Hồ A Nang Nê và Quyết Cơ, tất nhiên sẽ dòm ngó đến U châu. Mà khi đó ta lại tập trung hết tinh lực vào Trung Nguyên, chỉ e không rảnh bận tâm đến y.
Ta không cần một Tiên Ti thống nhất, cái ta cần là bọn họ liên tục chiến tranh, mới phù hợp với lợi ích của ta. Cho nên, ta có thể ủng hộ Kiển Mạn, nhưng đồng thời còn ủng cả hộ Bộ Độ Căn và Kha Bỉ Năng... Ta muốn dùng Kiển Mạn đến đối kháng với hai người Bộ Độ Căn và Kha Bỉ Năng, vừa không để cho Bộ Độ Căn chiếm ưu thế, bởi như vậy thì Kiển Mạn sẽ từ bỏ đối kháng; cũng không thể khiến Bộ Độ Căn quá mức nhỏ yếu, như vậy Kiển Mạn sẽ rất dễ dàng chiến thắng Bộ Độ Căn, thống nhất Tiên Ti. Càng nghĩ, chỉ có để Tô thị âm thầm liên hệ với Bộ Độ Căn, đồng thời còn phải nghĩ cách ly gián quan hệ giữa Kiển Mạn với hai người Đới Hồ A Nang Nê và Quyết Cơ. Đến khi cần thiết, ta có thể còn phải cuốn cả Nhĩ Thiện vào chuyện này.
Tóm lại trước khi ta bình định được Trung Nguyên,Tiên Ti tuyệt đối không thể đình chỉ chiến sự được…
Tự Hộc và Điền Thích liên tục gật đầu, nhìn ra được Lưu Sấm vô cùng kiêng kị người Tiên Ti. Chỉ sợ hắn kiêng kị không chỉ là người Tiên Ti, mà là tất cả người Hồ ở Tái Bắc, hắn đều cảm thấy kiêng kị!
- Chủ công, khi nào có thể tiến binh vào Từ Châu?
Lưu Sấm khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: - Đến khi thời cơ chín muồi thì sẽ Binh phát Ký Châu.
Cái gì gọi là thời cơ chín muồi? Khi nào mới được coi là thời cơ chín muồi?
Lưu Sấm cũng không nói gì, Điền Thích và Tự Hộc cũng không có hỏi lại...
Thời điểm trở lại Trác quận, Mi Hoán cũng sắp đến ngày sin nở. Để đảm bảo cho Mi Hoán thuận lợi sinh con, Tuân Kham thậm chí còn phái người từ Nam Sơn thư viện mời đám người Trương Trọng Cảnh đến. Không chỉ có Trương Trọng Cảnh đến, bao gồm cả Trịnh Huyền, Quản Ninh, Hồ Chiêu và Hoàng Thừa Ngạn cũng đều tới Trác huyện.
Thế nên thời điểm Lưu Sấm đến Trác huyện, thậm chí còn chưa kịp thở một hơi đã bị Trịnh Huyền gọi đến trách cứ.
- Đứa cháu ngốc nghếch này, sao có thể vô tâm như vậy? Tam Nương Tử đã sắp đến ngày sinh nở, cháu còn chạy ra ngoài tác chiến. Cháu có biết không, lúc này Tam Nương Tử cần nhất là có cháu ở bên, cháu thì suốt ngày bôn ba bên ngoài thì thôi, thế nào mà đến ngay cả lúc này cũng không ở bên Tam Nương Tử?
Mi Hoán gả cho Lưu Sấm nhiều năm, rất nhiều người đều đã quen dùng “Phu nhân” để xưng hô với nàng. Chỉ có Trịnh Huyền vẫn gọi Mi Hoán là Tam Nương Tử, không chỉ bởi vì lão có thân phận cao, thanh danh hiển hách, quan trọng hơn là Trịnh Huyền còn là nghĩa phụ của Mi Hoán. Trịnh Huyền năm nay đã bảy mươi lăm tuổi nhưng khí sắc vô cùng tốt, da dẻ hồng hào, tinh thần cũng cực kỳ quắc thước...
Trong lịch sử, Trịnh Huyền chết vào năm Kiến An thứ năm, cũng chính là năm xảy ra trận chiến Quan Độ.
Mà đến nay đã qua năm Kiến An thứ năm, năm năm đã qua, Trịnh Huyền không những không thể hiện ra chút mệt mỉ nào, ngược lại vẫn tràn đầy sinh lực.
Cũng khó trách, trong lịch sử Trịnh Huyền phải chịu nỗi đau mất con, hơn nữa lại vì Viên Thiệu mà chậm trễ, thân mang bệnh bị cưỡng ép đưa đến Nghiệp Thành, thế nên mới chết trên đường. Trịnh Huyền ở lại thành Cô Trúc, ái tử Trịnh Nhân cũng có một đứa con tên là Trịnh Tiểu Đồng, đã khỏe mạnh trưởng thành. Lão không phải chịu nỗi đau mất con, lại không phải lo đến cơm áo gạo tiền, trước sau đều không phải dân đen, nói chuyện tán gẫu đều là với những học giả uyên thâm, lại có hai danh y như Trương Trọng Cảnh và Hoa Đà chăm sóc.
Cuộc sống như vậy rất phù hợp với tính tình của Trịnh Huyền.
Không cần phải đối mặt với đấu tranh chính trị phức tạp, hết thảy đều có Lưu Sấm ở bên ngoài đảm đương, cuộc sống của Trịnh Huyền, có thể nói là không hề áp lực.
Lưu Sấm bị Trịnh Huyền trách cứ đến mặt đỏ tai hồng.
Vẫn là Khổng Dung ở một bên nói: - Khang Thành Công chớ trách tội Hoàng thúc, nghĩ hẳn là Hoàng thúc cũng không muốn như vậy. Nhưng hắn nhận ủy thác của thiên tử, tự nhiên phải vì triều đình tận tâm tận lực... tất cả những gì hắn làm đều là lo lắng cho Hán thất chúng ta, theo ta thấy đã có phong phạm của bậc hiền triết.
- Phong phạm của bậc hiền triết?
Trịnh Huyền cười lạnh một tiếng nói: - Sao ta lại nhìn không ra chứ?
- Cho nên thầy chỉ có thể nấp ở thành Cô Trúc biên thư giảng bài, mà Hoàng thúc lại có thể làm chư hầu một phương.
Quản Ninh không chút khách khí, khiến Trịnh Huyền mặt đỏ tai hồng.
Tuy nhiên, Trịnh Huyền cũng không phải thật sự trách tội Lưu Sấm, người ta thường nói người già tính cách như đứa trẻ, tuổi càng lớn đôi khi lại càng không nói lí lẽ.
Lưu Sấm không tức giận, ngược lại có một cảm giác thân thiết.
Hắn vừa muốn chuộc lỗi, đã thấy Trịnh Huyền khoát tay chặn lại: - Đừng có nôn nóng ở đây nữa, trước tiên đi thăm Tam Nương Tử. Lần này cháu đi Tái Bắc đến mấy tháng trời, Tam Nương Tử luôn là nhớ nhung khắc khoải.
Lưu Sấm nghe vậy, vội vàng cáo lui.
Hắn vội vàng đi vào hậu trạch, trước tiên gặp qua đám người Gia Cát Linh, sau đó đi vào trong phòng, đến bên Mi Hoán.
Thoáng cái đã mấy tháng không gặp, sau khi hai người gặp lại, lại càng có thêm biết bao chuyện không kể xiết…
++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Sau khi Lưu Sấm trở lại Trác huyện, U Châu cũng chợt bình định trở lại.
Từ đầu năm tới nay, chiến sự U Châu vẫn liên tục không ngừng nghỉ. Đầu tiên là năm đạo đại quân của Viên Thiệu tiến công U Châu, lập tức triển khai chiến sự với Tiên Ti ở Tái Bắc.
Nếu tiếp tục suy diễn xa hơn, U Châu bắt đầu từ năm Kiến An thứ năm chiến sự liên miên không ngừng nghỉ.
Nói thật ra đã đánh đến nước này, trên dưới U Châu bao gồm cả các tướng sĩ quân Hán đều cảm nhận được sự bí bách khó nói nên lời.
Lưu Sấm rất rõ ràng, chiến sự đã đến mức này thì không thể đánh nữa, nếu không gánh nặng của U Châu sẽ càng thêm trầm trọng, đã không thể giúp bản thân mở rộng địa bàn, thậm chí có thể sẽ tạo thành cục diện cực kì hiếu chiến. Đây đối với U Châu vừa mới ổn định lại cũng không phải là chuyện tốt.
Kỳ thật, Lưu Sấm luôn luôn mong mỏi chiến tranh sớm ngày chấm dứt.
Nhưng hắn lại càng rõ ràng hiện nay chưa phải lúc có thể thật sự nghỉ ngơi.
Trận quyết chiến Viên Tào sắp bắt đầu, nếu như lịch sử vẫn phát triển như thường, Tào Tháo đạt được thắng lợi… Lưu Sấm nhất định sẽ hết sức nguyện ý, giáng cho Viên Thiệu một đòn trí mạng nữa.
Đương nhiên đây cũng sẽ là lần cuối cùng sau khi hắn chiếm lĩnh U Châu chủ động xuất kích.
Cho nên Lưu Sấm mặc dù về tới Trác huyện nhưng vẫn luôn tập trung quan sát trận đại chiến giữa Tào Tháo và Viên Thiệu.