- Công tử, năm đó thuộc hạ còn ở dưới trướng của Thuần Vu Quỳnh thực ra có từng nghe nói đến cái tên Trương Cáp.
Lúc này Hạ Hầu Lan lại đứng ra nằm ngoài dự đoán của mọi người: - Trương Tuấn Nghệ vũ dũng hơn người giỏi về trị binh. Nhưng thuộc hạ cảm thấy ưu thế lớn nhất của người này là giỏi về học hành. Nhớ lúc giao tranh với giặc Hắc Sơn. Lúc bắt đầu Trương Tuấn Nghệ thất bại liên tiếp nhưng sau đó càng đánh lại càng thắng đẹp. Thậm chí cuối cùng là toàn thắng. Lúc đó trong quân có người nói, Trương Cáp khiêm tốn, hiếu học sau mỗi cuộc chiến dù thắng hay thua đều thảo luân với thuộc hạ của mình ghi lại khuyết điếm để rút kinh nghiệm cho lần sau. Chỉ là sau đó y đến U Châu tham chiến giúp Khúc Nghĩ chống lại Công Tôn Toản thì chuyện của y thuộc hạ cũng không rõ lắm.
- Ngươi nói hình như ta cũng nhớ ra rồi.
Triệu Vân đột nhiên nói: - Hình như thuộc hạ cũng có chút ấn tượng với Trương Cáp này. Trước cuộc chiến Giới Kiều thực sự y bại nhiều thắng ít. Nhưng dần dần sau đó không ngờ lại thay đổi khiến quân Viên phải từ liệt thế chuyển sang thế công bằng. Nhưng sau đó Khúc Nghĩa tham chiến người này không có một động tĩng gì. Sau đó thuộc hạ theo Lưu Bị đến Từ Châu cũng không rõ lắm.
Lời của Triệu Vân và Hạ Hầu Lan khiến mọi người sinh ra lòng cảnh giác. Vẻ mặt của Tư Mã Ý và Gia Cát Lượng lại không giống nhau. Gia Cát Lượng thì có vẻ khen ngợi nhẹ nhàng gật đầu. Còn Tư Mã Ý thì lại có vẻ nghiêm trọng không nói gì.
Ánh mắt của Lưu Sấm thì có vẻ tươi cười.
- Dưới trướng của Viên Thiệu rất nhiều người tài ba, chỉ có điều y lại không biết sử dụng. Nhưng nếu như vậy mà coi thường thì chúng ta sớm muộn gì cũng chịu nhiều thua thiệt thôi.
Tào Tháo chính là người biết tận dụng hết nhân tài. Cho nên, chúng ta phải cố gắng hiểu từng chi tiết của đối phương, chỉ có như vậy mới định liệu trước được mọi việc... Trọng Đạt, việc này giao cho đệ phụ trách, đệ thấy thế nào?
Đây chính là cơ hội để rửa sạch nỗi nhục cho Hoàng Các.
Tư Mã Ý đứng dậy khom người lĩnh lệnh nói: - Ý nhất định sẽ làm tốt việc này.
Nhưng Tư Mã Ý nói “việc này” không đơn thuẩn chỉ có Trương Cáp. Y quyết tâm phải nghĩ cách làm rõ mọi chuyện của đối phương.
Đồng thời trong lòng y sinh ra một ý nghĩ kì lạ. Chỉ là suy nghĩ này chợt lóe lên, rất mơ hồ... y cảm thấy mình còn phải cân nhắc thật kĩ lại mới được.
- Sứ giả Cao Cú Lệ đến đâu rồi?
- Khởi bẩm hoàng thúc, theo Thái Sử Từ bẩm báo, sứ giả Cao Cú Lệ dã đến Tây An Bình rồi, ít này nữa sẽ đến đây.
- Sứ giả là người phương nào?
- Nghe nói sứ giả kia tên là Đới Cố, là anh vợ của Y Di Mô.
- Vật thì phái người đến nhà Bạt Kỳ Vương tử, xin thỉnh giáo Bạt Kỳ Vương tử thỉnh giáo một chút về tình hình của Đới Cố này.
- Vâng!
Lưu Sấm lại cùng mọi người tiến hành trao đổi.
Đã sắp đến tháng hai, cả vùng đất Trung Nguyên bừng lên sức sống, xuân về trăm hoa khoe sắc. Nhưng ở Liêu Đông đại bộ phận vẫn còn bao trùm trong băng tuyết. Ảnh hưởng của băng cũng khiến cho mùa xuân của Liêu Đông muộn hơn Trung Nguyên ít nhất là một tháng. Liêu Đông hoang vắng, quá lạnh cũng là nguyên nhân khiến cho người ta khó mà chịu đựng nổi. Cho nên, cày bừa vụ xuân ở Liêu Đông ít nhất phải sau Thanh minh mới có thể tiến hành được.
Lưu Sấm biết rằng cuộc thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu.
Người đời sau thường nói, giành chính quyền thì dễ giữ chính quyền mới khó. Hiện giờ Liêu Đông đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, coi như Lưu Sấm cũng có được một cơ sở. Nhưng lúc đánh hạ Liêu Đông đồng thời cũng là hắn phải gánh vác trên vai ba quận ở đây, vấn đề hơn sáu mươi vạn dân. Hơn nữa hắn và Trung sơn Tô thị đã từng có thỏa thuận sau khi Liêu Đông ổn định lại. Tô Song sẽ nghĩ cách di dân cho Lưu Sấm. Đây là một kế hoạch lớn, nếu di dân thành công Lưu Sấm sẽ có đủ lực lượng đối phó với Viên Thiệu. Trong kế hoạch của hắn chấm dứt cuộc chiến Quan Độ thì cũng là lúc bắt đầu khiêu chiến.
Mà trận chiến Quan Độ kéo dài một năm rồi. Nếu trong một năm này Lưu Sấm không xây dựng cơ sở tốt thì tương lại chắc chắn sẽ khó khăn. Cho nên hắn không thể không suy nghĩ nhiều vấn đề...
- Tử Phương.
- Vâng!
- Đồng muối đảo Quảng Lộc tiến triển đến đâu rồi?
Vốn dĩ Lưu Sấm định để Mi Phương đi theo Diêm Nhu cùng đi sứ nước Phu Dư nhưng vì chuyện đồng muối Quảng Lộc mà phải thay đổi kế hoạch.
Không ngờ vẻ mặt của Mi Phương lại tỏ ra đắc ý.
- Chủ công, lần này Phương đến có tin mừng muốn báo với chủ công.
- Hả?
Lưu Sấm tỏ ra nghi ngờ. Mi Phương cũng không chậm trễ mà lất từ trong lòng hai cái hộp đưa cho Lưu Sấm.
Lưu Sấm mở một cái hộp ra thấy bên trong đúng là muối ăn. Nhưng muối ăn của cuối thời Đông hán hạt rất to bên trong vẫn còn lẫn tạp chất màu đen. Đây cũng là do công nghệ kỹ thuật của thời đại này còn nhiều hạn chế, không thể sản xuất ra muối ăn như của đời sau được.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Mi Phương liếc mắt một cái.
Rồi sau đó hắn lại mở cái hộp khác ra mà ngây cả người. Trong cái hộp này cũng đựng toàn muối ăn hạt nhỏ hơn muối trong cái hộp trước cũng nhẵn nhụi hơn. Dưới ánh sáng nhìn còn lấp lánh bạc, cũng ít tạp chất hơn. Loại muốn này gần với muối ăn sau này tuy nhiên vẫn có phần chênh lệch.
Lưu Sấm chấm một chút muối đưa lên miệng.
Cảm giác cay đắng dường như không có.
- Tử Phương, chuyện gì vậy?
- Khởi bẩm chủ công, sau khi tiếp quản đồng muối Quảng Lộc và gặp được cơ hội đã phát hiện ra một người thợ làm muối. Cách làm muối của ông ta không giống với bình thường, đó là muối thủ công. Theo ông ta nói, ông là là nhân sĩ từ Tịnh Châu đã có mấy đời làm muối. Bắt đầu từ tổ tiên sáu đời trước, đã thay đổi cách làm muối. Lần này ông ta vào đảo Quảng Lộc cũng có cải tiến một chút...Thuộc hạ nếm thử thấy muối mà ông ta làm và muối lúc trước thuộc hạ sử dụng không những có vị mặn hơn mà còn rất ngon.
Lưu Sấm kinh ngạc.
Không ngờ một đồng muối nho nhỏ mà có một bậc tài.
- Người làm muối kia tên là gì?
- Người này tên là Cát Phổ, không có tự... người làm trong đồng muối phần lờn cũng là làm thuê đều gọi ông ta là Thỉ Đầu.
Lưu Sấm đang uống nước thì phun ra cố nén cười nhẹ nhàng gật đầu.
Thỉ, cũng là heo.
Cái gọi là Thỉ Đầu thực ra là ý chỉ cái đầu heo.
Không người làm muối này lại lấy tên hiệu hiếm thấy như vậy, Lưu Sấm nín cười nói: - Nếu Thỉ Đầu này... Không đúng, là Cát Phổ có bản lĩnh bậc này thì để ông ta tiếp quản đồng muối đi. Để ông ta phụ trách mở rộng và truyền thụ cách làm muối này. Nhưng, muối lúc đầu vẫn phải tiếp tục sản xuất. Muối mới sau khi sản xuất sẽ gọi là muối Cát Phổ. Ta sẽ để trong kho lúc khác ta sẽ sắp xếp. Tử Phương, lần này huynh làm tốt lắm, tạm nhớ công lao sau này sẽ phong thưởng.
Mi Phương nghe thấy vậy liền mừng rỡ.
Đến Mi Chúc cũng cảm thấy vui mừng, vì tình hình của Mi gia không giống với người khác. Chỉ trông vào Mi Hoán mới đứng vững bên cạnh Lưu Sấm.
Giữa Gia Cát Lượng, Tuân Đán, Lã Lam, số vốn mà Mi Hoán có thể lấy ra cũng không nhiều lắm. Nay Mi Phương đã có cống hiến đối với người của Mi gia mà nói cũng là một tin tốt lành... Điều này cũng nói rõ Mi gia có thể sống yên ổn được rồi.
- Chủ công, bên thuộc hạ nhận được tin báo, Tào Tháo phái sứ giả đến Tương Bình.
- Hả?
Lưu Sấm ngẩn người ra kinh ngạc nhìn Trần Quần: - Tào Tháo phái sứ giả đến? Biết là ai không?
- Nghe nói cũng là một vị hoàng thân tôn thất, tên là Lưu Diệp!